Tần Vũ Hân cũng muốn nổi nhưng cô biết bây giờ có tức giận cũng vô dụng thôi.
Đồng thời trong lòng đã đưa ra quyết định, nếu thực. sự không được thì cô chỉ có thể tự mình đi cầu xin người ta!
Nếu không, một khi ngày mai trôi qua, gia đình cô sẽ càng khó khăn hơn!
"Tôi nói chuyện to tiếng như vậy đó, nếu mấy người không muốn nghe thì bịt tai lại!" Thẩm Kỳ Nam tiếp tục quát lên.
"Kỳ Nam, bà đừng như vậy, cho dù không có chuyện của Lăng Hạo thì bọn họ cũng sẽ không đưa tiền mặt của cổ phần cho chúng ta." Tân Hồng Viễn hít sâu một hơi, nói.
Sau sự việc tối nay, người vốn dĩ có một tia kỳ vọng đối với nhà họ Tân như ông xem như triệt để tuyệt vọng rồi!
Ông không nghĩ tới cha mình thật sẽ tuyệt tình như vậy!
"Ông câm miệng cho tôi!" Cơn giận của Thẩm Kỳ Nam lại chuyển sang Tần Hồng Viễn.
"Tôi còn chưa tính sổ ông đâu, đầu óc của ông bị kẹt cửa đúng không? Ông dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể ký được hợp đồng với cao ốc Đông Châu?”
"Nếu ông có năng lực đó thì một nhà chúng ta đã không rơi vào tình trạng như hôm nay rồi!"
"Tôi từng quen biết một người ở bộ phận kinh doanh của Cao ốc Đông Châu, vốn định nhờ anh ta giúp đỡ, ai biết anh ta mới thuyên chuyển cách đây không lâu." Tần Hồng Viễn thở dài.
"Mấy người ông quen biết trước kia có người nào. đáng tin hả?" Thẩm Kỳ Nam đáp.
"Lúc ông còn vẻ vang thì một tiếng “Anh Viễn” hai tiếng cũng “Anh Viễn”, nhưng ông tự nhìn lại mà xem, sau khi chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, có bao nhiêu người thật lòng giúp đỡ ông?”
"Tất cả đều tránh ông như tránh ôn thần, thậm chí còn không buồn nghe điện thoại của ông. Ông vẫn chưa tỉnh ra àI?"
"Dì, đừng tức giận, chú ý thân thể, tin cháu đi, ngày mai sẽ có tin tốt!" Lăng Hạo nói.
"Hơn nữa cháu cam đoan, người Tân gia nhất định sẽ tới cầu xin Vũ Hân quay về trụ sở chính làm việc!"
"Cậu..." Thẩm Kỳ Nam tức giận đến mức suýt hộc. máu.
“Nếu ngày mai không làm được, cháu sẽ tự mình đưa mọi người tiền hai mươi phần trăm cổ phần.” Lăng Hạo tiếp tục nói.
"Và từ nay trở đi, cháu thề sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của mọi người nữa."
"Là cậu tự nói đó!" Nghe xong lời nói của Lăng Hạo, Thẩm Kỳ Nam lớn tiếng nói: "Đừng hối hận!"
"Lời nói ra như đinh đóng cột, cháu nói được thì làm được!" Lăng Hạo trịnh trọng gật đầu.
"Được!" Thẩm Kỳ Nam lớn tiếng đáp.
Nửa tiếng sau, Lăng Hạo đưa cả nhà Tần Hồng Viễn về nhà.
Vốn dĩ anh muốn mời mọi người đến nơi khác để ăn, nhưng không ai muốn ăn gì nữa nên đành phải thôi.
Mấy đồ chơi mua cho Thụy Thụy hồi lúc sáng đã được hai người Lục Nguyệt chọn ra một số đồ chơi nhỏ tỉnh xảo rồi đặt ở cửa, còn lại thì mang đi. Trong nhà thật sự không chứa nổi nhiều đồ chơi như vậy.
Lăng Hạo chơi với Thụy Thụy một lúc rồi hẹn ngày mai sẽ quay lại chơi với cô bé tiếp, sau đó tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Hai mươi phút sau, Lăng Hạo đỗ xe trong bãi đậu xe của một khách sạn năm sao, đây là khách sạn nơi anh và Lục Nguyệt tạm ở.
"Đại ca, về sớm vậy?" Lục Nguyệt bước nhanh tới.
“Tìm một chỗ ăn cơm rồi nói tiếp!” Lăng Hạo vừa nói vừa đi đến một nhà hàng bên cạnh khách sạn:
"Nhân tiện, gọi cho Thẩm mập mạp đến ăn tối chung luôn đi."
"Ăn?" Lục Nguyệt sững sờ một lát.
Có chuyện gì vậy, không phải nói là đi dự tiệc sao? Không phải là chưa ăn gì đã bị đuổi chứ?
"Cậu ăn rồi?" Lăng Hạo vừa đi vừa nói: "Vậy thì ăn thêm một bữa với tôi!"
"He he, tôi cũng chưa ăn!" Lục Nguyệt cười toe toét, lấy điện thoại di động ra bấm số của Thẩm Nhạc.
Mười phút sau, hai người chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong sảnh nhà hàng.
"Đại ca, anh thật sự chưa ăn gì sao?" Sau khi gọi đồ ăn, Lục Nguyệt nhìn Lăng Hạo.
"Chuyện này còn giả được à?" Lăng Hạo trừng mắt nhìn hắn.
Đúng là không có mắt nhìn, hết chuyện để nói!
"Tần gia chỉ nhận lễ vật mà không đãi cơm à?" Lục Nguyệt lại cười hỏi.
Lăng Hạo không trả lời hắn, cầm tách trà lên nhấp. một ngụm, sau đó kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra.
"Hừ, lão già nhà họ Tân đúng là cái gì cũng dám làm!" Lục Nguyệt thật muốn câm nín, nói:
"Hay là để Phán Quan đến nhà họ Tần nói chuyện với lão già kia một chút"
"Thô lỗ!" Lăng Hạo đặt tách trà xuống: "Chúng ta phải thuyết phục người khác bằng đức hạnh, biết không?”
"Được!" Khóe miệng Lục Nguyệt giật giật.
“Bên Phán Quan có tin tức gì không?” Lăng Hạo tiếp tục hỏi.
Sau khi hắn và Lục Nguyệt trở về Đông Châu, Phán Quan cũng đi theo.
Lăng Hạo an bài cho hắn phái người nhìn chằm chăm ba nhà Triệu Vương Đào hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng, sau khi chuyện ở nhà họ Tân tạm thời giải quyết xong, anh sẽ đến tìm ba kia nhà giải quyết mọi món nợt
"Hồi chiều tôi mới nói chuyện với cậu ta, nhà họ Vương và nhà họ Đào không có động tĩnh gì lớn." Lục Nguyệt dừng một chút, bổ sung thêm.
"Tuy nhiên, hôm nay nhà họ Triệu có vẻ hơi bất thường, có rất nhiều người khả nghỉ tiến vào, cậu ta còn đang điều tra tình huống của những người này, ngày mai hẳn là sẽ có kết quả."
"Không cần quá cố sức điều tra, nhà họ Triệu nho nhỏ thì có thể gây ra sóng gió gì!" Lăng Hạo nhàn nhạt nói.
"Bảo cậu ấy chỉ cần để mắt tới các thành viên nòng cốt của ba gia tộc này, đảm bảo chúng không rời khỏi Đông Châu là được!"
"Đã rõ!" Lục Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Sau đó, một người đàn ông mặc vest chưa đây năm mươi tuổi dẫn theo bốn mươi năm mươi tùy tùng bước vào, thế trận không nhỏ.
Xoạt!
Sau khi nhìn thấy người dẫn đầu, những khách hàng đang ăn trong đại sảnh lần lượt rời đi, trên mặt lộ ra vẻ kiêng dè.
"Tào tổng, chính là hai người bọn họ!" Một tên đầu trọc chỉ vào Lăng Hạo rồi cúi đầu báo cáo với người đàn ông trung niên.
Tên đầu trọc này chính là người mà anh đã gặp ở khu nhà của Tần Vũ Hân hồi sáng.
“Động tác khá nhanh!” Lăng Hạo và Lục Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cười nhạt.
Lúc này, người đàn ông trung niên đã bước tới, tên đầu trọc kéo một chiếc ghế bên cạnh ra, người đàn ông ngồi xuống.
Sau đó, hắn lấy ra một điếu xì gà rồi châm lửa, rít một hơi, dáng vẻ nhàn nhã.
“Là hai người bảo tôi ngày mai phải bù phần chênh lệch giá cho chủ hộ à?” Sau khi nhả ra một chuỗi vòng khói, hắn nhìn hai người Lăng Hạo, nhẹ giọng nói.
“Con khỉ này chui từ đâu ra vậy?” Lục Nguyệt liếc. mắt nhìn hắn, nhàn nhạt đáp.
"Hả!?" Một luồng lạnh lẽo tràn ra từ cơ thể người đàn ông.
"Mẹ mày, muốn chết à?!" Tên đầu trọc chỉ vào Lục Nguyệt, tức giận mắng.
"Đây là ông chủ của công ty chúng tao, Tào tổng, nếu không muốn chết thì lập tức quỳ xuống cho tao!"
"ÀI Hóa ra ông là ông chủ của Công ty Bất động sản Đông Tuyền?” Lục Nguyệt nhìn Tào Đông Tuyền:
"Ông cố ý tới đây để đưa tiền?"
"Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ!" Tào Đông Tuyền lại rít thêm một hơi thuốc.
"Cậu biết không? Trong mười năm qua, rất ít người dám nói chuyện với tôi như thế này. Cho dù có, thì giờ cũng chỉ còn là một nắm đất vàng mà thôi!"
Danh Sách Chương: