_ Nhóc con này! Đang thích thú lắm đấy, ở Vô Thần sơn trang chỉ có một gốc cây hải đường mà nó đã lưu luyến như thế. Nay đến chỗ ngươi lại gặp nguyên rừng hoa thế này. Chậc, chậc! Quỷ Diệm ngươi là muốn bắt cóc đồ đệ cưng của ta chăng?
Quỷ Diệm cũng nhìn Napi, không dời tầm mắt.
_ Napi thích hoa hải đường?
_ Phải! Nghe tên nhóc Hàn Quân nói, chỉ vì Napi yêu thích hoa hải đường, cha con bé đã sai người chặt toàn bộ cây trong cung, trồng hết sang cây hải đường.
Vô Thần Y cảm thán, Napi có diện mạo giống Trúc Cơ như vậy thảo nào Hàn Long sủng nịch con bé như thế. Rồi lão hồ ly chợt lóe lên nghi vấn, buông tầm mắt về phía Napi.
_ Đừng nói với ta, đồ đệ ngươi cũng thích hoa hải đường?
Quỷ Diệm không trả lời, hoa hải đường thuần khiết được nàng yêu thích. Mỗi mùa hoa đến, sẽ hái thật nhiều những cánh hoa, đem về ủ trong sương sớm pha trà cho hắn uống. Có lần nàng bị bệnh, để lở mất mùa hoa hải đường năm ấy, hắn chứng kiến nàng ngồi thẩn thờ dưới tán cây trơ trụi.
"Chỉ vì không thấy được hoa hải đường mà nàng buồn như vậy sao? Được ta sẽ cho nàng nhìn ngắm nó cả bốn mùa."
Kể từ đó, trong Tử Thần Cung của hắn chỉ trồng độc nhất cây hải đường. Còn dùng phương pháp đặc biệt khiến cây nở hoa quanh năm. Nhìn thấy nụ cười của nàng tỏa sáng, Quỷ Diệm luôn khắc sâu vào tim. Lắc đầu rủ bỏ suy nghĩ, Quỷ Diệm cười trừ, bé con đó không phải Trúc Cơ.
_ Để con bé lại ! Tuyệt học cả đời ta sẽ truyền lại cho nó.
Vô Thần Y nhăn mặt, nghe lời nói của Quỷ Diệm, lão cũng một phần nào đoán trước. Nhưng khi thật sự phải để Napi ở lại đây, ông cũng vô cùng không đành lòng. Ngước nhìn Quỷ Diệm, hai mắt chưa từng rời khỏi Napi, khẽ thở dài.
_ Tuyệt học vũ kỹ gì đó ngươi muốn dạy ta không có ý kiến. Nếu không phải , Napi muốn học ta sẽ không dẫn con bé đến tìm ngươi. Lão già, Napi là đệ tử ta tâm đắc nhất dạy dỗ y thuật chưa đến hai tháng. Mà ta cảm thấy con bé như cái nồi không đáy, cứ hút cạn tri thức của ta. Khả năng lãnh ngộ rất cao, bản thân lại tự giác luyện tập, tin chắc không bao lâu sau. Danh hiệu đệ nhất thần y phải dời chủ rồi, vì thế ngoại trừ rèn luyện vũ kỹ ta cũng muốn ngươi tiếp tục để con bé học y thuật.
_ Được!
Quỷ Diệm trả lời ngay, bước đến tán hoa hải đường trước mặt, đứng sau lưng Napi.
_ Thích không?
Napi bị kéo ra khỏi niềm yêu thích bất chợt, hơi run người một cái. Khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự bất đắc dĩ, hôm nay phải một lần nói cho rõ ràng mới được. Quay người sang đối diện Quỹ Diệm, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn kia.
_ Ta đến bái sư học nghệ, không phải đến làm cái bóng cho kẻ khác. Tên ta là Napi, không phải Trúc Cơ, nếu như ngươi xem ta là thế thân của nàng ấy. Thì xin lỗi cáo từ!
Từng câu từng chữ vang dội, khẩu ngữ kiên quyết quật cường. Quỷ Diệm khẻ nở nụ cười, hệt như hoa đào tháng tư.
_ Được! Napi không phải Trúc Cơ. Bái sư không phải cái bóng. Vậy thì đồ đệ, mau bái thầy nhận sư đi.
Napi khẻ ngẩn người, quỳ xuống dập đầu ba cái, chính thức nhận Quỷ Diệm làm thầy. Dương Tuệ đánh giá Quỷ Diệm, con người này, cười một cái sẽ khiến bao thiếu nữ tan nát trái tim đây. Rồi lại nhớ đến Beishi, trái tim Dương Tuệ khẽ nhói một cái. Đây là cảm giác gì? Từ đằng xa, trên bậc thềm đại điện Tử Thần Cung, một tà áo trắng nhẹ nhàng đứng đó. Bên cạnh trường bào màu đen bay phần phật, đứa bé trai khoảng 8, 9 tuổi nheo mắt nhìn xuống bên dưới.
_ Sư phụ, sư tổ hình như đang thu nhận đồ đệ.
Người phụ nữ mỉm cười, nắm tay đứa bé trai dịu dàng nói.
_ Dật Hy! Chúng ta đi chào hỏi tiểu sư cô của ngươi một chút, biết đâu sẽ trở thành bạn thân đấy.
Đạp lên gió, tung người từ đài cao, hai dáng hình từ từ đáp xuống rừng hoa hải đường. Xuyên qua rừng hoa, Ngạo Dật Hy chợt dừng bước chân, đồ đệ mới của sư tổ, tiểu sư cô của hắn chỉ là một đứa trẻ. Phát hiện ra hai người họ đang đến gần, Quỷ Diệm giữ nguyên nụ cười gọi họ.
_ Hiểu Linh, Dật Hy! Mau đến đây.
Nghe lời gọi, cả hai bước nhanh hơn, tiến đến trước mặt bọn Napi. Hiểu Linh đón nụ cười của Quỷ Diệm, khẻ nhìn sang đứa bé đang được sư phụ mình nắm tay. Con ngươi chợt mở lớn, nỗi hốt hoảng không kiềm được bật thốt ra hai chữ.
_ Trúc Cơ!
Cô bé con nghiêm nghị đứng đó, lôi Hiểu Linh về mười lăm năm trước. Quỷ Diệm cười cười, làm như không nhìn thấy biểu hiện của Hiểu Linh. Hướng đến Napi mà nói.
_ Napi! Đây là đại cung chủ Tử Linh Điện, sư tỷ của con Hiểu Linh. Kia là Dật Hy, đệ tử của Hiểu Linh, ta xem ra tuổi các ngươi cũng bằng nhau hy vọng sẽ trở thành bạn tốt.
Napi khẻ gật đầu, hành lễ với Hiểu Linh rồi gật nhẹ với Dật Hy xem như chào hỏi. Vô Thần Y thấy Quỷ Diệm sắp xếp ổn thỏa, tạm an tâm trong lòng cáo từ rời đi. Nhìn bóng lưng của lão, Napi không nhịn được hét với theo.
_ Lão hồ ly! Cứ cuối tháng ta lại về thăm lão một lần.
_ Nhóc con! Lại học thói xấu của ca ca ngươi.
Vô Thần Y tức giận hét ngược lại, khoé môi không giấu được nụ cười. Bóng lưng lão thần y đã khuất, Napi vẫn lưu luyến trông theo. Quỷ Diệm kéo nhẹ tay Napi, gạt cánh hoa hải đường rơi đầy trên tóc.
_ Đừng nhìn nữa, cũng không phải không gặp được.
Napi thu lại tầm mắt, dù cho linh hồn cô có trưởng thành, xuyên về đây làm một đứa trẻ, tâm tình cũng thất thường theo. Quỷ Diệm dẫn Napi đi, lướt qua hai người Hiểu Linh, một cái liếc mắt cũng không có. Hiểu Linh vẫn còn đang kích động, lại cảm thấy vạt áo mình khẽ giật giật. Lúc này mới thanh tĩnh thì người đã đi hết rồi, nhìn Dật Hy bên cạnh.
_ Dật Hy! Ngươi nghe sư tổ nói gì rồi đó, ta cũng mong con có bạn để chơi đùa. Thế này thì tốt rồi, tiểu sư muội của ta cũng bằng tuổi con. Hai người các ngươi, sau này thân cận một chút. Như vậy ở Tử Thần Cung này cũng bớt cô đơn.
Dật Hy vâng một tiếng, năm tuổi đã được mang lên Tử Thần Điện, trong khắp Tử Thần cung lạnh lẽo không tìm được ai để nói chuyện. Ngày thường, sư phụ chỉ chăm chăm chỉ dạy hắn vũ kỷ, chưa bao giờ hỏi thăm về sinh hoạt thường ngày. Có bạn chơi cũng tốt, Tử Thần Điện cũng bớt lạnh lẽo đi.