Vũ Ngưng thoáng giật mình, nàng bật dậy cả người run rẩy, mồ hôi ướt hết trên trán. Nhìn xung quanh lại không có ai....
Bất giác nàng nhớ lại những chuyện trong mơ, trong ấy là một cảnh của thời hiện đại. Nàng khi ấy đang trong rừng sâu, giữa sự sống và cái chết nàng lại được cứu. Mà người cứu nàng không ai khác là Hàn đế nhưng trong giấc mơ nàng gọi hắn là Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn...cái tên nghe quen quá, thật sự quá quen...Mà cái kia không giống với giấc mơ, nó rất giống rất giống với đời thực...
Cô gái trong mơ là nàng, trong tim cô ấy yêu một người, là người đàn ông tên Tiêu Hàn kia.
Vũ Ngưng mệt mỏi nằm xuống, nàng căn bản bây giờ đã không thể ngủ được nữa rồi. Không hiểu vì sao trong bộ não của nàng dường như có một khoảng trống....
Sau hôm mừng thọ Thái hậu thì bên Khang Thọ cung rất hay cho mời Bảo Quý Tần qua cung Thái hậu bồi người nói chuyện. Việc làm này làm cho chúng phi tần hậu cung đang chướng mắt với Vũ Ngưng thì càng chướng mắt nhiều hơn.
Mà Hoàng thượng thì sau ngày mừng thọ Thái hậu đều đặn hôm nào cũng lật thẻ bài của Vũ Ngưng, cơ hồ Kính Sự Phòng không cần dâng thẻ bài cũng biết hoàng đế đi đến cung nào.
Mà Vũ Ngưng dạo này rất hay nằm mơ, nàng mơ thấy cuộc sống hiện đại kia nàng gặp lại tên Trương Lân, ả tiểu tam Bích Y, còn có cả cô gái có gương mặt rất giống với Ninh Kha Mẫn tên là Tiêu Mẫn...
Chung Túy cung.
Khi Hàn đế bước vào liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn ngồi bên hông cửa sổ ngắm nắng chiều. Thường thì khi Hoàng đế bãi giá đến cung nào đều được thông báo nhưng cung nhân ở Chung Túy cung đã quá quen với việc Hoàng đế vào mà không hề báo trước nên cư nhiên là Vũ Ngưng trong điện cũng sẽ không biết.
- Tiểu Vũ nàng đang làm gì vậy?
Vũ Ngưng quay lại, trên gương mặt có chút u sầu, lại quy củ hành lễ:
- Thiếp thân tham kiến hoàng thượng.
Hàn đế nheo nheo mắt phượng:
- Chẳng phải ta bảo nàng trong cung của nàng không cần hành lễ rồi sao?
- Thiếp thân biết nhưng mà thiếp thân không dám.
Hàn đế cười nhẹ, hỏi:
- Nàng không dám à? Tiểu Vũ của trẫm nào có nhát gan, nàng cư nhiên leo lên người...
Lời nói chưa dứt Vũ Ngưng nhanh tay che lấy miệng Hàn đế, gương mặt đỏ ửng:
- Hoàng thượng!
Hoàng đế cười lớn, liền cho cung nhân lui hết ra bên ngoài, một tay ôm nữ nhân vào lòng đi đến bên giường la hán ngồi xuống.
- Tiểu Vũ, nàng không vui à?
Vũ Ngưng gật gật:
- Thiếp nhớ phụ thân, thiếp thân cũng muốn được ra ngoài...
Nói rồi nàng lại nhìn chăm chăm Hàn đế hòng quan sát biểu tình của hắn. Thấy hắn không giận không khó chịu nàng mới yên tâm..
Dù biết hoàng đế đang sủng ái nàng nhưng vinh sủng không suy thì nàng không dám chắc. Trước mắt là thế nhưng sau vài năm lại có tiểu mỹ nhân xinh xinh đẹp đẹp tiến cung, nàng khi ấy lại trở thành người cũ trong cung. Ây...vinh sủng khi đó lại không biết rơi vào tay ai!
Mà trước hết lợi dụng vinh sủng đang có nàng nên trả thù cho khối thân thể này trước, sau đó lại dùng nước suối trong không gian vàng nuôi dưỡng thân thể cho tốt sinh cho hắn vài cái hoàng tử, công chúa, sau lại cứ thế mà từ từ đi lên. Còn về mấy vị đang ngồi trên cao kia, tạm thời nàng gác lại, chỉ cần các nàng không động đến nàng, nàng cũng sẽ không động đến các nàng trước.
Nhưng mà dạo này tâm tình nàng rất phức tạp, có lúc ngẩn ngơ lại nhớ nhung đến tên cẩu hoàng đế... nàng kiếp này nào có tâm tư với hắn?
Lại hay mơ những giấc mơ kỳ lạ... mơ tới mơ lui đều là mơ đến trên người Hàn đế!
Hàn đế xoa xoa eo nàng,ôn nhu nói:
- Nàng đã là Quý Tần có thể cho người trong phủ đến thăm, chỉ có điều muốn gặp phụ thân thì có chút khó khăn...
Vũ Ngưng ỉu xìu, nàng vốn chỉ muốn gặp Ninh Đức Chinh chứ mấy cái nữ nhân đã từng hại nàng thê thảm nàng có chết cũng không muốn gặp.
- Vâng, thiếp thân đã biết, là thiếp thân tham lam.
Hàn đế nhìn gương mặt tiểu mỹ nhân buồn bã, trong lòng có chút khó chịu. Hắn không muốn nàng không vui hay phải nói là không cho phép nàng không được vui. Chỉ cần nàng muốn, có hái sao trên trời cho nàng hắn cũng đồng ý.
- Nhưng trẫm không nói là không được đâu..
Vũ Ngưng ôm lấy cổ Hàn đế, cười chờ mong:
- Hoàng thượng, được không?
Hàn đế gật đầu, cười gian manh:
- Được nhưng mà...
- Nhưng mà thế nào? À thế nào thiếp cũng đồng ý...
Hoàng đế bỗng dưng ôm nàng đứng dậy, nói nhỏ vào tai nàng:
- Sinh cho trẫm hoàng tử, trẫm cho nàng thứ nàng muốn kể cả ngôi vị hoàng hậu.
Vũ Ngưng ngơ ngác. Nàng nhìn vào thẳng trong tròng mắt hắn, hoàn toàn không có một tia tạp niệm nào, chỉ toàn thành ý và thành ý...
Chẳng lẽ hắn thật sự động tâm với nàng?
À nhưng mà là động tâm với Ninh Vũ Ngưng, với khối thân thể này nào phải là nàng - Ninh Khuynh Thành???
Cười tươi tắn nhưng là nụ cười có chút gượng gạo, nàng gật đầu:
- Thiếp thân hứa với người, hoàng thượng.
Hàn đế nhìn vẻ không thật lòng của nàng, hắn có chút đau lòng... Nhưng thôi, là hắn trước kia làm khổ nàng, làm nàng chịu đau đớn, một chút không thật lòng này thì có là gì.
- Được, trẫm chờ tin nàng, tiểu bảo bối.
Nói rồi Hàn đế một đường ôm nàng vào trong màn trướng, trong nội điện mùi vị ái tình nồng đậm dâng trào.
Mà bên trong Trường Xuân cung.
Vị Ninh Kha Mẫn đang ngồi bên ghế ngay cạnh bàn tròn, nhìn thấy Dương ma ma đi vào, nàng có chút gấp gáp:
- Ma ma đã điều tra ra chưa?
Dương ma ma cũng khẩn trương không kém:
- Thưa nương nương phu nhân cho người gửi phong thư cho người.
Hiền phi nhanh tay xé mép bì thư, cẩn thận đọc từng chữ một trong đó. Đến khi đọc hết bức thư nàng có chút mệt mỏi, trong thư mẫu thân cho nàng biết bà đã điều tra về Ninh Vũ Ngưng. Vũ Ngưng là đích nữ của Ninh Đức Chinh, nhánh nhỏ của Ninh đại gia tộc mà xét về nhánh nhỏ này thì cơ hồ không thể làm việc lớn. Tuy là đích nữ nhưng không được sủng ái, mẫu thân nàng có bệnh qua đời khi nàng được vài tuổi, sau đó Ninh Đức Chinh lập di nương Liễu thị lên làm chính thê.
Mà sau khi có chính thê vì công việc Ninh Đức Chinh thường đi xa nên việc lớn việc nhỏ trong Ninh gia đều do một tay Liễu thị sắp xếp.
Mà nữ nhân Liễu thị này tâm địa cũng ác gian, cơ hồ bà ta cho người chèn ép Vũ Ngưng nàng. Ăn không đủ chất, mặc không đủ ấm, có bệnh nhẹ không chữa lâu ngày sinh bệnh nặng. Nói là đích nữ con dòng chính nhưng phân lệ thua cả một cung nữ tùy thân của thứ nữ, nữ nhi bà ta sinh ra.
Bà ta có một nữ nhi tên là Ninh Vũ Tuyết, nhỏ hơn Vũ Ngưng một tuổi. Nghe đâu dịp tuyển tú bên Ninh gia cả hai cô nương đều có lệnh tuyển nhưng vì thứ nữ Ninh Vũ Tuyết không chịu vào cung mà gây ra một trận náo loạn, cuối cùng là chỉ có một đích nữ tham gia tuyển tú.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là Vũ Ngưng không hề có một chút quen biết hoặc qua lại nào với Ninh Khuynh Thành, theo như điều tra thì là vậy, điều đó mới làm cho Hiền phi bối rối.
Nàng đến tột cùng là không hiểu vì sao đêm hôm mừng thọ Thái hậu, Hoàng đế đã nói nàng đã trở về... Có lẽ nào Ninh Khuynh Thành trước kia chưa chết, bây giờ lấy thân phận Ninh Vũ Ngưng để vào cung?
Nhưng mà theo như phong thư mẫu thân gửi cho nàng thì vị Vũ Ngưng này sống không thua gì nô tỳ, suốt ngày không được bước chân ra khỏi cửa thì lấy gì tráo đổi được? Mà xét về tuổi tác lại không hợp, nhan sắc chỉ giống 7-8 phần...
Hiền phi buông bức thư xuống, nàng xoa xoa mi tâm, trận đau đầu buồn nôn lại ập đến.
- Ma ma lấy cho ta thau đồng....
Dương ma ma vội vàng làm theo lời chủ tử:
- Vâng vâng, nô tỳ đi ngay.
Đợi Dương ma ma đem thau đồng đến, nàng nôn một trận xanh mét cả mặt. Cung nhân sợ hãi vội vã cho mời thái y, cả Trường Xuân cung như có tiệc lớn. Mà bên này Hoàng thượng sau khi nghe tin Hiền phi ngã bệnh chỉ cho Chu đại tổng quản đi thăm hỏi, còn hắn vẫn là ôm Vũ Ngưng thơm thơm mát mát mà nghỉ ngơi.
Ai...nhưng mà vị Ninh Vũ Ngưng cũng không có ý định khuyên Hoàng thượng đi đến thăm muội muội của nàng.. Nàng ta bị như thế biết đâu lại có một chút công lao của Vũ Ngưng nàng?!
Hiền phi tuy là bệnh nhưng chung quy cũng không tra ra được bệnh gì, Thái y kết luận là do nghỉ ngơi không đều độ. Hoàng thượng ban chỉ thương xót cho Hiền phi nên đem cung vụ giao cho Hoa Phi và Bảo Quý Tần tạm thời chia nhau chưởng quản. Ấy thế mà chưa đến 1 tuần bên Trường Xuân cung đã thông báo bệnh tình Hiền phi khuyên giảm, Bảo Quý Tần tự nàng đem cung vụ giao ra, chỉ có Hoa phi là không chịu giao trả mà Hoàng thượng cũng không có ý định cho Hiền phi tiếp tục một mình chấp chưởng. Hóa ra Hiền phi lần bệnh này là được ít mất nhiều rồi a..
Mùa hè đã đến, cứ dịp vào hè khí hậu trong thành rất oi bức. Thường thì 3 tháng nóng bức nhất Hoàng đế sẽ đưa hậu cung đến Hành cung phía Tây thành bên hong núi Lam Sơn tránh nóng.
Bên cạnh núi Lam Sơn là Hành cung của Hoàng gia, ngay dưới chân núi lại là Cao Sơn tự hoàng tự cao quý nhất Tống Văn quốc cũng là nơi Trung ti Đại Sư tu hành. Lần này Hàn đế ban chỉ đưa hậu cung đến tránh nóng cũng thừa dịp đưa Thái hậu và Vũ Ngưng đến gặp Trung Ti Đại Sư.
Thánh chỉ ban xuống cung phi từ Thất phẩm thường tại trở lên đều được đi theo đến Hành cung, dựa vào phẩm cấp mà mang theo cung nhân đi cùng.
Trong Chung Túy cung, Ngọc Châu, Ngọc Đào và Tiểu thuận tử sẽ đi cùng Vũ Ngưng. Ngọc Quý được giao ở lại canh giữ toàn bộ cung điện, sợ nhất là khi chủ đi vắng có người tay chân không sạch sẽ đem đồ dơ bẩn vào cung.
Mà Ngọc Quý cũng không có gì tỏ ra bất mãn, nàng cơ hồ cũng thích ở lại trong cung, có lẽ do tuổi có chút lớn, lại quen sống trong cung nên không thích đi ra ngoài.
Giờ Ngọ, Hoàng đế đích thân dắt tay Thái hậu bên trái, bên phải bà là Vũ Ngưng, theo sau là toàn bộ cung phi của hậu cung lần lượt lên xe ngựa ra khỏi cung tiến thẳng đến Hành cung nghỉ mát.
Theo phân vị xe ngựa to nhất êm nhất là của Thái hậu và Hoàng thượng, sau đó đến Hiền phi, Hoa Phi, Điệp Chiêu Viện rồi mới đến Bảo Quý Tần nhưng vì Vũ Ngưng hiện đang là sủng phi cho nên nàng được đặt cách ngồi cùng xe ngựa với Hoàng đế. Việc này làm cho nỗi lòng chúng phi tần tăng thêm đau đớn..