_ Công chúa như vậy không được!
_ Sao lại không được?
Napi lấy một khối điểm tâm cho vào miệng, thoải mái nhì Beishi.
_ Chưa rõ lai lịch của nàng ta, người đã nhận làm ám vệ rồi. An toàn của người sao lại đặt vào tay kẻ xa lạ như thế được.
Beishi cau mày, khẽ nói với Napi.
_ Beishi chị đã từng nghe đến huyết kết khế chưa?
Napi nhướng mi hỏi Beishi, từ lúc nhìn thấy Dương Tuệ, Napi liền cảm giác như bị cuốn hút vào cô gái xa lạ này. Chợt cô nhớ đến lời Hàn Long từng kể, có một gia tộc thần bí. Họ lang bạt khắp nơi không rõ vị trí, là những chiến sĩ dũng mãnh, một địch trăm. Từ lâu đời, gia tộc bị trói buộc vào lời nguyền. Các chiến sĩ luôn phải ký một huyết kết khế với một ngoại tộc. Tôn họ làm chủ nhân của mình, lúc này sức mạnh cực đại mới được giải phóng hoàn toàn. Một khi đã ký huyết khế, trừ phi chủ nhân qua đời nếu không huyết khế không thể bị giải trừ. Nghiệt ngã ở chỗ, chủ nhân qua đời đồng nghĩa với việc chiến sĩ cũng bị kết án tử. Có nghĩa cùng sinh, cùng tử, việc ký huyết khế không phải bị ép buộc, mà giống như một dạng vận mệnh. Nếu không gặp đúng chủ nhân, huyết khế sẽ không tự động kết thành. Cứ như vậy, Dương Tuệ cùng Napi đã ký huyết khế không tưởng này. Beishi trầm tư trong chốc lát, rồi lại chuyển sang kinh ngạc nhìn Napi.
_Công chúa, Dương Tuệ kia không phải là...
Napi gật đầu xác nhận, vui vẻ ăn hết khối bánh trong miệng. Dương Tuệ kia chắc cũng đang rối rắm, để nàng một mình bình tâm đi. Napi lau ngón tay dính đầy bánh vụn, vuốt vuốt mái tóc tím của mình. Suy nghĩ vài chuyện, nếu thực sự không tìm được lão già đó. Vậy mình phải làm sao? Để người khác không hại được mình, thì phải học cách hại người trước. Học y cũng là một ý tưởng hay, bất quá không học được của đệ nhất thần y như Hàn Quân, thì cũng học của nhị, tam lão thần y gì đó. Cũng tùy duyên số vậy, ít nhất cũng phòng thân được. Lại suy nghĩ đến Dương Tuệ, gia tộc thần bí ấy nghe Hàn Long kể đã mất tích trên đại lục gần chục năm trước. Sao lại tình cờ xuất hiện ở thôn Đông Quang này? Napi hướng ánh mắt về phía Dương Tuệ, lóe lên vài tia không rõ ràng.
_ Beishi cho người đi trước dò xét tình hình thôn Đông Quan.
_ Vâng, đã cho người đi rồi. Không bao lâu nữa sẽ trở về thôi.
Beishi nghiêng đầu nhìn Napi, trả lời nhẹ nhàng. Công chúa hiện giờ không thể tu luyện, có thêm Dương Tuệ bảo vệ cũng không phải chuyện xấu gì. Với thực lực của Beishi đã không thể cảm nhận cấp giả của Dương Tuệ. Có thể thấy, năng lực của Dương Tuệ đã vượt qua trung cấp Xuất Kỳ. Độ tuổi còn rất trẻ vậy mà đã có năng lực như vậy. Tương lai tiền đồ không thể nói trước, an toàn của công chúa có thể được bảm đảm hơn một chút. Lại ngẫm bản thân mình, Beishi càng quyết tâm đột phá lên Tiên Kỳ trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hộ vệ quay về, báo cáo thôn Đông Quan an toàn. Nhưng Napi vẫn quyết định tối nay hạ trại tại đây, sáng mai tiến vào thôn. Hộ vệ cung kính, hạ thấp người lui xuống chuẩn bị. Lều trại được dựng lên nhanh chóng, Napi ngồi cạnh đống lửa đánh mắt nhìn sang Dương Tuệ.
_ Dương Tuệ, tại sao lại đánh nhau?
Dương Tuệ nhìn sang Napi, biết trong lòng cô có nhiều vấn. Tiến lại gần Napi, quỳ một chân xuống đất cung kính thưa.
_Dương Tuệ đến thôn Đông Quang lấy một thứ phụ thân giao phó. Đi ngang qua con đường nhỏ, bỗng nhiên gặp một đám người ngăn lại. Vô lý bảo Dương Tuệ theo họ về sơn trại làm phu nhân gì đó.
Bằng vài câu đơn giản, Dương Tuệ đã giải thích cho chủ nhân lý do tại sao mình xuất hiện. Napi nghe cô nói vậy, cũng không truy vấn nữa. Chỉ bảo cô lui xuống rồi đứng dậy, mang bao tay vào, huyết sáo một tiếng. Trên bầu trời lập tức vang lên tiếng thét gào, một con bạch ưng lao nhanh về phía Napi. Khoan thai đậu lên cánh tay nhỏ nhắn của cô. Napi mỉm cười xinh đẹp, buộc vào chân bạch ưng một ống trúc nhỏ. Lại cầm miếng thịt tươi đút cho nó, rồi tung bạch ưng lên không trung , hạ lệnh.
_Đi đi.
Beishi thu hồi bao tay da, cũng ngẩng đầu ngắm nhìn bạch ưng chao lượn bá chủ bầu trời đêm.