Tôi đại khái đã biết vê chuyện của anh Tào và cậu, để tôi đưa ra một đề nghị nhé.” Viên Hùng tiếp tục nói.
“Để anh Tào lấy ra năm triệu mời hai người uống trà, chuyện này coi như qua, cậu thấy thế nào?”
“Ha ha, nếu tôi tính không sai, chỉ với khu nhà đó thì ông ta đã nuốt hơn một tỷ.” Lăng Hạo cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Mà bây giờ ông để ông ta lấy ra năm triệu liền muốn cho qua việc này? Ông cảm thấy tôi nên thấy thế nào?”
“Người anh em, ra bên ngoài thì hòa nhã là điều rất đáng quý!” Trên mặt Viên Hùng bắt đầu xuất hiện một tia †ức giận, thái độ của ông ta đã hạ đủ thấp, nhưng Lăng Hạo có vẻ vẫn chưa chịu nể mặt.
'Tượng đất cũng có ba phần lửa giận, huống chỉ là người luôn đứng ở vị trí cao như ông ta!
“Được rồi, tôi cũng không có thời gian nói nhảm với các ông ở đây!" Giọng điệu của Lăng Hạo trầm xuống.
“Chuyện này mặc kệ là ai tới nói chuyện cũng không có tác dụng, nếu ngày mai ông ta không đến trả lại tiền cho mọi người, công ty của ông ta có thể đóng cửa!”
“Nếu như ông muốn xen vào việc này thì bảo người của ông ra tay nhanh lên, đánh xong tôi còn phải trở về ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải chơi với con gái tôi!”
“Hử!?” Sự kiên nhãn của Viên Hùng đã cạn kiệt, sự lạnh lẽo lan ra từ cơ thể ông ta.
Mặc dù hai người Lăng Hạo làm ông ta có chút kiêng kị, nhưng không có nghĩa là ông ta phải luôn nhãn nhịn!
Dù sao ông ta cũng là vua của thế giới ngầm Đông Châu, làm sao có thể dung túng cho hai thiếu niên vô danh làm càn như vậy trước mặt ông ta.
“Đã như vậy, vậy để tôi xem đến cùng các cậu dựa vào cái gì!” Sau khi Viên Hùng nói xong, ông ta quay đầu nhìn lão già gầy gò phía sau: “Lão Ưng, làm phiền!”
“Ừm!” Ông lão gầy gò gật đầu rồi bước ra, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo rồi nhìn về phía hai người Lăng Hạo.
“Nếu tôi đoán không lầm, hai người cũng là người tu luyện đúng không?”
“Tôi là Hầu Ưng, còn chưa biết tên hai người?”
“Không tệ!” Lăng Hạo liếc mắt nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Nửa bước tiến vào cấp bậc tu vi chiến sư, ở Đông Châu này hẳn là được coi là số một!”
Cái gọi là người tu luyện tất nhiên không phải người bình thường!
Tu vi võ đạo, bắt đầu từ cảnh giới thấp nhất là chiến đồ, lên nữa là chiến sĩ, phía trên chiến sĩ là chiến sư, phía trên chiến sư còn có chiến tướng, chiến thần...
Võ đạo không có giới hạn, chỉ có cao hơn, không có cao nhất!
Mỗi cảnh giới được chia thành năm cấp bậc: sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong và viên mãn.
Một số người có công phu trong mắt người bình thường nhiều nhất chỉ có thể coi là chiến đồ sơ thành, mà mấy tên lưu manh hay xã hội đen bình thường thậm chí còn chưa được tính là chiến đồ.
Lăng Hạo vừa mới nói ông lão này tiến nửa bước vào cấp bậc tu vi chiến sư, ngụ ý chính là tu vi của đối phương ở đã cảnh giới chiến sĩ viên mãn.
Điều này khiến Lăng Hạo hơi bất ngờ. “Hử!?” Hầu Ưng không ngờ Lăng Hạo vừa liếc nhìn đã có thể nhìn ra tu vi của ông ta, ánh mắt không khỏi hơi nheo lại.
mặc dù tu vi của ông đối với người bình thường mà nói đã là không tệ, nhưng vẫn quá yếu. Ông tốt nhất nên nghĩ kỹ xem có muốn ra tay hay không?” Lăng Hạo tiếp. tục nhàn nhạt mở miệng.
Nghe thấy lời nói của Lăng Hạo, Viên Hùng và những người khác đều nhìn chăm chăm vào anh với vẻ mặt như thể anh bị thiểu năng trí tuệ.
Bọn họ rất rõ ràng về thân thủ của Hầu Ưng, mặc dù không dám nói là bất khả chiến bại trên khắp Đông Châu nhưng chắc chắn có thể xếp vào trong ba người đứng đầu.
Những người được gọi là tay đấm hàng đầu trong thế giới ngầm cũng không ai có thể kiên trì được trong một chiêu!
Mà bây giờ, một thiếu niên chưa đầy ba mươi tuổi lại nói rằng Ưng gia quá yếu, thật sự là vô tri không biết sợ!
Danh Sách Chương: