Từng lớp phi tần váy áo rực rỡ đang tụ hội về một chỗ, nhan sắc kiểu nào cũng có. Thật sự gây mỏi mắt cho người nhìn...
Có nhiều người đã phát hiện ra nàng, cả vườn hoa cơ hồ im lặng.
- Ninh Quý Nhân đến.
Vũ Ngưng thoang khai đi vào trong, phía trên cao là vị Hiền phi hiện có phân vị cao nhất trong hậu cung. Mà nữ nhân đó, cũng chính là người Vũ Ngưng nàng hận nhất.
- Thiếp thân tham kiến Hiền Phi nương nương, Hoa Phi nương nương.
Hiền Phi cung trang đỏ nhạt, trên đầu cài phượng hoàng phi rất đẹp. Phải nói phượng hoàng là giành cho Hoàng hậu, mà vị Hiền phi đây....a hèm vị trí kia chắc hẳn là mơ ước của nàng.
Hiền Phi gật đầu, môi cong lên thành nụ cười, nhấc tay tao nhã:
- Ninh Quý Nhân đứng lên đi, không cần đa lễ.
Vũ Ngưng cung kính đứng dậy, cũng không nói gì nhiều, nàng lui xuống phía dưới, đi về phía bàn theo phân vị của mình mà ngồi xuống.
Phía trên nàng là Chương Quý Nhân, nàng ấy trước kia là cung nữ của Thừa Càng cung, một đêm tên cẩu hoàng đế uống say liền đưa nàng lên giường thị tẩm. Sau đó cũng có vài phần sủng ái, được thăng lên thành Quý Nhân.
- Chương tỷ tỷ đến lâu chưa?
Dựa theo phân vị, Vũ Ngưng ngang hàng với nàng, nhưng dù sao người ta cũng được thăng cấp trước, cho người ta một chút mặt mũi cũng không có gì là khó khăn.
Có điều Vũ Ngưng chưa biết, trong cung này vị Chương Quý nhân sống không được thoải mái cho lắm. Các nàng trong cung đều không xem Chương Cúc Cúc vào mắt, vì nàng xuất thân là cung nữ thấp hèn.
Chương Quý Nhân nghe Vũ Ngưng chào hỏi, nàng có chút lúng túng, trả lời rất không đúng quy củ:
- À nô....ta cũng vừa mới đến
Vũ Ngưng cười, trong lòng thở dài một phen. Vị họ Chương này thật sự vẫn không thoát nổi thân phận nô tỳ...
Một lát sau, các vị chủ tử, nương nương cũng đều đến. Mà nổi bật nhất vẫn là vài vị sau đây a..
Trước là vị Lệ Tần trước kia rất được Hàn đế sủng ái, dáng người thon thả, gương mặt thanh lệ, thuần thiết. Thật sự rất xinh đẹp!
Sau thêm vị Mai Tiệp dư tinh nghịch, phong thái dung mạo là không cần bàn, lại đáng yêu luôn làm người khác cười vui vẻ.
Vị cuối cùng là Điệp Chiêu Viện, là người cũ trong cung, trước kia là Lương đệ của Thái tử. Sau khi hắn lên ngôi phong cho nàng thành Điệp Chiêu Viện, nhị công chúa Tống Nguyên cũng từ bụng nàng mà chui ra. Tính đến nay vị Điệp Chiêu Viện cũng được xem là vinh sủng, mẫu bằng tử quý, mẹ phúc nhờ con.
Vị Hoa Phi trên cao ngồi ngay dưới Hiền Phi là một bộ dáng hời hợt, như là không nhiễm bụi trần. Nhưng phàm là nữ nhân trong cung, ai lại không có tâm tư riêng?
Sau khi các vị phi tần ngồi xuống đầy đủ, Hiền Phi vui vẻ mở miệng:
- Hôm nay bổn cung mời chúng muội muội đến đây trước xem như là thưởng cúc dùng cua, hai là cũng muốn hàn gắn tình cảm các tỷ muội trong cung.
Hồ Tần là tay chân của Hiền Phi, nàng ta lên tiếng:
- Hiền Phi có lòng suy nghĩ cho chúng thần thiếp, thật sự khiến thiếp thân thật cảm động.
Nói rồi nàng đứng lên đoan trang phúc thân hành lễ, các phi tần thấy thế đều đồng loạt hành lễ theo.
Hiền Phi cười không khép được mồm, nàng ta ra dáng đoan trang:
- Không cần các muội muội cảm ơn, chỉ cần các muội muội vui vẻ, vì Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng gia mà khai chi tán diệp là ta đã vui lắm rồi.
Lại ủ rũ nói:
- Hoàng thượng con cháu vẫn còn đơn bạc, ta thật lấy làm lo lắng.
Vũ Ngưng thật sự rất muốn tiến lên vỗ tay khen cho muội muội của nàng. Diễn hay, diễn hay lắm!!!
Hồ Tần lại lên tiếng:
- Nương nương bớt lo lắng, chúng thần thiếp cũng rất làm cố gắng. Chỉ có điều, hoàng thượng một tháng nay.....
Câu nói lấp lửng, cả Ngự Hoa viên gần như im bật, tất cả đều dùng ánh mắt câm hận nhìn nàng.
Mà Vũ Ngưng một chút xíu khó chịu, xấu hổ cũng không có.
Các ngươi nhìn ta à? Thoải mái đi, ta rất đẹp, đúng không???
Nàng vẫn im lặng, một đường hướng mắt về phía Hiền Phi. Một chút ngó nghiêng cũng không có...
Hồ Tần cơ hồ rất tức giận, nàng luôn nghĩ Vũ Ngưng sẽ thẹn thùng, xấu hổ mà lĩnh tội. Ai ngờ....da mặt dày, đúng là da mặt rất dày!
Hiền Phi cũng có chút không vui khi bắt gặp thái độ của Ninh Vũ Ngưng, nhưng nàng là Hiền Phi, không giống như Hồ Tần. Mà trước sau gì ngôi vị Hoàng hậu không thuộc về nàng, tập ra dáng Hoàng hậu khoan dung một chút cũng tốt.
- Bổn cung cũng chỉ lo lắng thôi, các ngươi đó nên cố gắng một chút. Ăn vận trang điểm đẹp một chút, Hoàng thượng nhìn mới thấy yêu thích. Chứ ai ai cũng bộ dáng ủ rũ.... haiz ta nhìn cũng có chút không vui. Phải giống như Mai Tiệp dư vui vẻ hoạt bát, còn có... giống như Ninh Quý Nhân đây, đáng yêu động lòng người.
Vũ Ngưng thầm khen: Kha Mẫn giỏi lắm, đá sang ta rất giỏi đó.
Vũ Ngưng lần này là thẹn thùng, nàng đứng dậy hành lễ, lí nhí nói:
- Hiền Phi nương nương quá khen thiếp thân rồi, so với Mai Tiệp dư với các tỷ muội đây thì thiếp thân còn thua xa.
Châu tuyển thị giọng điệu chanh chua:
- Ninh tỷ tỷ nói sai rồi, Ninh tỷ tỷ thật sự xinh đẹp động lòng người. Nếu không vì sao Hoàng thượng một tháng lại đến Tú hiên hơn phân nữa được cơ chứ?
Nữ nhân hậu cung mà, quan trọng nhất là ân sủng, ngươi không có ân sủng, xem ra ngươi là kẻ không có chỗ đứng. Đúng vậy, mà nhắc đến độc sủng, ừ thì hiện tại nàng có chút độc sủng a.
Vũ Ngưng nhìn Châu tuyển thị, người này là phe cánh của Đơn Thục Nghi, vừa mới khỏi cấm túc, chắc vẫn đang rất cay cú.
- Châu muội muội nói gì lạ vậy? Hoàng thượng ở chỗ ai, muốn đi đến cung ai một Ninh Quý Nhân nho nhỏ như ta làm sao dám can thiệp. Hơn nữa ta cũng không biết Hoàng thượng đi đến Tú hiên của ta hơn một tháng đâu a...
Trên mặt thoáng biểu hiện kinh ngạc:
- Chẳng lẽ Châu muội muội dò la Hoàng thượng à?
Châu Mộc Mộc sắc mặt cả kinh, lại thầm oán Vũ Ngưng miệng lưỡi sắc sảo.
Nàng quỳ xuống, một bộ dáng kính sợ:
- Thiếp thân sợ hãi.
Hiền Phi khoác tay giảng hòa:
- Châu tuyển thị về chép nữ giới 100 lần cho bổn cung, tội nói năng hồ đồ. Về phần ân sủng, ta vẫn mong chúng tỷ muội được ban mưa móc ân đều, để mau chóng vì hoàng gia khai chi tán diệp.
Vũ Ngưng cúi đầu nghe dạy. Ý Hiền phi là đang trách nàng không chia ân sủng cho mọi người, nhưng biết làm thế nào, nàng cũng không phải là Hoàng đế đâu!
Hiền Phi nhìn bộ dạng cung kính phía dưới, thì gật đầu hài lòng, phân phó cho người đem thức ăn lên.
Trước mặt Vũ Ngưng là một đĩa bánh bao cua, một đĩa há cảo nhồi thịt cua và một đĩa càng cua được tách vỏ.
Thật sự thì khi nãy Vũ Ngưng nàng vẫn chưa ăn gì, lại nhìn thấy thịt cua trắng trắng béo béo, một cơn thèm dâng lên. Ai nấy đều lo ngắm hoa cúc đẹp rực rỡ chỉ riêng nàng cặm cụi thưởng thức thịt cua ngon lành.
Tiếng cười nói, ngâm thơ vui vẻ của các mỹ nữ mà Vũ Ngưng chốc chốc cũng cười cười nhưng là cười vì ăn ngon mà lại cười rất thật lòng nữa chứ.
- Hoàng thượng giá lâm.
Đồng loạt cung phi đứng lên, sửa soạn cúi đầu e thẹn hành lễ.
Hàn đế thoát tay đi lên trên chỗ cao nhất kia, khi đi ngang qua Vũ Ngưng vẫn là liếc mắt nhìn nhìn.
Hiền phi cho người kê thêm một chiếc bàn nữa, tự mình ngồi xuống phía dưới bên trái Hàn đế, còn bên phải là Hoa phi.
- Các ái phi đang nói gì mà vui vậy?
Hiền Phi lên tiếng:
- Bẩm Hoàng thượng, mọi người đang làm thơ về hoa cúc thì người đến.
- Ra thế, đến lượt ai rồi?
Lệ Tần một thân kiều diễm thanh lệ đứng ra, thật đúng với cái phong hào Lệ, nàng quả thật diễm lệ xinh đẹp vô cùng.
- Dạ đến lượt thiếp thân thưa Hoàng thượng.
Hàn đế gật đầu, nàng bắt đầu đọc một bài thơ tả về hoa cúc, đến cuối bài còn tự tay ngắt một bông hoa cúc dâng lên cho Hàn đế. Mà Hàn đế cũng rất vui vẻ, liên tục khen hay.
Các phi tần phía dưới đều dùng ánh mắt khó chịu nhìn Lệ Tần. Thật sự Lệ Tần quá sức nổi bật rồi!
Hàn đế nhìn sang Vũ Ngưng thấy nàng đang ăn bánh cua rất ngon lành, lâu lâu còn lắc lắc cái đầu nhỏ. Hoàn toàn là một bộ dáng tham ăn không có một chút thi sĩ nào trong người.
Ngay lúc định trêu chọc nàng một lát thì bên đây,một tiếng nôn ọe vang lên.
- Chủ tử người có sao không? Chủ tử?
Là Cao Thường Tại, người cùng với Ninh Vũ Ngưng tiến cung sau đợt tuyển tú.
Sắc mặt Cao Thường Tại xanh mét rất khó coi, Hiền phi khẩn trương cho người dìu nàng về Trường Xuân cung, đích thân kêu Dương ma ma đi theo xem xét, lại cho mời Thái y đến xem mạch.
Cả ngự hoa viên dường như sau sự việc kia đều trở nên im lặng, ai cũng cơ hồ đã đoán ra được một chút sự tình. Mà nếu thật sự như vậy thì.....
Qua một khắc, Dương ma ma tiến lên thông báo:
- Bẩm Hoàng thượng, Hiền phi nương nương, Cao Thường Tại được chuẩn ra hỷ mạch, Thái y báo thai đã được 1 tháng.
Hiền Phi hai tay dưới váy nắm thật chặt, nàng chỉ lo đề phòng Lệ Tần, Mai Tiệp Dư mà quên mất những người mới vào. Cao Thường Tại như thế mà lại tốt số.... hoài được long thai.
Tâm tình phía dưới cũng hết sức phức tạp, ai nấy đều hung hăng vò nát khăn tay của mình. Vì cớ gì mà Cao Thường Tại vừa vào cung chưa đến 3 tháng lại mang thai 1 tháng mà các nàng thì không chứ?
Chỉ riêng Vũ Ngưng lại là một bộ dáng vui vẻ, mang long thai là việc đáng vui mừng, cớ sao lại buồn bực. Trong cung này ai mang thai cũng được, ai có thể sinh ra hoàng tử cũng được. Tất cả như cùng nàng không hề có liên quan, nàng trên cơ bản cũng không muốn cho con trai nàng sau này lên ngôi hoàng đế.
Hoàng đế.... có cái gì tốt chứ?
Vị đáng lẽ phải vui mừng nhất là đương kim thánh thượng nhưng giờ này mặt lại đen như đít nồi. Một chút vui mừng cũng không có, mà kế bên Chu Đại Bảo vẻ mặt cũng hết sức cổ quái, cứ như vừa phát hiện ra việc gì kinh thiên lắm.
Hàn đế đau lòng nhìn xuống Vũ Ngưng, hắn nhìn nàng, nàng là một bộ dáng vui mừng nhưng hắn không biết vì sao lại cảm thấy nàng có chút đau lòng, có chút gượng ép...
Hắn hôm qua còn hứa sẽ để cho nàng mang trưởng tử của hắn, nhưng ngày hôm sau lại tung ra một tin có người mang thai. Mặc dù chưa biết có sinh ra được hay không nhưng cũng làm lòng hắn khó chịu. Hắn cảm thấy có lỗi với nàng!