Lăng Hạo không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, hóa ra là liên quan đến hợp đồng với cao ốc Đông Châu.
Đối với anh mà nói, đừng nói là hợp đồng ba năm, hợp đồng ba trăm năm cũng không thành vấn đề!
"Anh có thân phận gì, ở đây có phần cho anh nói chuyện à?" Tân Vũ Kiều lại tức giận mắng.
"Tần Vũ Kiều, cô bị điếc hay não không xài được? Cô không nghe chị tôi nói anh ấy là anh rể của tôi sao!” Tần Vũ Phi lớn tiếng đáp.
Sau đó cô nhìn Tần Minh, nói: "Ông nội, anh rể đang hỏi ông kìa, ông khẳng định một câu chính xác đi!"
Trên thực tế, trong lòng cô cũng không có nắm chắc gì về việc giành được hợp đồng với tòa nhà thương mại Đông Châu kia!
Tuy nhiên, không hiểu tại sao, cô cảm thấy Lăng Hạo. hỏi như vậy thì có lẽ anh thật sự có biện pháp giải quyết chuyện này!
"Nói nhảm, đó là đương nhiên rồi!" Tân Minh trả lời sau khi nhấp một ngụm trà.
"Chỉ cần anh có thể lấy được hợp đồng ba năm với cao ốc Đông Châu, tôi không chỉ thực lời hứa trước đó mà còn trả thêm cho các người tiền lãi của hai mươi phần trăm cổ phần trong mấy năm qual"
Đối với ông ta, chỉ cần có được hợp đồng của Cao. ốc Đông Châu thì hai mươi phần trăm cổ phần không là gì cả.
Phải biết rằng, nếu sản phẩm của nhà họ Tần có thể có mặt ở cao ốc thương mại Đông Châu thì thương hiệu của công ty sẽ có một bước nhảy vọt lớn, và về lâu dài, lợi ích do việc này mang lại sẽ lớn hơn nhiều so với hai mươi phần trăm cổ phần.
Hơn nữa, hai mươi phần trăm cổ phần có thể thành bao nhiêu tiền mặt không phải là chuyện bọn người này. có thể quyết định, chỉ cần phòng tài vụ tùy tiện làm chút động tác là được rồi!
Sau khi bưng tách trà nhấp một ngụm, ông ta tiếp tục nhìn Lăng Hạo nói:
"Tuy nhiên, chuyện này phải có thời hạn, cũng không. thể mấy chục năm sau mới cầm tới hợp đồng mà muốn tôi thực hiện lời hứa!"
"Rất tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Hy vọng đến lúc đó ông sẽ không hối hận!" Lăng Hạo tiếp tục nói:
"Chuyện này không cần mấy chục năm, chỉ cần một ngày!"
"Ngày mai trước khi tan làm, các người chuẩn bị ký hợp đồng đi!"
"Ha ha ha..." Lời còn chưa dứt, trong phòng tiệc đã bùng lên một trận cười nhạo, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh như nhìn một tên đần.
Mẹ nó, khoác lác thì cũng nên chuẩn bị một bản nháp chứt
Trong một ngày mà muốn có được hợp đồng với cao ốc Đông Châu!?
Sao không trực tiếp nói cao ốc Đông Châu là của mình luôn đi cho rồi!
Thật sự là bó tay rồi!
'Tần Vũ Phi vốn có chút tin tưởng Lăng Hạo cũng không khỏi quay đầu sang một bên, khóe miệng co giật mấy lần.
Vị anh rể đột nhiên xuất hiện này thật sự không đáng †in cậy, thật sự là mất mặt tới tận cửa nhà luôn rồi!
"Lăng Hạo, đừng làm loạn!" Tân Hồng Viễn cau mày nói.
Thẩm Kỳ Nam ở một bên có lẽ vì vừa rồi quá mức. xúc động nên lúc này không còn sức để mắng, bà không nói nên lời liếc mắt nhìn Lăng Hạo, cũng không hét lên nữa.
"Chú, chú yên tâm, trong lòng cháu năm chắc!" Lăng Hạo cho Tần Hồng Viễn một ánh mắt trấn an.
"Ông nội, ông đừng lo lắng. Nếu cha nói được thì cha sẽ làm được. Cha là một anh hùng vĩ đại, sẽ không nói mà không giữ lời đâu..." Giọng nói trẻ con của Thụy Thụy vang lên.
"Thụy Thụy ngoan, cha đã hứa với con chắc chắn sẽ làm được." Lăng Hạo hôn lên trán cô bé.
"Vâng ạ!" Thụy Thụy lớn tiếng nói: "Con tin cha!"
"Ha ha, trong một ngày có được hợp đồng với cao ốc Đông Châu?" Lúc này, thanh niên tên Tê Hạo Kiên ngồi bên cạnh Tân Vũ Kiều cười lạnh một tiếng rồi nói.
"Anh thật sự làm tôi mở mang tầm mắt! Anh có biết muốn có một chân ở cao ốc Đông Châu khó khăn như thế nào không? "
"Cậu là ai?" Lăng Hạo nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Nhà họ Tân đang nói chuyện, cậu nhiều lời cái gì?”
"Kiên thiếu là bạn trai tôi, sao anh ấy không thể nói!" Tần Vũ Kiều hừ lạnh một tiếng.
Khóe miệng Lăng Hạo nhếch lên: "Trông cậu có vẻ rất có bối cảnh, sao không tự giới thiệu bản thân một chút?"
"Kiên thiếu là đại thiếu gia của nhà họ Tê ở Đông Châu, Châu Báu Tề Thị dưới trướng nhà họ Tề là công ty trang sức lớn nhất Đông Châu!" Tần Vũ Kiều nói với giọng điệu tự hào.
"Hơn nữa, mới ngày hôm qua, Châu Báu Tê Thị đã thành công ký được hợp đồng một năm với cao ốc Đông Châu!"
"ỒI Lợi hại như vậy à?" Lăng Hạo cười nhạt một tiếng.
"Nói nhảm!" Tần Vũ Kiều tiếp tục nó lên thiếu đang nhờ người giúp chúng tôi móc nối quan hệ, để sản phẩm của nhà họ Tần chúng tôi cũng có thể tiến vào cao ốc Đông Châu!"
"Vậy à?" Lăng Hạo lại mỉm cười: "Vậy thì các người phải nhanh tay lên, nếu không sẽ không còn cơ hội."
"Ngu dốt!" Tề Hạo Kiên hừ lạnh một tiếng: "Nếu †rong vòng một ngày anh có thể lấy được hợp đồng với cao ốc Đông Châu, tôi sẽ gọi anh là cha!"
"Ha ha, cậu không cần gọi tôi là cha!" Khóe miệng Lăng Hạo lại giương lên.
"Tốt nhất cậu nên nhanh chóng quay về nói chuyện một chút với mối quan hệ của mình ở cao ốc Đông Châu, nhất định phải đảm bảo rằng hợp đồng của cậu không bị vô hiệu, nếu không cậu phải khổ rồi đó."
"Hừ!" Tê Hạo Kiên hừ lạnh một tiếng: 'Anh đúng là đồ ngu, không biết cái gì gọi là giấy trắng mực đen sao? Hợp đồng của chúng tôi đã sớm có hiệu lực!"
"Ha ha, hợp đồng có hiệu lực cũng có thể bị vô hiệu! Cùng lắm thì Cao ốc thương mại Đông châu bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho các người thôi!" Lăng Hạo thản nhiên nói.
Nói xong, anh không để ý đến đối phương nữa mà quay sang nhìn vợ chồng Tân Hồng Viễn:
"Chú, dì, chúng ta đi thôi, cháu mời mọi người đi ăn ở một nhà hàng tốt hơn."
Thẩm Kỳ Nam lại không nói nên lời liếc nhìn anh rồi xoay người đi về phía cửa.
Mặc dù bà không tin rằng Lăng Hạo có thể lấy được. hợp đồng nhưng bà cũng không muốn tiếp tục ở lại đây để tức giận.
"Kỳ Nam, đợi tôi." Tân Hồng Viễn nhanh chóng đi theo.
Năm phút sau, cả nhà lên xe, Lăng Hạo đạp ga chạy đi.
"Anh rể, sau này anh khoác lác thì có thể làm nháp. trước một bản không?" Sau khi xe chạy ra ngoài một lúc, Tần Vũ Phi bĩu môi.
"Khoác lác? Ai nói tôi đang khoác lác?” Lăng Hạo nhẹ giọng đáp: "Ngày mai cô sẽ biết tôi có đang khoác lác hay không."
"Trứng thối! cậu câm miệng đi, đừng ở đây chém gió nữa!” Thẩm Kỳ Nam đã kìm nén quá lâu, cuối cùng cũng phát tác.
"Chắc ngay cả tòa nhà thương mại Đông Châu ở đâu cậu cũng không biết phải không? Còn đòi một ngày có được hợp đồng ba năm, sao không bay lên trời luôn đi!"
"Vốn còn có thể tranh được mười phần trăm cổ phần, giờ thì hay rồi, mất ráo!"
"Hơn nữa, hôm nay ầm ï như vậy, qua ngày mai bọn họ chắc chắn sẽ thu hồi công việc của Vũ Hân ở Vân Thành!"
"Hức... Bà nội, đừng nói như vậy về cha, cha nói có thể lấy được thì nhất định sẽ lấy được mà..." Thụy Thụy nói với âm thanh đã muốn khóc.
“Cha sẽ không nói dối, cha nhất định có thể làm được..”
"Đừng có khóc, phiền chết người!" Thẩm Kỳ Nam hét lớn.
"Hức, oa oa oa..." Thụy Thụy càng khóc to hơn.
"Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút được không, đừng dọa Thụy Thụy!" Sắc mặt Tân Vũ Hân cũng rất khó coi.
Vừa nói cô vừa trừng mắt nhìn Lăng Hạo.
Danh Sách Chương: