" Cuồng Ngạo Thiên : không sợ trời, bản lĩnh luyện thành tuyệt kỹ của trời, cuồng ngạo hơn người không thể đánh bại"
Napi vừa đọc xong, bìa da dê biến mất. Xuất hiện trước mặt lại là một cuốn vũ kỹ dày, mắt cô sáng lên mở ra xem. Đọc hết một cuốn, suy xét sâu xa hiểu ý tứ lại xuất hiện cuốn tiếp theo. Dần dần Napi quên luôn cả thời gian xung quanh, chỉ vùi vào đọc sách. Bất quá đến khi cảm thấy có người bên ngoài phòng gõ cửa, Napi mới đứng lên lắc mình ra khỏi không gian. Beishi gõ cửa, lúc nãy lão thần y có tìm cô đến nói chuyện. Việc cô phải ở lại, cô cũng đã biết, bản thân mình thực lực chưa đủ cũng không nên gây vướng bận tiểu thư. Nên cô quyết định nghe lời Vô Thần Y, ngoan ngoãn ở lại Vô Thần sơn trang.Napi mở cửa, nhìn thấy Beishi đang nở nụ cười.
_ Tiểu thư! Chúc mừng người, nguyện vọng học vũ kỹ sắp đạt được rồi. Beishi không thể theo chăm sóc người được, vạn nhất tiểu thư phải tự bảo trọng. Ngày mai Beishi bế quan tu luyện, khi tiểu thư lên đường có lẽ không kịp từ biệt. Nên hôm nay, Beishi đến chào tiểu thư.
Lời lẽ nhẹ nhàng, vui vẻ toát ra tự trong đáy lòng Beishi tươi cười đối diện Napi. Lúc đầu, Napi còn lo lắng Beishi sẽ không đồng ý, nhưng biểu hiện này của Beishi đã khiến cô an tâm rất nhiều.
_ Chị yên tâm, Napi nhất định sẽ chăm sóc mình thật tốt. Còn có Dương Tuệ đi theo em, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Beishi gật đầu, để lại cho Napi một bọc quần áo, đều là tự tay cô thêu từng đường kim mũi chỉ.Napi nhận lấy lướt tay qua hoa văn tinh xảo thêu trên vạt áo, đáy lòng thoáng nỗi chua xót. Bên nhau sớm tối năm năm, dù là hoạn nạn lên đường vất vả tìm thần y trị bệnh cho mình, Beishi vẫn một mực đi theo. Nay nói phải chia xa là chia xa, tự đáy lòng Napi cũng không nỡ. Beishi nhìn Napi cầm lấy bọc quần áo, mỉm cười cáo lui về phòng mình. Dương Tuệ cũng đi cùng tiểu thư, phải nhanh chóng về truyền thụ kiến thức " chăm sóc tiểu yêu nghiệt " này cho cô ấy mới được. Napi trở lại phòng đặt bọc đồ lên bàn, ngồi vào giường một lần nữa trở vào không gian. Cầm quyển sách trên tay, tiếp tục nghiên cứu Napi vô tình điều khiển cơ thể nương theo từng chữ mình đọc. Tay quơ nhẹ trên không trung, mắt vẫn nhìn quyển sách, chậm rãi kết ấn theo hình thù. Bỗng nhiên, từ tay Napi phóng ra sức mạnh đánh thẳng vào chậu hoa ngoài sân nhỏ. " Ầm! " Chậu hoa nổ tung một cái làm cô bé giật mình. Không ngờ chỉ bằng vài động tác uy lực phát ra đã như thế. Nếu mình chân chính xuất lực, hiểu quả còn cường đại đến mức nào. Ầm thầm đánh giá một phen, Napi dời gót đến phòng " Bích Lạc". Khác với căn phòng trước, "Bích Lạc" lấy tông màu xanh lam làm chủ đạo bao phủ ngang dọc các giá sách. Đến trước một giá sách, tùy tiện lật vài trang hai mắt Napi lại mở lớn. Hóa ra đây đều là bí tịch y thuật đã mất tích bấy lâu trên đại lục. Tuyệt học cả đời Vô Thần Y xem ra cũng đúc kết từ trong này, quả nhiên là báu vật. Cảm thán về những gì không gian mang lại, Napi rời khỏi không gian. Mười hai cánh cửa chỉ mới mở có hai đã làm kinh ngạc người khác như thế. Nếu mở được hết, điều gì sẽ xảy ra, Napi lắc đầu rủ bỏ suy nghĩ. Nhìn sắc trời nhá nhem tối, Napi chợt nhận ra mình đã ở trong không gian trọn một ngày. Xoa xoa cái bụng đói, Napi thở dài.
_ Có thực mới vực được đạo a!