• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" mẹ " Lâm Bình An đi ra tiễn cô, bên cạnh là Tư Niệm cùng Thẩm Hi.

" ây Tư Niệm mày là tiễn tao hay anh trai tao vậy" Lâm Hiểu Huỳnh lại nở một nụ cười vô cùng thiếu đánh.

" mày im điiii" Tư Niệm thật muốn dán lại cái miệng của cô bạn thân mình, đây là bí mật quốc gia đó!.Uổng công Tư Niệm tin tưởng Lâm Hiểu Huỳnh nên mới kể cho cô nghe, ai mà ngờ lại đi nói ra như vậy, thật xấu hổ mà.

"?" Lâm Gia Vỹ vẻ mặt có hơi ngơ ngác, vẫn không hiểu chuyện gì hết.

" anh đừng hiểu lầm, em là đến tiễn mọi người đi làm nhiệm vụ thôiiii" Tư Niệm xấu hổ nói.

" hiểu lầm gì?" Lâm Gia Vỹ đúng là trực nam ngu ngốc, người ngoài dùng đầu gối cũng biết mà còn anh thì lại cố tình không hiểu đúng là ngu ngốc!.

" à thôi " Lâm Hiểu Huỳnh thở dài ngao ngán, vốn muốn làm mai mà anh cô ngốc quá bỏ đi.Để cô tìm mối khác tốt hơn cho Tư Niệm, chí ít là không ngu ngốc như anh cô.

" Bình An ở nhà ngoan nha, mẹ đi rồi về " Cô ngồi xuống xoa đầu con trai, thằng bé cũng thật ngoan cho cô xoa đầu.

" vâng "

" đúng rồi, Tiểu Hi nhỏ tuổi hơn con, Bình An làm anh nên phải chăm sóc em trai đó " Lâm Hiểu Huỳnh xoa đầu Thẩm Hi, rồi nghiêm túc dặn dò Lâm Bình An.

" vâng " Thằng bé cúi đầu nói, ánh mắt nhìn Thẩm Hi vẻ không tình nguyện đương nhiên chỉ là thoáng qua.

Bình An không thích đứa trẻ tên Thẩm Hi này, ba năm mẹ mới trở về bên cạnh cậu, vậy mà lại dẫn theo một đứa trẻ khác không rõ lai lịch.Đứa nhỏ Thẩm Hi này tối ngày quắn lấy mẹ mình, mà mẹ cũng rất cưng chiều đứa nhỏ này.

Lâm Bình An rất không thích Thẩm Hi, bây giờ mẹ còn dặn là phải chăm sóc cho nhóc con đó nữa.Nhìn liền không yêu thích nổi, cậu rất muốn nói đương nhiên là không rồi, vì con không thích thằng nhóc đó.

" dì ơi " Thẩm Hi nắm vạt áo của cô, nhỏ giọng gọi.Bé không quen ai ở đây cả, chỉ biết mỗi dì mà thôi.Thẩm Hi rất sợ, nhất là anh trai kia hình như anh ấy không thích bé.

" sao vậy cục cưng " Lâm Hiểu Huỳnh hôn một cái vào má thằng bé mỉm cười.

" dì nhanh về nha, con...con chờ dì " Thẩm Hi nhỏ giọng nói.

Nhìn thằng bé nho nhỏ, tròn tròn vẻ mặt lại đỏ đỏ ngại ngùng làm cho tim của cô mềm thành một đống.Lâm Hiểu Huỳnh hôn một cái vào má của đứa nhỏ rồi vẫy tay tạm biệt cùng đám người lên xe.

" đi thôi anh hai " Lâm Hiểu Huỳnh nắm lấy tay anh trai mình kéo đi, ây diễn biến tiếp theo của tình tiết sẽ ra sao đây?.Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy mong đợi, tiếc là cô nghĩ bản thân mình sẽ tạo hiệu ứng cánh bướm rồi.

Lần này đi chia làm ba chiếc, một chiếc là của đám Sở Trí Tu cũng là do hắn chỉ huy chuyến đi cùng dọn đường.Chiếc thứ hai là của Lâm gia ba anh em, à có Bạch Ái Ái a, phụ trách tìm đường an toàn và nhanh nhất để đi, cũng như đưa ra chiến lược.Cuối cùng là của Cố Tư Phàm tổ đội phụ trách bảo vệ phía sau.

Sau ba năm cô không có mặt, thì Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy cái gì bản thân cũng không biết.Tỉ như Lâm gia cô xuất hiện thêm một Bạch Ái Ái, hay là có một tổ đội dị năng riêng nè.

Tổ đội này thật ra chỉ mới có bốn người, anh trai cô làm đội trưởng.Ở căn cứ Thủ Đô sở dĩ Lâm gia có một chỗ đứng và tiếng nói là vì trước mạt thế nhà cô kinh doanh thực phẩm.

Sau khi mà thông tin phía trên gò rỉ thì nhà cô có chuẩn bị một số vật tư, à thì một số đó.Cũng có một nhóm tổ đội là người thường, nhưng lại giỏi võ bên cạnh, cùng một số vũ khí lạnh thành ra địa vị rất vững chắc.

Bên cạnh đó còn có tổ đội của nam chính Cố Tư Phàm ở bên cạnh, mặc dù giữa Lâm gia và tổ đội của nam chính không có liên quan nhau.Nói trắng ra là nạnh ai náy hoạt động,cũng không chiếm lợi gì của nhau.

Chỉ là điểm chung cả hai quan hệ không tệ, nam chính Cố Tư Phàm rất kén chọn mối quan hệ thân cận.Thích ai thì cùng hợp tác hay cùng làm bằng hữu, ai ý kiến được chứ đơn giản người ta có năng lực.

Nếu ngươi cũng có năng lực thì cứ việc ý kiến.

Mặc khác tuy, tổ đội nhà cô so ra ít hơn những gia tộc khác, nhưng lại đặc biệt có năng lực chỉ là hơi vô tri.Chỉ là như vậy cũng đủ đè bẹp người khác rồi.

...............

Đường Xuyên tò mò mà đánh giá cô, thanh niên này năm nay hai mươi tư tuổi.Mặc dù tuổi tác không còn nhỏ, nhưng tâm hồn trẻ thơ.Anh của cậu là Đường Dực là thư kí của Lâm Gia Vỹ trước kia, nên sau khi mạt thế tiến đến liền đi theo bên cạnh boss của mình.

" nè em trai, sao cứ nhìn chị hoài vậy " Lâm Hiểu Huỳnh thật tình nhịn không được nữa liền hỏi.

" chị...chị biết em nhìn sao?" Đường Xuyên chàng trai mới lớn đỏ mặt lấp bắp nói.

" không biết thì chị đây bị mù " Lâm Hiểu Huỳnh mỏ hỗn nói.

" khụ " Lâm Gia Vỹ cảm thấy mất hình tượng cho em gái mình, liền ho một tiếng.Chẳng biết tính cách này của cô giống ai, cái mỏ thật hỗn.

" em...em thấy...chị đẹp quá nên nhìn chút....em em không có ý gì đâu..." Đường Xuyên là thanh niên mới lớn, xấu hổ nói.Cậu đúng thật là chưa thấy ai lớn lên xinh như vậy, cho nên nhìn hơi nhiều chút.

Đường Xuyên thề cậu chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ cái đẹp, chứ cậu có người mình thích rồi.Hơn nữa bản thân là thụ! cậu không thể yêu thích nữ giới a.

Đương nhiên với kinh nghiệm phong phú, Lâm Hiểu Huỳnh liếc mắt một cái liền nhìn ra Đường Xuyên là giới tính gì a.Nhưng Lâm Hiểu Huỳnh sẽ không nói là do cô đọc truyện nên mới biết đâu a.

Người mà Đường Xuyên thích là anh trai mình Đường Dực, dù sao hai người cũng chẳng phải anh em ruột yêu đương là vô cùng bình thường.Chỉ biết trong truyện này có nữ chính, cho nên phải có nhân vật npc gì đó, giúp đỡ nữ chính rồi.

Kiểu như nhân vật tuyến mười tám của truyện ái mộ Bạch Ái Ái rồi giúp đỡ cô ta vậy.Đúng,đó chính là Đường Dực, anh là một người tài giỏi vẻ ngoài anh tuấn, tuy là nhân vật phụ của phụ xuất hiện không đến mười chương, nhưng thu về một đóng vợ a.

Trong đó có nhắc đến kết cục của Đường Xuyên em trai Đường Dực, cuối cùng cậu vì cứu anh trai mà chết.Lâm Hiểu Huỳnh còn nhớ đây là cặp đôi làm cô luyến tiếc nhất, tuy xuất hiện không nhiều nhưng tình yêu của Đường Xuyên dành cho Đường Dực rất chân thành.

Cô còn nhớ, trong truyện miêu tả khung cảnh hỗn loạn, Đường Dực ôm chầm lấy cơ thể không ngừng chảy máu của Đường Xuyên.Mặc kệ trời mưa mà Đường Dực vẫn gắt gao ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Đường Xuyên vào lòng.

Sau hôm đó Đường Dực chấm dứt hoàn toàn với Bạch Ái Ái, anh không hề có bất cứ liên quan nào đến cô.Ôm lấy hủ tro cốt của Đường Xuyên mà rời bỏ căn cứ Thủ Đô, lúc đó Lâm gia cũng suy sụp Đường Dực không còn gì lưu luyến ở căn cứ Thủ Đô liền rời đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK