Chương 20: Mối hận
“Hai ngày này em và cha mẹ thu dọn một chút, hai ngày sau chúng ta về Đông Châu, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.” Lăng Hạo nói tiếp.
“Anh đang quá lý tưởng hóa rồi!” Tần Vũ Hân hít sâu một hơi: “Anh không biết tình huống của chúng tôi tệ đến mức nào đâu!”
“ở Đông Châu không có chỗ cho gia dinh chúng tôi dung thân!”
“Đó là trước đây!” Lăng Hạo trịnh trọng nói: “Từ nay về sau, tất cả đều đã trở thành quá khứ, tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể làm được!”
“Ôi! Sao anh không chịu hiểu!” Tần Vũ Hân thở dài: “Quên đi, bây giờ tôi có nói thế nào anh cũng sẽ không tin, sau này anh sẽ rõ!”
Nói xong, cô có chút do dự nhìn Lăng Hạo: “Tòi… Tôi có thể nhờ anh giúp một việc cuối cùng được không?”
“Đương nhiên!” Lăng Hạo gật đầu thật mạnh: “Em cứ nói!”
“Ba ngày sau là sinh nhật ông nội, gia dinh chúng tôi sẽ đến Đông Châu để chúc mừng sinh nhật ông”
“Nếu thuận tiện, anh có thể cùng chúng tôi đến nhà họ Tần được không?”
“Bọn họ luôn nói rằng Thụy Thụy là con hoang không có cha, mỗi lần gặp mặt dều không ngừng trào phúng”
“Hiện tại Thụy Thụy đã bị bóng ma tâm lý, không dám tới Tân gia. Lần này, tôi muốn anh đi cùng, hy vọng anh có thể mang đến cho con bé cảm giác an toàn!”
Cô không biết việc mình làm có đúng không, nhưng cô bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
“Được. Quyết định vậy đi!” Lăng Hạo gật đầu thật mạnh: “Ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở Đông Châu!”
“Cảm ơn!” Tân Vũ Hân khẽ gật đầu, ngập ngừng một chút, lại có chút áy náy nói.
“Tuy nhiên, nếu anh đến nhà họ Tân, bọn họ nhất định sẽ chế nhạo anh. Anh…”
“Yên tâm, tôi không sao, em không cần lo lắng cho tôi!” Lăng Hạo nhàn nhạt cười một tiếng.
“Vậy… Được rồi, vậy hôm nay thế thôi nhé?” Tần Vũ Hân nói thêm sau khi khẽ gật đầu.
“Anh cũng đừng trách mẹ tôi, bà là kiểu
người ngoài miệng nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm như đậu hũ, những năm này nếu không có bà hỗ trợ, tôi…”
“Tôi biết!” Lăng Hạo lại ngắt lời cô: “Với cha mẹ em tôi chỉ cảm thấy áy náy và biết ơn!”
Nói xong, anh lại lên tiếng: “Tôi sẽ đến Đông Châu giải quyết một số việc trước, ba ngày nữa chờ điện thoại của em.”
“Nếu sau khi Thụy Thụy tỉnh dậy muốn tìm tôi, em nói với con rằng đợi ba ngày nữa sẽ được gặp, và cha sẽ không bao giờ rời xa con gái nữa!”
“ừm!” Tân Vũ Hân gật đầu với ánh mắt phức tạp.
Sáng hôm sau.
Đông Châu, nghĩa trang phía sau núi.
Lăng Hạo quỳ trước một tấm bia mộ.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt đỏ hoe.
Toàn thân anh tràn ngập sự lạnh lùng, khiến nhiệt độ không khí xung quanh chợt hạ xuống bốn năm độ.
Phía sau anh khoảng ba mét, Lục Nguyệt đứng tại chỗ như một cây thương, thần sắc
nghiêm nghị, biểu tình nặng nề.
Hai người đã duy trì tư thế này hai ba tiêhg đồng hồ, giống như người trong tranh, không hề cử động.
“Thống Soái, xin nén bi thương!” Lại qua một tiếng đồng hồ, Lục Nguyệt lên tiếng.
Bộp! Bộp! Bộp!
Lăng Hạo dập đầu ba cái trước bia mộ.
“Cha, con trai bất hiếu Lăng Hạo của cha đã trở lại, xin cha hãy yên nghỉ!”
“Con sẽ tìm ra tất cả hung thủ từng tham gia sát hại người cùng gia đình người, để bọn chúng từng người một xuống dưới đó dập đầu tạ tội với cha!”
Nói xong, anh đứng dậy, cúi chào ba lần rồi bước đỉ.
“Chuyện năm năm trước điều tra thế nào rồi?” Sau khỉ hai người lên xe, Lăng Hạo hỏi.
“Báo cáo Thống Soái, đã tra rõ ràng!” Lục Nguyệt đáp lại sau khỉ khởi động xe.
“Dựa theo đặc điểm của hung thủ mà anh cung cấp, tôi để Phán Quan truy tra nửa năm, cuối cùng tìm thấy gã ở nước láng giềng. Gã đã nôn ra hết mọi chuyện”
“Nám đó, kẻ chủ mưu đằng sau vụ sát hại gia đình cha nuôi của anh là nhà họ Triệu và nhà họ Vương, là hai gia tộc giàu có nhất ở Đông Châu hiện nay.
“Quả nhiên là bọn họ!” Một cỗ sát ý cực kỳ lạnh lẽo tràn ra từ cơ thể Lăng Hạo.
Năm năm trước, nhà họ Trịnh – gia đình cha nuôi của Lăng Hạo, là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Đông Châu. Ba gia tộc còn lại là nhà họ Triệu, họ Vương và họ Đào.
Tuy đêu là bốn gia tộc lớn nhưng thực lực của nhà họ Trịnh cao hơn nhiều so với bất kỳ gia tộc nào khác, vững vàng ở trên cơ bọn họ.
Cha nuôi của anh là người ngay thẳng, kiên quyết. Ông nhìn không lọt một ít phong cách làm việc của ba nhà kia, bởi vậy đã phát sinh xung đột với bọn họ không ít lần.
Đặc biệt là nhà họ Triệu, một số dự án lớn đều không thể cạnh tranh với nhà họ Trịnh, nên sớm đã ghi hận trong lòng.
Lăng Hạo từng nhắc nhở cha nuôi cấn thận ba nhà kia liên thủ cùng nhau làm ra chút thủ đoạn bẩn thỉu.
Nhưng cha nuôi luôn tin chắc rằng cái ác không thể đánh bại cái thiện, và đứng trước sức
mạnh tuyệt đối thì mọi mưu mô thủ đoạn đều vô ích!
Vì vậy từ đầu đến cuối ông chưa từng đặt bọn họ vào mắt.
Chỉ là, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện!
“Tôi cho người kiểm tra sản nghiệp dưới trướng nhà họ Trịnh năm đó, hiện tại về cơ bản dều đứng dưới tên ba nhà bọn họ. Điểm này cũng có thể chứng minh những gì hung thủ nói là sự thật!” Lục Nguyệt tiếp tục nói.
“Ừ!” Lăng Hạo khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Cậu đã tra ra người hạ độc năm đó là ai chưa?”
Vào ngày xảy ra sự việc, gia đình cha nuôi anh đang tổ chức một bữa tiệc gia đình, và nếu không phải đã bị đầu độc từ trước thì với thân thủ của cha nuôi, sẽ không bị diệt môn.
“Tra được!” Lục Nguyệt gật đầu: “Là hồng nhan tri kỷ của cha nuôi anh, Lưu Gia Diêu!”
“Hử!?” Ánh mắt Lăng Hạo ngưng trọng: “Là cô ta?”
Cha nuôi của anh góa vợ, sau đó không kết hôn nữa.
Lưu Gia Diêu là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Trịnh thị, là một người đẹp nổi tiếng ở Đông Châu, sau này cô ta đã
dùng thủ đoạn nào đó leo lên giường của cha nuôi Lăng Hạo.
Nhưng cha nuôi anh chưa bao giờ có ý định kết hôn với cô ta, kỳ thật trong lòng Lưu Gia Diêu đã sớm có oán hận.
Ấn tượng của Lăng Hạo đối với Lưu Gia Diêu không tốt lắm. Từ lần đầu tiên nhìn thây, anh đã có cảm giác cô ta là một người phụ nữ đầy mưu mô.
Chỉ là lúc đó cha nuôi không cự tuyệt cô ta, cho nên Lăng Hạo cũng không nói gì.
Anh không ngờ người phụ nữ này lại tàn nhẫn như vậy!
“Đúng vậy!” Lục Nguyệt lại gật đầu: “Cô ta hiện tại là người tình công khai của gia chủ Triệu gia – Triệu Nhạc Huy!”
“Rất tốt!” Lăng Hạo nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đến lúc đó tính sổ một lần cho ông ta!”
“Thống Soái, còn một chuyện nữa tôi cần nói với anh.” vẻ mặt Lục Nguyệt muốn nói rồi lại thôi.
“Nói!” Lăng Hạo trầm giọng nói.
“Thật ra, vào ngày xảy ra sự việc, con gái của cha nuôi anh cũng được cứu bởi một người tốt bụng, giống anh.” Lục Nguyệt hít sâu một
hơi, tiếp tục nói.
“Nhưng ngày hôm sau, cô ấy bị nhị thiếu gia của nhà họ Triệu tìm thây. Sau đó gã cùng với hai thiếu gia Đào gia và Vương gia dùng mọi cách làm nhục cô ây. Em gái anh không cam lòng chịu nhục, cuổi cùng nhảy xuống sông tự sát.”
“Hơn nữa, ngay cả người cứu cô ấy cũng bị ba người bọn họ gi ết chết dã man!”
Bùm!
Hắn còn chưa nói xong, một cỗ sát khí quái dị bộc phát ra từ Lăng Hạo, một đôi mắt lóe lên ánh sáng như dã thú.
Danh Sách Chương: