Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 7h tối, cô vào nhà tắm rửa mặt đánh răng rồi thay đồ.
Bước ra khỏi phòng, cô vẫn không thấy Lăng Lãnh Ngạo ở đâu.
Thấy có hai người đứng gác ở phía dưới cầu thang, cô liền đi xuống.
Thấy Lãnh Hàn Quyên đi tới, hai người liền cung kính cuối đầu.
- Chị dâu!
Bọn họ đã được nhìn thấy bản lĩnh hơn người của Lãnh Hàn Quyên nên rất cung kính đối với cô.
Theo họ nghĩ, chắc cũng chỉ có người tài giỏi như cô mới xứng đáng đứng bên cạnh lão đại của bọn họ.
Hai tiếng" chị dâu" này tất nhiên sớm muộn gì cũng gọi, nên dứt khoát gọi luôn từ bây giờ.
Lãnh Hàn Quyên gật đầu nhẹ rồi hỏi.
- Lão đại của các ngươi đâu?
- Dạ, lão đại ở trong thư phòng!
- Ừk!
Lãnh Hàn Quyên đi tới thư phòng. Vì cửa chỉ khép hờ nên cô có thể nhìn thấy bên trong.
Lăng Lãnh Ngạo đang ngồi oai nghiêm trên ghế xô pha. Trên tay anh thì cầm ly rượu vang nhấp từng ngụm.
Thế Phương và Thế Phong thì chia ra đứng cung kính hai bên anh.
Một người đàn ông đang quỳ gối trước mặt Lăng Lãnh Ngạo,toàn thân là vết thương, chân tay run lẩy bẩy, mặt mày thì tái xanh.
Đứng sau lưng La Thanh là hai thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đang cầm súng chỉa vào đầu hắn ta.
- Lão đại, tha cho thuộc đi, thuộc hạ không cố ý, thuộc hạ là bị uy hiếp mà!
Giọng nói run rẩy của La Thanh vang lên.
- Uy hiếp?
Lăng Lãnh Ngạo nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
- Phải, phải, thuộc hạ là bị uy hiếp, bọn chúng bắt vợ con của thuộc hạ, buộc thuộc hạ phải báo hành tung của lão đại...
Không để cho La Thanh nói hết, Thế Phong đã quăng xuống trước mặt hắn ta một sấp văn kiện, bên trong rơi ra một đóng hình của gã. Thế Phong hừ lạnh:
- Hừ, uy hiếp hay là do ông quá tham lam, không chỉ trừ hết nợ cờ bạc còn cho thêm 20 triệu đô. Vì 20 triệu mà bán đứng lão đại sao...
- Không...không phải đâu... họ uy hiếp tôi, nói nếu tôi không nói hành tung của lão đại ra thì họ... sẽ giết vợ con tôi.
Hắn ta hoảng loạn nói.
- Vậy làm sao ngươi biết được hành tung của lão đại chứ?
Thế Phương nghi ngờ hỏi. Việc anh ra sân bay đoán lão đại và chỉ dâu qua chỉ có vài người biết.
Mà để đảm bảo an toàn tuyệt đối anh chỉ thông báo cho thuộc hạ biết trước 5". Mà đưa lão đại và chị dâu đến biệt thự của chị dâu thì chẳng ai biết, đoàn xe từ đầu tới cuối là do anh dẫn đầu, cũng không có nói địa điểm cho thuộc hạ biết. Hơn nữa, La Thanh hắn ta cũng không có nằm trong số người đi đón lão đại.
- Là do tôi lén gắn thiế bị định vị vào xe của cậu...
Vừa nói, hắn ta vừa nhìn Thế Phương thì thấy mặt mày anh ta tái mét. Lại len lén quan sát sắc mặt của Lăng Lãnh Ngạo, thấy sắc mặt anh tối sầm thì hắn hoảng sợ vội dập đầu xuống sàn nhà.
- Lão đại, nếu có giết thì người giết thuộc hạ đi, xin người tha cho người nhà của thuộc hạ...
Hắn ta cầu xin, vì hắn biết Lăng Lãnh Ngạo là kẻ máu lạnh vô tình, lại thêm quy tắc của Hắc Long là đối với kẻ phản bội không bao giờ sống xót, kể cả người nhà của hắn ta. Người nhà ở đây không chỉ là vợ con mà còn cả cha mẹ, anh em...
Đột nhiên, Lăng Lãnh Ngạo dùng sức bóp nát cái ly anh đang cầm trên tay.
Xoảng...
Cái ly bể ra, rượu vang văng tứ tung khắp nền nhà.Những mảnh thuỷ tinh sắc bén cứa vào gia thịt làm tay anh chảy máu. Nhưng Lăng Lãnh Ngạo không biết đau là gì mà giũ giũ tay rồi cầm lấy khăn lau đi máu dính trên tay anh.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên, La Thanh cũng ngã xuống.
- Lôi hắn ra ngoài, cho người giết người nhà của hắn!
Thế Phương nói với hai tên thuộc hạ. Xong, đồng thời, anh cũng quỳ xuống trước mặt Lăng Lãnh Ngạo:
- Chuyện này một phần là do lỗi của thuộc hạ sơ suất, xin lão đại trách tội!
Nếu như không phải tại cậu không cận thận để bị cài chíp thì lão đại và chị dâu cũng không bị lâm vào tình cảnh như vậy!
- Đủ rồi!
Lăng Lãnh Ngạo chưa kịp lên tiếng, từ phía cửa đã vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng.
Nghe tiếng, Lăng Lãnh Ngạo quay qua nhìn thì thấy Lãnh Hàn Quyên với biểu cảm lạnh như băng đang tiến về phía anh.
Cô vốn là không muốn xen vào việc của anh, muốn để anh tự xử lí. Nhưng...hành động của anh khiến cô vô cùng tức giận, lại vừa cảm thấy đau lòng.
Cô lạnh lùng nhìn Thế Phương đang quỳ trước mặt Lăng Lãnh Ngạo, nói:
- Chuyện này không phải lỗi của cậu, đứng lên đi. Và không để chuyện như vậy xảy ra nữa là được rồi!
Nghe Lãnh Hàn Quyên nói, Thế Phong khó xử nhìn Lăng Lãnh Ngạo, thấy anh gật đầu cũng đứng lên.
- Tất cả ra ngoài đi!
Lăng Lãnh Ngạo ra lệnh, nghe vậy Thế Phong và Thế Phương cung kính lui ra, theo phía là hai tên thuộc hạ kéo theo thi thể của La Thanh.
Lãnh Hàn Quyên quen thuộc đi tới một góc trong phòng, trước ánh mắt ngờ vực khó hiểu của Lăng Lãnh Ngạo lấy ra một hợp thuốc.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, không nói một lời. Khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng khi mới bước vào, nhưng động tác lại hết sức nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của anh, rồi lấy những mảnh thuỷ tinh còn dính trên da Lăng Lãnh Ngạo ra.
Lấy xong, cô dùng thuốc sát trùng vết thương trên tay anh, rồi băng vết thương lại.
Lăng Lãnh Ngạo thấy cô dịu dàng, cẩn thận xử lí vết thương của anh như vậy, nhưng lại không thèm nói với anh câu nào, cũng không nhìn mặt anh thì đâm ra lo lắng.
- Á, đau...
Lăng Lãnh Ngạo dù không đau nhưng lại cố tình kêu lên một tiếng. Kết quả, Lãnh Hàn Quyên cũng chịu nhìn mặt anh, nét mặt vẫn lạnh nhưng thêm sự lo lắng.
- Hừ, anh cũng biết đau sao!
Trong câu nói của Lãnh Hàn Quyên, Lăng Lãnh Ngạo nghe ra được trong đó có ba phần trách cứ, bảy phần lo lắng.
- Đau thiệt mà!
Lăng Lãnh Ngạo giở giọng, còn bày ra khuôn mặt vì đau đớn mà nhăn nhó.
Nếu để cho thuộc hạ của anh thấy được vị lão đại của họ. Người từng trải qua mưa bom bão đạn mà không kêu la một tiếng, giờ lại vì một vết thương nhỏ xíu mà kêu la với một người phụ nữ thì sẽ có đứng tim mà chết hết không?
Bất giác, động tác của Lãnh Hàn Quyên cũng nhẹ nhàng hơn nữa.
Tuy Lãnh Hàn Quyên không có nói ra lời quan tâm. Nhưng trong lòng Lăng Lãnh Ngạo lại vô cùng mừng rỡ vì anh biết cô lo lắng cho anh. Chỉ có điều, với tính tình của cô làm sao mà chịu nói ra lời quan tâm!