• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn đế ôm lấy nàng, tay hắn xoa xoa cái bụng phẳng lì, miệng cười thành tiếng:



- Hoàng tử của Trẫm có ngoan không?



Vũ Ngưng vỗ lên tay hắn, nói:



- Đứa nhỏ còn chưa gì mà nhưng biết đâu là công chúa thì sao? Nếu là công chúa thì người sẽ không thương nó à?



Hàn đế hôn lên môi nàng:



- Nói bậy, nếu là nhi nữ thì càng tốt nhưng trẫm vẫn hy vọng nàng sinh hoàng tử, chỉ cần có hoàng tử trẫm mới yên tâm.



Nàng không nói gì chỉ cười nhìn hắn, trong mắt có bao nhiêu là yêu thương...



Nàng hận hắn một kiếp, lại yêu hắn một kiếp....Hắn vì nàng bỏ cả giang sơn bỏ cả vương quốc... Nếu nàng vẫn ôm hận thì quả là tiếc ông Trời cố ý an bày cho nàng và hắn gặp lại..



Trong lòng nàng, nàng yêu hắn, yêu từ từng hơi thở...Nàng không giống Ninh Khuynh Thành của ngày xưa, có yêu mà không có giành, chỉ khư khư chờ người đến yêu..Nàng bây giờ đã yêu là sẽ nắm chặt, nàng sợ lắm rồi, sợ cảm giác khi sắp chết phải hối tiếc bao nhiêu điều bao nhiêu chuyện... Cái sự dằn vặt khi biết mình sắp mất đi là sự đau thương tàn nhẫn nhất trong cuộc đời của mỗi người.. Và nàng đã phải khống khổ đến 2 lần rồi nàng không muốn có thêm bất cứ một lần nào nữa!



Khẽ cong môi, nàng cười đùa:



- Tiêu Hàn, bây giờ ta không yêu chàng thì đợi đến bao giờ!



Hàn đế giật mình, hắn quay sang nhìn nàng,trong mắt ý cười càng đậm...



- Đời này Hàn đế ta chỉ có duy nhất một nữ nhân là nàng..



Vũ Ngưng nàng, Hoàng đế hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi... Không yêu khắc cốt ghi tâm thì còn đợi đến khi nào?



Đợi Hoàng đế đi rồi, Vũ Ngưng mới cho triệu mẹ con Liễu thị vào.



Vũ Ngưng ngồi ngay ngắn ở giữa chính điện, tay mân mê hộ giáp vàng óng lấp lánh. Nàng thật sự không thích đeo hộ giáp nhưng hôm nay gặp mẹ con Liễu thị không ra oai một chút thì quá thiếu thú vị.



Liễu Cúc đi trước, phía sau là Ninh Vũ Tuyết cũng là một bộ dáng kiều diễm. Hai mẹ con các nàng vẻ mặt vênh váo huênh hoang tự đắc thật trông không xem được.



Tiểu thuận tử đưa bọn họ vào chính điện, sau đó cũng không lui ra ngoài mà trực tiếp đứng chờ ngay trong điện.



Hai mẹ con Liễu thị thân là thê thiếp của Ninh Đức Chinh, đáng lý gặp qua Vũ Ngưng phải khép nép mà quỳ xuống hành lễ, ngay cả Ninh Đức Chinh phụ thân nàng cũng không dám mất quy củ mà nay mẹ con các nàng..



- Tiểu Ngưng, mẫu thân nhớ con lắm.



Vũ Ngưng cười cười, mắt nhìn thẳng bà ta, miệng nói ngọt ngào nhớ nàng lắm nhưng không biết là có bao nhiêu muốn nàng mau mau chết đi. Tiện nhân!



Ngọc Châu nhìn các nàng, lạnh lùng ra lệnh:



- To gan, gặp qua Bảo Phi sao không hành lễ?



Liễu thị trừng mắt nhìn Ngọc Châu, cười đểu giả:



- Ai ui là tiện tỳ Ngọc Châu đây mà, ngươi quên mất là ai đã nuôi lớn tiện tỳ nhà ngươi à?



Ninh Vũ Tuyết tự ý đi đến ghế ngồi xuống, nàng ta vuốt ve vòng ngọc:



- Mẫu thân người mau ngồi đi, hơi đâu lại phân cao thấp với tiện tỳ.



Tiện tỳ? Hai chữ tiện tỳ làm cho Vũ Ngưng nghe giận đến run người. Nàng cười nhạt, ra lệnh:



- Người đâu, vả miệng.



Lời vừa dứt, tiểu thuận tử, tiểu cao tử cùng Ngọc Đào Ngọc Quý đè mẫu tử Liễu thị xuống, vả chát chát liên tục vào miệng.



Mẫu tử hai người không kịp kêu lên đã bị vả liên hồi, đến khi Vũ Ngưng uống xong chén trà mới liên tiếng:



- Thôi ngưng đi, thật là đau đầu.



Ninh Vũ Tuyết ôm má trừng mắt nhìn nàng, nàng ta hung hăng hét lớn:



- Vũ Ngưng, ta nói cho ngươi biết đừng ỷ mình là Bảo phi thì muốn làm gì làm, ngươi quên ta là ai rồi à... ngư..ơ..i...



Lời nói chưa dứt liền nghe Vũ Ngưng ra lệnh tiếp:



- Đánh.



Vũ Tuyết bị vả đến xưng cả má, Liễu thị dù sao cũng là người hiểu biết nhiều hơn một chút, bà ta quỳ rạp xuống đất, xin tha:



- Nương nương là thần phụ có lỗi, làm nương mà không biết dạy con để nàng làm ra loại chuyện thiếu quy củ. Xin nương nương thương tình mà tha cho nàng, xin nương nương..



Vũ Ngưng nhìn Ngọc Đào, nàng ta liền cung kính lui xuống.



- Sao? Các ngươi tưởng đây là Ninh gia à, để các ngươi thích mắng là mắng thích chửi là chửi. Vào trong cung không có quy củ không phân rõ tôn ti trật tự thì còn xứng là đại mẫu của Ninh gia?



Liễu thị kéo theo Vũ Tuyết quỳ rạp xuống đất, run rẩy:



- Thần phụ biết sai xin nương nương cứ trách phạt.



Vũ Tuyết lại hung hăng:



- Nương, người sao vậy? Ả là ai?



Vũ Ngưng cười lớn mà phía dưới Liễu thị lại bịt miệng nữ nhi không kịp.



- Ai ô...Đây là muội muội sao, cũng ra dáng rồi đấy. Sao nào? Ngươi gọi ta là gì? Ả à?



Vũ Tuyết lúc đầu còn hung hăng nhưng sau khi nhìn thấy uy nghiêm của Vũ Ngưng, nàng ta cơ hồ có chút sợ liền cúi đầu không dám nói.



Liễu thị một bên liền thay nữ nhi chữa cháy:



- Bảo Phi nương nương, xin người lượng thứ tiểu Tuyết còn nhỏ tuổi nói năng không kịp suy nghĩ cho nên làm người không vui. Thần phụ nhất định sẽ về dạy dỗ để không làm phụ lòng nương nương..



Vũ Ngưng đi lại ghế, nàng trực tiếp ngồi xuống, mỉm cười xinh đẹp:



- Mẫu thân...ấy... các người đứng lên đi, ta cũng không muốn làm khó nhưng hoàng cung không phải là Ninh gia, ta buộc lòng phải tuôn theo quy cũ. Nếu chẳng hay để người ngoài biết được sẽ khó lòng cho ta....



Liễu thị trong lòng tức đến run người nhưng vì đại sự bà ta tạm thời nhịn xuống. Bà ta không tin là sau khi nữ nhi bà ta tiến cung thì nàng còn có thể vênh váo được bao lâu?



Rất tiếc, đó chỉ là suy nghĩ của bà ta.



- Nương nương lòng dạ bồ tát, thần phụ dập đầu tạ ơn...



Quỳ lạy xong, Vũ Ngưng ban ngồi cho mẫu thân các nàng. Lần này Vũ Ngưng hỏi chuyện trong phủ chỉ có Liễu thị trả lời còn Vũ Tuyết là một bộ dáng trông trông ngóng ngóng...



Nói vòng vo một hồi, Liễu thị vào chủ đề chính:



- Nương nương, người cũng biết phụ thân của người rất lo cho người sợ trong cung người vất vả nên hôm nay mới mạo muội sai ta vào cung để bàn với người chuyện hệ trọng.



Vũ Ngưng vẫn là cười nhạt, nàng hỏi:



- Ồ là có chuyện gì?



Liễu thị chấm chấm nước mắt, bà ta khóc thương:



- Chẳng là nay người cũng đã mang thai mà nữ nhân hậu cung toàn tâm địa không tốt, chúng ta sợ người sẽ không chống đỡ nổi nên muốn đem Vũ Tuyết vào cung trợ giúp cho người. Mặc dù Vũ Tuyết không xinh đẹp tài giỏi bằng người nhưng để nàng phụ giúp người giữ tâm hoàng thượng là không khó khăn. Bây giờ người cơ hồ phi vị vững vàng nhưng không nói trước được điều gì, trong cung có tỷ muội cùng nhau đi lên sẽ tốt hơn là một người.



Vũ Ngưng khẽ cười, nàng thừa biết rõ ý đồ của mẫu tử các nàng vì trước khi gặp các nàng thì nàng đã gặp qua phụ thân. Chính ông cũng dặn dò nàng không được đồng ý với ý kiến của Liễu thị. Dù sao ông vẫn thương đứa nữ nhi xấu số là nàng hơn là Vũ Tuyết kia.



- Thế ý mẫu thân là cho Vũ Tuyết vào cung khi chưa tuyển tú?



Liễu thị thấy nàng không phản bác liền vui vẻ lên tiếng:



- Nương nương người là Bảo Phi đứng đầu phi vị, muốn thêm một cái tuyển thị nho nhỏ thì có khó gì.



Giỏi cho Liễu thị, dám vẽ đường cho bổn cung??



Được, là chính các nàng chọn đừng trách Vũ Ngưng vô tình.



- Được thôi, nhưng ta sẽ xem ý Hoàng thượng thế nào. Chi bằng các người ở lại dùng cơm, ta sẽ sắp xếp cho Vũ Tuyết gặp Hoàng thượng. Tiếp theo thế nào thì dựa vào bản thân nàng.



Mẹ con Liễu thị mừng ra mặt, liên tục tạ ơn, Vũ Tuyết là bộ dạng thẹn thùng của thiếu nữ... Xuân quang đẹp đẽ mà vào mặt Vũ Ngưng lại cảm thấy ghê tởm không thôi.



Vũ Ngưng sắp xếp cho mẫu tử các nàng nghĩ tại sao hậu điện. Trong nội điện, Ngọc Châu Ngọc Đào trò chuyện với nàng, các nàng liền hỏi:



- Nương nương sao người lại cho Vũ Tuyết kia gặp mặt Hoàng thượng?



- Người không sợ nàng ta giở trò sao nương nương?



Vũ Ngưng uống một ngụm nước mơ, chẳng hiểu sao từ khi chuẩn ra là có thai nàng chỉ thèm nước mơ mà ai ui Thái hậu đều cấm không cho nàng uống nhiều sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ..



- Chẳng sao, nếu nàng ta có bản lĩnh thì đã chẳng nhờ cậy vào ta. Mà nếu thật sự nàng ta có thể lấy được lòng Hoàng thượng thì ta cũng không ngại. Lấy được lòng đế vương tâm cơ ngươi phải vững mà nếu tâm cơ đã vững thì không trước thì muộn nàng ta cũng sẽ vào cung.



Ngọc Châu lại không được vui:



- Nhưng nương nương người khi nãy ra tay quá nhẹ rồi, mẫu tử bọn họ trước kia...



Vũ Ngưng hai tay siết nhẹ, khi nhắc đến mẫu tử Liễu thị thì khối thân thể này lại sinh ra cảm giác hận, nàng có chút không khống chế được cảm xúc.



- Thời gian còn dài...



Qua một lúc sau, nàng lại hỏi:



- Ninh Phi bên kia sao rồi?



Ngọc Châu cười mỉm:



- Nương nương không biết chứ, nàng ta bây giờ nào phải là Hiền phi trong tứ phi nữa. Ấy vậy mà lúc nào cũng la hét đòi cái này đòi cái kia, khiến cho Thái hậu vốn thích yên tĩnh cũng bị làm phiền. Ngài trực tiếp đem đại công chúa đến nuôi bên cạnh, không cho Ninh Phi đến gần..



Vũ Ngưng trong mắt có chút phấn khích, Ninh Phi Ninh Kha Mẫn nay cũng sắp lụi tàn rồi...



Sự việc hành khích ở Hành cung tra ra được người đứng sau là vị Hiền phi kia, còn nữa Hoa Phi à không Hoa chiêu viện cũng có công lao giúp sức trong đó.



Sau khi tra ra rõ Hoàng đế cho người nhốt Ninh phi vào điện, đưa về Kinh thành sau đó trực tiếp vung bút viết thánh chỉ hạ phẩm cấp Hiền phi xuống thành Ninh phi, Hoa Phi xuống thành Hoa Chiêu Viện. Mà việc gián phân vị này cũng còn nhìn trên mặt mũi nhà mẹ của các nàng.



Trong đêm Hoa Phi bị gián chức phụ thân của nàng đương là quan nhất phẩm cũng bất ngờ gửi tấu chương xin từ quan với lý do tuổi cao sức yếu. Hàn đế mặc dù cũng có tiếc nuối vì Hoa lão quan cũng từng phò tá hắn lên ngôi nhưng dù sao việc ông ta từ quan trước sau gì cũng phải thực hiện nên đi sớm một chút cũng đỡ làm Hoàng đế phải ra tay dẹp gọn. Chỉ tiếc Hoa lão quân vốn chỉ muốn Hoa Ái Tư có cuộc sống an nhàn phú quý trong cung nhưng tâm tư nàng lại không muốn, thật là đáng tiếc...



Còn về vị muội muội kia đến khi bị gián phân vị vẫn không biết đường hối cải. Hoàng đế nói cho nàng biết rằng Hiền phi nhờ vào nhà ngoại nàng chứ về phía Ninh gia từ khi Ninh Khuynh Thành nàng mất thì Ninh Đại lão gia đã rút khỏi triều đình, các cháu chắt trong phủ có làm quan cũng không làm chức lớn, còn phụ thân của nàng vốn đã mất từ lâu, ông bị bạo bệnh khi biết nữ nhi Hoàng hậu của mình qua đời.. Ninh Kha Mẫn lên đến phân vị Hiền phi là do Hoàng đế luôn nhìn vào Ninh gia mà cho nàng địa vị cao nhưng tâm tư nàng còn muốn cao hơn, hắn lần này gián còn Ninh Phi là muốn dò xét thái độ của nhà cữu cữu nàng ta, nếu có ý đồ bất minh diệt trừ tận gốc.



Mà sau khi về kinh thành, Lương thái y chuẩn ra nàng có mạch hỷ, Thái hậu vui mừng, Hoàng đế vui mừng liền thăng phân vị cho nàng thành Bảo Phi. Có thể nói trong hậu cung này nàng cơ hồ là lớn nhất.



Vũ Ngưng đang mang hài tử, bên phía Hoa Ái Tư không có động tĩnh gì, nghe người báo lại nàng ta cơ hồ lại vui vẻ khi bị gián phân vị,mỗi ngày đều trồng cây trồng hoa hình như quên mất mình từng là một vị nương nương...Vũ Ngưng cũng không muốn truy cứu thêm nữa.



Năm xưa thuốc độc là nàng ta đem đến, cũng chính nàng ta khuyên nàng nên uống vì tâm tư hoàng đế vô tình lãnh khốc...Nàng khi ấy một mực cho rằng là do Hoàng đế cố ý muốn giết nàng nên khi nghe lời Hoa Ái Tư nàng không mảy may suy nghĩ gì. Đến khi Hoàng đế tìm được nàng, nàng lại càng nghĩ hắn muốn nhìn nàng chết... Đến cuối cùng không trách ai được là trách bản thân nàng nhu nhược, ngu ngốc... Nếu hôm đó không phải Hoa Ái Tư mà là một Hoa Mỹ Tư, Hoa Tịnh Tư thì nàng cũng uống. Vì tâm nàng muốn chết thì dù không có Hoa Ái Tư nàng cũng sẽ tìm cách khác để chết.. Huống chi bây giờ Hoa Ái Tư đã biết ân năn, nghe đâu vài hôm trước nàng ta đích thân xin ý chỉ của Hàn đế đến lăng mộ thăm mộ của nàng...



Thôi thì người chạy lại ta không đánh đuổi, chỉ mong người đừng sai lầm đến ta. Một lần ta có thể tha, lần thứ hai ta tuyệt đối không tha thứ!



Còn về Ninh Kha Mẫn thì lại là một việc khác...



Đến trưa khi Hoàng đế đến dùng ngọ thiện, Vũ Ngưng cho Vũ Tuyết ra chào hỏi.



Hoàng đế gắp cho nàng một con tôm to đã bốc vỏ, hắn liếc sơ qua Vũ Tuyết nhàn nhạt hỏi:



- Muội muội của ái phi đây à?



Vũ Ngưng cười cười:



- Bẩm hoàng thượng là muội muội ruột thịt của thiếp thân..



Lời Vũ Ngưng chưa dứt thì Liễu thị kế bên liền lên tiếng:



- Bẩm Hoàng thượng, Tuyết nhi rất ngoan lại thông kinh tuệ văn, chỉ có hơn chứ không kém Bảo Phi nương nương đâu thưa Hoàng thượng.



Nghe mẫu thân mình khen, Vũ Tuyết e thẹn khụy gối hành lễ.



Hàn đế nheo mắt nhìn bà, tay ngừng gắp thức ăn, hắn nhàn nhạt hỏi:



- Vậy à? Người Ninh gia các ngươi ngoài Bảo Phi cùng Ninh đại nhân thì toàn là thứ không biết quy củ như thế này hay sao? Ai cho phép ngươi xen vào lời của Bảo phi, ngươi muốn lên làm Hoàng hậu à?



Liễu thị chưa kịp vui mừng liền sợ hãi đến run lẩy bẩy, cả người bà quỳ rạp xuống mặt đất, dập đầu không ngừng:



- Xin hoàng thượng tha tội, thần phụ vô lễ, xin hoàng thượng tha mạng..



Vũ Ngưng trong lòng hả dạ nhưng bên ngoài lại buộc phải ra vẻ hiền lương. Nàng đứng dậy khụy gối hành lễ, Hoàng đế liền kéo tay cho nàng ngồi xuống:



- Nàng ngồi xuống đi, đang mang thai còn cúi lên cúi xuống.



Lại nhìn về phía Liễu thị:



- Ngươi đứng lên đi, nể mặt Bảo phi tha tha cho cái mạng chó của ngươi.



Liễu thị run rẩy đứng dậy, mặt cắt không còn giọt máu.



Vũ Ngưng liền nháy mắt ra hiệu cho Vũ Tuyết đi đến gần, nàng nhẹ giọng cười nói:



- Hoàng thượng, người thấy Tuyết nhi như thế nào?



Hàn đế cười cười:



- Cũng được.



Vũ Ngưng ra hiệu cho nàng ta tiến đến gắp thức ăn phục vụ cho Hoàng đế. Nàng ta cũng là bộ dáng yêu tinh, tay gắp thức ăn nhưng lâu lâu lại liếc mắt sang Hoàng đế. Lại còn cố tình động tay vào vai hắn. Hàn đế chịu đựng nàng ta hết nổi nhưng vì đang giúp vợ đóng kịch nên cứ phải diễn đến cùng.



Vũ Ngưng càng nhìn càng thấy hài nhưng để nàng ta động chạm đến chồng nàng lâu thế nàng lại cảm thấy sắp hết cười nổi, liền chuyển đề tài



- Muội muội thiếp thân cũng sắp đến tuổi thành gia lập thất, hoàng thượng người xem...



Hàn đế buông đũa nhìn nàng:



- Để trẫm xem thử có quan lục thất phẩm nào chưa thê tử sẽ tứ hôn cho nàng ta.



Tay Vũ Tuyết có chút run run nhưng không dám lỗ mãng chỉ dám đứng nghe ngóng.



Vũ Ngưng lại tạo ra vẻ mắt khó xử:



- Nhưng muội muội là rất quý mến ngài thưa hoàng thượng...



Hàn đế nhìn gương mặt Vũ Ngưng vừa đau lòng vừa khó nói khiến tâm tình hắn rất không vui, dù biết là giả nhưng hắn vẫn rất lo lắng. Tiểu Vũ của hắn có giả vờ cũng đừng giả giống thật đến như thế chứ?



Hoàng đế nhìn Vũ Tuyết:



- Ngươi quý mến ta?



Vũ Tuyết e thẹn gật đầu,lại quỳ xuống cầu xin:



- Xin thỉnh hoàng thượng tha tội, nô tỳ hèn mọn, chỉ là nô tỳ thật sự rất ngưỡng mộ ngài...



Hoàng đế khẽ gật đầu, câu sau lại nói ra khiến người giật mình:



- Được, vậy vào cung làm cung nữ đi.



Vũ Ngưng xém chút cười thành tiếng... Hoàng đế a người ta là muốn làm phi sao người lại cho làm cung nữ...



Vũ Tuyết run run, nàng ta quen được cưng chiều từ nhỏ nên những lễ nghi đều ngu dốt không chịu học hỏi. Chưa được ý của hoàng đế đã trực tiếp đứng dậy cầm lấy tay hắn mà khóc thương:



- Hoàng thượng, ta yêu người, ta yêu người...Ta muốn vào cung làm phi chứ nào muốn làm cung nữ, người xem ta có thua kém Bảo phi chỗ nào đâu, hoàng thượng...



Liễu thị há hốc mồm sợ đến té ngã, còn Vũ Ngưng lại nhìn đến ngây ngốc... Đây là tỏ tình à?



Hay đấy, hay hay, rất hay!!!



Hoàng đế kinh ngạc, lát sau liền vung tay khiến Vũ Tuyết té nhào ra đất. Hắn lần này tức giận thật sự, đập bàn thật lớn khiến Chu Đại Bảo hoảng sợ chạy vội vào:



- Người đâu, đem ả họ Ninh này ra ngoài, phạt trượng cho ta.



Nội thị vệ kéo nàng ta ra ngoài, cũng không quen lôi kéo luôn cả Liễu thị đang thần hồn điên đảo kia.



Sau khi phạt trượng và bị đuổi về, hình ảnh khuê nữ của Vũ Tuyết bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cơ hồ nàng ta chỉ có nước ở giá suốt đời vì tiếng xấu mạo phạm hoàng thượng, không tuân thủ cung quy khiến bị phạt trượng. Ở thời cổ đại nữ tử chỉ cần có một điểm xấu bị công nhận liền quy đó là tội trạng đến hết đời của nàng ta.



Mà Ninh Vũ Tuyết nàng ta là tự làm tự chịu, thông minh thì ít mà ngu ngốc thị có thừa... ai...



Về phía Ninh Đức Chinh phụ thân của Ninh Vũ Tuyết, sự việc kia của nữ nhi làm ông ta cơ hồ mất mặt khắp nơi. Đi đâu cũng nghe người bàn ra tán vào, chịu không nổi đả kích, ông liền một đường đem Vũ Tuyết vào am ni xuống tóc đi tu, còn Liễu thị vì không biết dạy con dưỡng cái lại nhờ sự giúp đỡ của Vũ Ngưng mà tra ra bà ta gian díu tư thông với tên đồ tể, lại ăn cắp bạc trong phủ nuôi tiểu quan. Sự việc quá mức ghê người, Ninh Đức Chinh chính thức viết đơn hưu thê, đuổi Liễu thị đi biệt xứ...



CHAP 21: ĐẠI KẾT CỤC.



Sau khi từ Hành cung trở về, hậu cung gần như thay đổi đến chóng mặt. Hiền Phi, Hoa Phi bị gián phân vị, Lệ Tần thăng lên thành Lệ Chiêu Nghi, đặc biệt nhất vẫn là Bảo Quý Tần có công hộ giá lại đang mang long thai một bước lên đến Bảo Phi đứng đầu hậu cung.



Các cung phi cơ hồ đã đoán được tình hình, một tuần 7 ngày Hoàng đế đến Chung Túy cung đủ 7 mà Hoàng hậu chưa có còn Thái hậu ngược lại lại rất vui vẻ. Ây..người ngốc cũng biết là nên theo ai...



Vũ Ngưng thai đã được 4 tháng, nàng không nghén cũng không thay đổi gì chỉ có là đã mập lên không ít. Nhưng vẫn rất xinh đẹp, trước kia là quá gầy bây giờ cơ hồ đầy đặn xinh đẹp.



Mà về phía Ninh Kha Mẫn muội muội của nàng, nàng ta rất ồn ào ngày nào cũng đòi gặp nàng. Hoàng đế vì sợ nàng ảnh hưởng thai khí cho nên ra lệnh cấm túc Ninh phi đến khi nào Bảo Phi sanh nở thì thôi.



Sáng một ngày đẹp trời của tháng 5, Hoàng đế dắt tay Vũ Ngưng đi dạo tiêu thực. Kể từ sau khi Vũ Ngưng nhớ lại thì tình cảm hai người chỉ tăng chứ không giảm. Nàng ngẫm nghĩ bao lâu, kiếp này chỉ có một lần nữa thôi sống cho mình quên hết thù hận. Chẳng phải mục đích ông Trời muốn nàng quay lại là để sống thật vui vẻ hạnh phúc sao?



Nhìn một khóm hoa cẩm tú cầu, nàng mỉm cười, như nhớ ra việc gì đó lại hỏi:



- Hoàng đế bọn người Phương Hạo sao rồi?



Hàn đế dắt tay nàng,nheo nheo mũi:



- Ta cũng không rõ, sau khi về lại đây thì ta cũng như nàng, hoàn toàn không biết gì..



Vũ Ngưng bĩu môi:



- Ta có chút nhớ bọn họ...



Hàn đế dừng hẳn, hắn đanh mặt:



- Nàng nhớ ai?



- Thì Phương Hạo, Lạc, Phiêu...



Hàn đế nắm chặt tay nàng:



; Ngoài trẫm ra nàng không được nhớ ai hết, nghe chưa?



Vũ Ngưng ngây ngốc, đây đây là đang ghen à?



Thôi hết nói nổi tên cấu hoàng đế này... ghen tuông quá mức!



Mà Hoàng đế vừa dắt tay nàng, vừa nói cho nàng nghe những chuyện kiếp trước sau khi nàng mất đi.



Khi ấy trong buổi tiệc người bắn nàng là Tiểu Hảo, ả ta cũng đã bị Phương Hạo bắt lại và chính tay Tiêu Hàn bắn chết... Sau cái chết của Thượng Vũ, Tiêu Hàn điên cuồng tìm đến rượu, cơ hồ ngày nào anh cũng chỉ biết rượu và rượu. Tất cả chuyện công ty đều do bọn người Phương Hạo thay anh gánh vác...



Tối hôm ấy do uống quá nhiều lúc chạy xe một mình anh vô tình bị phục kích, kết quả là xe anh bị nổ tung sau đó khi tỉnh dậy anh thấy mình đang nằm trên giường bệnh và kế bên là Khuynh Thành.



Mọi chuyện kế tiếp đều như đã biết, anh gặp lại Chu Thượng Vũ cũng như Ninh Khuynh Thành trong thân xác Ninh Vũ Ngưng. Từ đó một lòng yêu thương, che chở đưa nàng lên từ từ đến ngôi vị Hoàng hậu.



Những chuyện kiếp trước hắn không hỏi lại nàng, vì sao nàng chết hay nàng hận hắn cái gì. Vì rõ ràng hắn hiểu rõ nàng cũng đau khổ hơn hắn rất nhiều lần...Nếu đã tìm lại được nhau thay vì sát muối lại vết thương cũ hắn chọn cách quên lãng... Để cho nàng được vui và hắn cũng được vui.



Đời này kiếp này hắn toại nguyện lắm rồi!



Mà Vũ Ngưng cũng không hề nhắc đến chuyện trước kia kể cả chuyện đã qua ở kiếp hiện đại với tên Trương Lân. Về Xa Thiết Thiết nay đã điên điên khùng khùng không rõ ngày chết, còn Hoa Ái Tư đã tìm về Phật giáo, 4 tháng qua nàng ta không hề hơn thua chuyện trong cung chỉ nhốt mình trong điện mà sống qua ngày. Còn về Ninh Kha Mẫn, Vũ Ngưng không biết nên làm gì với nàng ta cho phải đây!



Sáng sớm Hoàng đế đã đi đến Chung Túy cung, hắn đem đến cho Vũ Ngưng một thay cherry chín mộng. Phải nói để tìm được mớ cherry hiện đại này hắn phải tốn bao nhiêu công sức và ngân lượng. Nhưng không sao chỉ cần nàng vui là được rồi.



Nhìn Vụ Ngưng ăn ngon lành, Hoàng đế có chút cảm giác thành tựu. Đàn ông mà nói, có cái gì hãnh diện hơn việc làm người phụ nữ của mình được hạnh phúc...



- Tiêu Hàn, ngon thế..



Hàn đế nhìn nàng, cười:



- Ừ ăn thêm đi khó khăn lắm ta mới tìm được cho nàng.



Vũ Ngưng đưa một quả chín đỏ đến bên miệng hắn, miệng a thật to:



- Này chàng ăn đi, a..a...



Hàn đế vui vẻ há miệng cắn một quả còn không quên liếm mút tay nàng.



Đầu tháng chín, Bảo Phi phát động...



Một ngày đau đớn gọi cha gọi mẹ cuối cùng nàng cũng sinh ra được một Hoàng tử khỏe mạnh. Hàn đế vui mừng như điên đặt tên là Triệt - Tống Triệt. Đại Hoàng tử vừa sinh ra đời đã được ban tên là đều hiếm có nhất kể theo các đời vua trước.



Thái hậu Hoàng đế vui mừng ban xá miễn thuế cho dân chúng, kể từ đó tiếng lành Đại Hoàng tử có đức càng được dân chúng truyền tụng.



4 tháng sau Hoàng đế hạ chỉ sắc phong Bảo Phi lên làm Hoàng hậu, đại điển lễ phong hậu giao cho Lễ bộ tổ chức diễn ra trong 2 ngày.



Vũ Ngưng một thân áo bào màu đỏ, đầu đội mũ phựợng, cổ đeo phượng tuyến, bước từng bước chậm rãi trên điện Kim Loan.



Hàn đế vui mừng đi xuống theo từng bật đón nàng, đến khi nàng đứng trước mặt hắn, hắn cười rạng rỡ đón lấy nàng đi từng bước lên trên chính điện.



Thái hậu giao phựợng ấn và kim sách cho Vũ Ngưng, bà vỗ vỗ tay nàng:



- Ai gia mừng lắm, ai gia mừng lắm.



Vũ Ngưng trong mắt có biết bao nhiêu là xúc động, nàng không nói được nên lời chỉ biết nhìn bà cảm kích...



Đến khi Hoàng đế dắt tay nàng đứng trước bá quan văn võ, hô to:



- Đây là Hoàng hậu của trẫm.



Thì bên dưới đồng loạt quỳ xuống kính cẩn hô to:



- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế...



Hàn đế nhìn nàng trong mắt mang tia xúc động mạnh...Tiểu Vũ, trẫm cảm ơn nàng!



Tống Văn với 2 vị Hoàng hậu, một là: Tuệ Thiên Ninh thị Kỉ hoàng hậu, hai là: Tuệ Vũ Ninh thị Tuệ Hoàng hậu.



Ninh gia một đời sinh ra hai vị Hoàng hậu, ai cũng bảo đó là phước lớn để lại nhưng ít ai biết rằng hai vị ấy chính là một người!



Hoàn.



Tống Triệt 7 tuổi được Hàn đế phong Thái tử, đến năm 15 tuổi giao lại giang sơn cho hắn cai quản. Tống Triệt lên ngôi lấy hiệu là Thần - Thần Đế, một vị vua anh minh nhìn xa trông rộng nhưng tính tình có chút lạnh lẽo, thủ đoạn cực đoan. Hậu cung của hắn không hề có phi tử nào ngoài duy nhất một chính cung Hoàng hậu. Về điểm này Hàn đế cũng không trách cứ con trai..



Mà lý do vì sao Hàn đế lại muốn hưu sớm là vì muốn có nhiều thời gian cho vợ cùng nữ nhi, nói đến điểm này lại thiệt thòi quá nhiều cho Tống Triệt.



Tống Bạch Hiên đưa theo Vũ Ngưng năm nay đã lên chức Thái hậu đi ngao du sơn thủy bỏ lại các lão thái thái cùng nam nhi nữ nhi ở lại trong cung. Một mình ôm thê tử đi hưởng lạc... ai...đây đúng là hết nói nổi mà!!!



À quên mất nói về vị muội muội của Vũ Ngưng là Ninh Kha Mẫn thì sau khi Vũ Ngưng lên ngôi Hoàng hậu nàng ta cũng được Hoàng đế ban rượu độc mà quyên sinh. Lý do cấu kết tạo phản cộng thêm trong lúc Vũ Ngưng sinh con nàng ta cho người trà trộn vào hòng giết con giết mẹ nhưng may mắn được người của Thái hậu bắt được. Một chung rượu độc chấm dứt tất cả.



Đến khi nàng ta sắp chết Vũ Ngưng cũng không ra tay thêm, nàng đã nói kiếp trước hết rồi kiếp này không can. Dù sao Ninh Kha Mẫn cũng cùng nàng chảy chung một dòng máu, cho nàng ta chết nhẹ nhàng cũng là một cách tạo phước cho nàng về sau...



Hàn đế cùng Tuệ Hoàng hậu có với nhau 3 nam 1 nữ.



Tống Văn 90 Tuệ Hoàng hậu hoăng....1 năm sau đó Hàn đế cũng trút hơi thở cuối cùng..



Trước lúc ông chết, ông mỉm cười, nói với Tống Triệt:



- Tiểu Vũ, lần này cũng là nàng đi trước nhưng không sao ta đây nguyện đi sau nàng để cho nàng không phải sống trong cảnh khổ đau...



Đến mãi mãi muôn đời về sau câu nói trước khi chết của Hàn đế vẫn không ai lý giải được!



Chấp niệm quá sâu, duyên tình không dứt



Ba kiếp luân hồi, ba kiếp đợi ai!!



Hoàn ❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang