_ Đã vào khu chợ rồi! Chúng ta sẽ đi đâu?
Napi rót trà, khẽ xoay miệng ấm một chút, làn khói mỏng bao quanh lấy miệng chén.
_ Không phải vội! Cứ đi một vòng xem sao.
Dật Hy nghe thấy, đón ly trà trong tay Napi, nhấp một ngụm. Thẻ bài thân phận là do hoàng thất Việt quốc đưa tới, theo yêu cầu của Napi đổi lại việc huyết thư bị rút lại. Trên tấm thẻ bài, Napi chính là Trúc Vân quận chúa lấy tên Trúc Vân làm phong hào, mang hàng nhị phẩm chỉ kém công chúa đương triều một bậc. Còn Dật Hy đóng vai hộ vệ của quận chúa, mang chức quan tam phẩm, theo sát Napi. Diệp Tử Kiếm điên cuồng muốn tới Họa Thủy tìm Napi, nhưng bị phụ hoàng hắn giam lại, Napi cũng không để tâm nhiều. Đang thong thả uống trà, Napi bàn bạc với Dật Hy một chút, để tiện việc xuất hiện của mình Dật Hy phải gọi Napi là Trúc Vân khi có người ngoài.
_ Trúc Vân! Cứ đi lòng vòng không phải cách ở đây cao thủ hội ngộ phức tạp không kể xiết. Tìm thứ mình muốn rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
_ Ta biết!
Napi nhàn nhã đưa tay ra ngoài mái hiên, bạch ưng nhẹ nhàng đậu xuống cánh tay mềm mại, nó cố ý thu lại móng vuốt không muốn làm chủ nhân đau. Lấy một miếng bánh bỏ vào miệng bạch ưng, vuốt ve bộ lông trắng mềm, Napi đặt nó lên vai mình. Dưới phố có một đôi mắt ngẩng lên theo dõi bóng dáng của Napi. Từ lúc hắn thấy bạch ưng bay đến lại đậu trên cánh tay của người thiếu nữ kia, bộ dạng rất thuần phục, hắn đã tò mò thân phận người thiếu nữ ấy. Bên này thuộc hạ nhìn thấy biểu hiện của hắn cũng gật đầu, lập tức đi tìm hiểu, một lát sau.
_ Thiếu gia! Vị tiểu thư sở hữu bạch ưng là quận chúa Việt quốc Trúc Vân.
Hắn mỉm cười đầy thú vị, một quận chúa đến khu chợ đen làm gì?, mà vị quận chúa này lần đầu nghe thấy, hoàng thất Việt quốc có quận chúa ư?.
_ Quận chúa? Việt quốc từ khi nào có thêm một vị quận chúa vậy?
Hắn hứng thú hỏi thuộc hạ, vị quận chúa này lai lịch không đơn giản.
_ Trúc Vân quận chúa là do hoàng đế Việt quốc đích thân sắc phong. Nghe nói là ân nhân chữa khỏi bệnh tim cho Thái Tử Việt quốc, ca ca của nàng lại là chủ nhân Họa Thủy thần bí.
Thuộc hạ báo cáo tình huống nghe được cho chủ nhân, rành rọt không thiếu một chữ.
_ Chủ nhân Họa Thủy ư? Chà chà thú vị đây. Vậy còn tên của chủ nhân Họa Thủy ngươi có tra ra được không?
_ Là Dật Hy!
Họ Dật à, chả trách lại thần bí đến thế, hai huynh muội của tam đại gia tộc trên đại lục chạy đến Việt quốc. Chuyện này đáng để người khác chú ý đây. Napi cảm nhận có người nhìn mình, lia ánh mắt xuống con phố tấp nập, một thoáng sửng sốt. Không để ý đến Dật Hy bên cạnh, tung người nhảy khỏi hiên lầu, áo trắng tung bay xung quanh. Mũ áo khoác bị tung ra sau, đôi mắt Napi đã đẫm lệ, nước mắt khẽ tuôn ra. Chân vừa chạm đất, đã xoay người lại nhanh chóng tiến đến trước mặt hắn. Lúc này hắn cũng đang sững sờ nhìn thiếu nữ trước mặt, lại bị những giọt nước mắt của cô dọa sợ.
_ Đừn..g ... khóc!
_ Hàn Minh!
Napi mặc kệ lời nói của hắn, khẽ kêu lên rồi ôm chầm lấy người trước mặt. Cô vừa khóc vừa cười, ghì chặt lấy Hàn Minh, hai năm xa cách cuối cùng cũng gặp được người thân. Hàn Minh sửng sốt, nếu không phải mái tóc tím, và hương thơm quen thuộc, e là hắn không thể tin thiếu nữ này chính là Napi.
_ Napi! Là muội ư?
_ Vâng, là muội! Chính là muội!
Napi hơi buông vòng tay đưa khuôn mặt đối diện Hàn Minh, con ngươi màu tím còn long lanh nước. Hàn Minh nhìn thấy con ngươi màu tím pha lê trong suốt, nhấc bổng Napi lên cao mừng rỡ .
_ Napi là muội chính là muội rồi!
Tiếng cao vang dội cả góc phố, khiến mọi người phải quay lại nhìn. Thiếu niên bạch y trong tay ôm một thiếu nữ tóc tím, khung cảnh ấy khiến người khác cho rất nhiều liên tưởng. Dật Hy nhìn toàn bộ cảnh bên dưới, lòng khẽ nhói lên một cái, trả tiền trà bánh trên bàn chậm rãi xuống lầu đi về phía Napi. Hàn Minh đã bình tĩnh lại, bàn tay ôm Napi vẫn không buông ra hiệu cho thuộc hạ nhanh chóng rời đi chỗ khác. Hắn vừa rồi gây kinh động quá lớn, để người khác chú ý cũng không nên. Napi đón Dật Hy, giới thiệu mọi người với nhau rồi tất cả lặng lẽ di chuyển sang một con phố khác. Trên đường đi, Napi kể tóm tắt cho Hàn Minh nghe mọi việc xảy ra với mình trong hai năm qua. Hàn Minh im lặng lắng nghe, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cho cô.
_ Hàn Minh! Nghị, Thiên, Quân các huynh ấy đâu rồi?
Đám người ghé vào một tửu lâu nhỏ, đưa thẻ bài thân phận lấy một gian phòng kín. Đặt kết giới quanh phòng rồi mới tiếp tục câu chuyện.
_ Chúng ta định đến Tử Thần Cung tìm em, nhưng thư báo về nói em ra ngoài lịch lãm. Ngay cả vị trí chính xác Tử Thần Cung cũng không biết nên chúng ta chia nhau ra đi lịch lãm sẵn tìm tin tức của em. Hàn Nghị ở lại Đế đô một thời gian, huynh ấy cần giúp phụ hoàng chỉnh lý triều đình một chút. Hàn Quân đến Vô Thần sơn trang, nghe nói bị Vô Thần Y giữ lại một khắc cũng không rời. Hàn Thiên cũng đâu thể ngồi yên, cầm quân đi dẹp loạn phía Nam rồi. Tạm thời như vậy một thời gian, ta đi thăm dò trước không ngờ lại gặp em ở đây.
Hàn Minh thờ ơ nói, tay không ngừng nghịch lọn tóc tím, mắt lóe lên tia băng giá nhìn Dật Hy.
_ Loạn phía Nam?
_ Em cũng đừng lo lắng, hiện tại thân phận em đã khác xưa rất nhiều. Vừa là đệ tử bế môn của Vô Thần Y, vừa là đệ tử chân truyền của cung chủ Tử Thần Cung. Hai môn phái lớn đều có liên hệ trực tiếp đến em, cho dù lúc này thân phận của em lộ ra, các thế lực dù trong hay ngoài đại lục đều không dám chạm vào em. Đối đầu với hai thế lực lớn nhất thế giới ngũ đại lục này, muốn chết sao?
Napi thở phào một cái, năm xưa do phát hiện thế lực đe dọa, không còn cách nào phải rời nhà đi tứ phương lánh nạn. Nỗi hận ấy cô chưa từng quên, uy hiếp sự tồn tại của người thân Napi thề phải giết sạch bọn người ấy. Ngẫm nghĩ rồi lại phì cười.
_ Muội cùng Dật Hy đang muốn dựa vào vận may vào chợ đen tìm bảo bối. Không ngờ chưa kịp đi đâu đã nhặt được huynh. Đúng là nhặt được của rơi mà!
Hàn Minh nhìn Napi dịu dàng, cô bé con qua hai năm lớn nhanh như thổi. Nét xinh đẹp che giấu đã bộc lộ hoàn toàn, nét kiều diễm điên đảo thiên hạ, chả trách tên Tử Kiếm vừa gặp đã yêu. Khó trách Dật Hy không thể rời mắt khỏi nàng, khó trách hắn từ lâu đã rung động con tim.