Thái hậu ngồi một bên nhìn nữ tử gương mặt nhợt nhạt trên giường, bà lo lắng hỏi Thái y:
- Bảo quý tần sao rồi?
Vị Thái y cung kính, đáp:
- Bẩm Thái hậu, nương nương đã không sao, vết thương không sâu nhưng tạm thời không khỏi ngay được hơn nữa nương nương hiện giờ đang hoài thai, cần tịnh dưỡng nhiều hơn.
Thái hậu gật đầu, mi tâm bà giãn ra được một ít, lại hỏi:
- Long thai thế nào?
- Bẩm Thái hậu long thai vẫn ổn, mặc dù khỏe mạnh nhưng chung quy vẫn còn sớm cần tịnh dưỡng nhiều hơn. Tránh đi lại, tốt nhất nên nghỉ dưỡng trên giường 1 tháng.
Thái hậu lại gật đầu, bà cho Thái y lui ra ngoài, sau lại đi đến bên cạnh Vũ Ngưng, bà vuốt tay nàng, âu yếm:
- Thành Nhi con phải mau khỏe lại, còn sinh tôn nhi cho ta nữa...
Mi mắt Vũ Ngưng giật giật, nàng cơ hồ rất muốn mở mắt để nói chuyện thật nhiều nhưng bản thân lại quá sức mệt mỏi....
Chính điện Hành cung.
Phía dưới Hoa Phi, Hiền Phi cùng Hồ Tần đang quỳ rạp dưới nền lạnh lẽo. Các nàng vừa quỳ vừa run, một chút cũng không dám ngẩn đầu.
Tiếng Hàn đế quát to:
- Các ngươi muốn qua mặt trẫm à, các ngươi ngại đầu mình để trên cổ quá lâu rồi sao?
Các vị quỳ phía dưới đồng loạt dập đầu xin tha, tiếng da thịt chạm vào nền đá lạnh lẽo nghe sao thảm thương quá.
- Oan cho thiếp thân, oan uổng cho thiếp thân...
Hàn đế giận đến run người, hắn phải cố gắng bình tĩnh thật nhiều nếu không đã đem ba người bọn họ ra ngoài chém đầu rồi.
Sự việc dâng lễ hôm qua đã tra ra được ai là chủ mưu...Nhìn xem, đoan trang hiền lành là thế mà vẫn chưa biết đủ..
- Hiền phi, ngươi nói xem tội hành khích trẫm là tội gì? Hả?
Hiền phi run lập bập, đi bằng đầu gối đến ôm lấy chân Hàn đế, vừa khóc vừa xin:
- Hoàng thượng, thiếp thân không có, chắc có người muốn hãm hại thiếp thân. Người đừng tin, đừng tin..
Hàn đế bực dọc, gọi lớn:
- Chu Đại Bảo, đem người vào.
Chu Đại Bảo một thân ảnh mập mạp, phất cây phất trần, giọng e é:
- Kêu vào.
Vài tên hộ vệ lôi hai tên hắc y máu me be bét vào, hai tên hắc y bây giờ như hai cọng rơm khô, không nhúc nhích cũng không thể quỳ được.
Hàn đế đá chân, hắc Hiền phi văng ra ngoài, hắn cười lạnh:
- Ái phi, ngươi nhìn xem có quen không?
Hiền phi run run không dám nhìn thẳng, nàng ta đưa tầm mắt từ từ lướt qua đến khi nhìn rõ bộ dạng hai tên hắc y, nàng ta cơ hồ điếng người không nói được nên lời, tay run rẩy vò nát vạt áo thêu bằng lụa Tô Châu...
- Hoàng thượng, đây là ai thiếp thân không biết, thiếp không biết...
Một tên hắc y còn nói được, hắn ngóc đầu cố gắng ngồi dậy, tay máu me chỉ vào Hiền Phi:
- Nương nương, cứu nô tài, cứu...cứu...
Hiền phi nghe hắn gọi tên nàng, nàng liền hung hắn đi đến đạp vào tay tên hắc y khiến hắn vì đau đớn mà trực tiếp ngất đi.
Ninh Kha Mẫn hai tay nắm chặt, hốc mắt đỏ ngầu càng ngày càng dữ tợn:
- Tên cẩu nô tài, ngươi dám vu oan cho bổn cung, đạp chết ngươi, ta đạp chết ngươi.
Nàng vừa nói vừa hung hăn dẫm đạp lên tên hắc y đang nằm bất tỉnh. Phía trên này Hoàng đế đã chán ghét đáng cực điểm, hắn quát to:
- Thôi ngay đi, Hiền phi ngươi còn chối?
- Hoàng thượng, thiếp thân vô tội, mong người suy xét lại, hoàng thượng..
Chu Đại Bảo đưa đến trước mặt Hiền phi một tờ khai, trong đó viết rõ ràng chính tay Hiền phi đưa ngân lượng cho hai tên hắc y yêu cầu bọn họ giết chết Vũ Ngưng, cả việc đem hổ tới cũng là do bọn hắc y làm.
Mà Hiền Phi nhân chứng, vật chứng, trên một sấp ngân phiếu có để một mộc rất nhỏ của Tôn phủ, nhà cửu của nàng ta. Sự việc này, e là kéo theo Tôn gia cùng đi xuống, cân bằng lại thế lực của triều đình..
Hiền phi tay run run, đầu lắc lắc, miệng lấp bấp không nói nên lời:
- Thiếp...hoàng thượng... thiếp....
Hoàng đế lạnh lùng chỉ thị:
- Người đâu, đem Hiền phi về tiểu viện, cho người canh giữ không có lệnh của trẫm không cho phép ra ngoài.
Hiền Phi há hốc mồm, đến khi cung nữ lôi nàng ra ngoài rồi, nàng vẫn chưa nói được câu gì ra hồn...
Mà Hoa phi và Hồ Tần lại quỳ rạp dưới đất, có sợ cũng không dám xin..
Hàn đế lướt qua 2 người các nàng, lạnh giọng:
- Hoa Phi, nàng cũng to gan lắm, bản thân biết tội chưa?
Hoa Phi run run, ngẩn cao đầu lên nhìn hắn, nàng nói trong sợ hãi:
- Tội thiếp đáng chết, ngàn lần đáng chết..
Hoàng đế nhìn nàng, lại ngớ đến Hoa Lão tướng quân khi xưa một lòng phò tá hắn lên ngôi. Trong lòng hắn có chút cảm giác khó tả...
Thở dài, hắn phất tay áo cho hai người các nàng ra ngoài:
- Đi về đi, đợi về đến Kinh thành, Trẫm gián tội sau.
Hoa phi dập đầu tạ ơn:
- Đa tạ hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!
Nàng quay người đi, trong hốc mắt lạnh lẽo rơi ra một giọt nước mắt trong suốt như pha lê..Hết rồi, hết Hoa Phi, hết thật rồi!!
Nàng kiếp này không thua Ninh Hoàng hậu, không thua Hiền Phi cũng không thua Ninh Vũ Ngưng.. Người đánh bại nàng là Hoàng đế, đương kim Hoàng đế Tống Bạch Hiên!!!
Chân tình đế vương muôn đời là thứ thâm sâu nhất!!!
Hoàng đế nhìn Hồ Tần:
- Ngươi cũng về đi, sau này giữ thân cho thật tốt, cái gì động được thì động, không động được thì đừng ngu ngốc mà động vào. Chỉ cần ngươi an phận hỗ trợ Vũ Ngưng, ta sẽ cho ngươi một cái phi vị.
Hồ Tần cả kinh, nàng dập đầu tạ ơn đến sau khi Hoàng đế đi rồi nàng vẫn còn ngây ngốc...
Ý như đã định, vinh sủng của nàng và gia tộc nàng về sau đều nhờ hết vào Ninh Vũ Ngưng!
Cũng trong đêm đó vài mật thư được truyền đi, sóng mặt hồ lại đồng loạt yên tĩnh.
2 tuần sau...
Chung Túy cung.
Vũ Ngưng vừa tỉnh dậy, nàng đang dùng ngọ thiện, vết thương sau lưng tương đối ổn định, mặc dù có chút đau nhức nhưng trên cơ bản đã lành.
Từ bên ngoài, Tiểu thiện tử chạy vào thông báo:
- Bẩm Nương nương, mẫu thân và muội muội của người cầu kiến.
Vũ Ngưng nhàn nhạt dùng khăn lau tay, nàng cười:
- Cứ để họ đợi, một canh giờ sau hãy truyền vào, bổn cung còn phải cho cá ăn.
Tiểu thuận tử gật đầu, hắn cung kính lui ra ngoài.
Ngọc Châu xoa vai cho nàng, nàng ta hỏi:
- Nương nương người đang có thai sao lại cho bọn họ vào cung?
Vũ Ngưng tay xoa xoa lên cái bụng còn chưa lộ, nàng mỉm cười xinh đẹp:
- Trước hay sau gì cũng phải gặp, giải quyết càng nhanh càng tốt. Ta không muốn chờ đến lúc ta sinh bảo bối, khi ấy sẽ không chu toàn.
Ngọc Châu mặc dù vẫn không hiểu Vũ Ngưng đang tính toán gì nhưng nàng vẫn rất tin tưởng chủ tử.
Chủ tớ hai người vẫn đang trò chuyện thì từ xa đã nghe tiếng bước chân, Vũ Ngưng khẽ đứng dậy cho Ngọc Châu lui ra ngoài, trực tiếp đứng đợi ngươi sắp vào kia.
Mà Hàn đế vừa bãi triều đã chạy ngay đi tìm nàng, hắn nôn nao đến mức quên luôn là mình đang là Hoàng đế.
- Tiểu Vũ, em nhớ anh không?
Vũ Ngưng cười lớn, nàng đi đến gần Hàn đế:
- Này đây là hoàng cung của người đó, nói chuyện cho hợp chút quy củ đi nào.
Hàn đế cười đáng sáng láng:
- Đây là hậu cung của ta, không phải sợ.
Nhìn người đang ôm lấy hắn mà tâm tình hắn có chút kích động. Ngày hôm đó khi nàng tỉnh dậy, nàng không nói với hắn câu nào, mãi đến 3 hôm sau nàng mới chịu nói chuyện với hắn.
Mà câu đầu tiên nàng nói lại là:
- Tiêu Hàn, về lại hiện đại đi.
Cảm giác của hắn khi đó là mừng như điên, nàng nhớ ra rồi,nàng nhớ ra hắn rồi. Mặc dù nàng vẫn im lặng không nói gì nhiều nhưng việc nàng muốn về lại hiện đại đã nói lên được nàng đồng ý tha lỗi cho hắn, nàng không hận không chán ghét hắn nữa...
Mà Vũ Ngưng khi tiếp nhận lại ký ức của hiện đại nàng có chút sợ hãi, tưởng chừng như không tiếp thu được vì mâu thuẫn trong đầu quá nhiều. Đến khi nàng bình tâm suy nghĩ lại thì trong tâm lại sinh ra một loại thương xót cho Tiêu Hàn. Đúng là kiếp trước hắn phụ lòng nàng nhưng cái chết là do nàng tự tìm đến, không liên quan đến hắn. Còn nữa hắn đã đi theo nàng bao nhiêu kiếp để tìm nàng, đến khi nàng trọng sinh quay về đây hắn từ đầu là đã biết trước. Hắn yêu nàng, yêu nàng sâu sắc đến thế nếu nàng vẫn luôn ôm hận thì còn đáng để nói gì.
Trong khi ông Trời cho nàng và hắn luân hồi bao nhiêu kiếp, có chăng chỉ là vui đùa?
Không. Nàng không tin là Ông Trời đang đùa với nàng....