Hiện chúng tôi xin chuyển qua thông tin kinh tế đáng chú ý khác..."
Kết thúc thông tin đó, màn hình led lớn cũng không trở lại hình ảnh cô dâu chú rể, mà tiếp tục một loạt thông tin kinh tế khác, mà trong đó, tin tức về Trần thị cũng được nêu ra...
Không những có lời nói trôi chảy, đầy tính thuyết phục của cô MC xinh đẹp. Mà kèm theo đó còn có hình ảnh hết sức xinh động.
- Chuyện này là sao...sao tôi không biết gì hết vậy?
- Tôi cũng có biết gì đâu...
- Sao lại kì vậy?
...
Quá bất ngờ với tin tức vừa nghe được, các quan khách ai cũng nhốn nháo bàn luận sôi nổi. Cũng không ai còn để ý đến cô dâu chú rể đang đứng như trời trồng trên sân khấu...
Khi nhận được thiệp mời dự hôn lễ này, không cần xem xét họ cũng biết là một cuộc hôn nhân kinh tế... nhưng không ai nói ra.
Nhưng tin tức này cũng quá bất ngờ đi... mà thật sự đây là sự thật thì tại sao họ chẳng biết được chút tin tức nào? Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Còn màng hình led đột nhiên chuyển đổi đúng lúc... Phải biết rằng nhà hàng này là một chi nhánh của Lãnh thị a, đâu phải ai muốn thao túng cũng được...
Chỉ còn một khả năng có thể xảy ra thôi...
Nhiều người xì xào to nhỏ, ánh mắt đảo quanh, nhưng rất nhiều ánh mắt điều không tự chủ dừng lại trên người Dương Thanh Hoàng.
Vì theo họ, khả năng chuyện này có liên quan tới Lãnh thị là không có khả năng... Mà người có quyền lực và sức ảnh hưởng lớn nhất Đài Loan này...
Dương Thanh Hoàng đang vô cùng tức giận và khó hiểu, cũng không ngờ mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát của ông... Đang nghĩ xem sẽ là thế lực lớn nào đã phong bế toàn bộ tin tức... Thì lại đột nhiên cảm nhận được vô số ánh mắt chíu về phía ông...dùng đầu gối nghĩ cũng biết họ đang có ý nghĩ gì?
Nhưng Dương Thanh Hoàng cũng không thèm giải thích hay nói cái gì, ông nhìn thẳng vào Dương Thanh Sang, nghiêm giọng:
- Anh xem giải quyết cho tốt...đúng là mất hết thể diện! Hừ...
Nói xong, ông cũng không nén ở lại, mà ngay lặp tức bỏ đi...
Thấy chồng đi về, bà Dương cũng không nhiều lời mà cất bước theo ông... Trong lòng lại không nén được thở dài...
Nhìn theo bóng lưng ông bà Dương, ánh mắt Dương Thanh Sang đầy phẫn hận, nắm tay nắm chặt lại. Hiển nhiên rằng, suy nghĩ của Dương Thanh Sang cũng không khác gì những người kia...
- Xin lỗi mọi người...hôn lễ hôm nay sẽ bị hủy bỏ...mong các vị thứ lỗi...
Dương Thanh Sang đã phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nói ra một câu.
Trong lòng càng hận ba ông ta hơn khi nghĩ ông cố tình làm vậy để bẻ mặt Dương Thanh Sang hắn.
Các vị quan khách vừa nghe được Dương Thanh Sang nói câu đó, trong lòng như mở cờ... Từ lúc thấy Dương Thanh Hoàng bỏ về thì bọn họ đã muốn về rồi! Nhưng nói gì thì nói, người nào trước khi ra về cũng lịch sự nói ve câu không sao, còn hảo tâm an ủi Dương Thanh Sang... Mặc cho lòng họ đang gào thét vui sướng khi người gặp họa.
Trong này còn có cả giám đốc chi nhánh của Lãnh thị ở Đài Loan... Miệng thì nói lời chia buồn cảm thông, nhưng trong lòng lại khâm phục, sùng bái chủ tịch của ông ta thật biết cách hại người. Còn vui mừng suy nghĩ không biết có được chủ tịch trọng dụng hơn qua vụ này không?
Đợi cho tất cả khách mời ra về, bên trong chỉ còn lại gia đình Dương Thanh Sang và Lâm Khanh... Thì Dương Thanh Sang nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt, tốt lắm... Lâm Khanh...mày sẽ phải hối hận vì dám lừa tao! Còn ở đây làm gì, đi về!
Nhìn Lâm Khanh lúc này đã không còn sức lực ngồi trên ghế nói xong, Dương Thanh Sang liền đảo mắt ra lệnh cho vợ con ông ta.
Bất ngờ vì sao bọn họ lại chủ động nhắc đến hôn sự, ông ta lại vì vui mừng tìm được trở thủ mà sơ ý không xem xét lại... Bây giờ thì hay rồi...những kẻ có gan đắc tội với Dương Thanh Sang này sẽ có kế cục không tốt chút nào đâu!
Lâm Khanh lúc này đứng không thể vững được nữa rồi. Chỉ có bao lâu nữa đâu thì mọi việc đã đâu vào đấy...
Nhưng bây giờ thì sao?
Hết rồi, tất cả đều hết rồi... Chẳng những không có được chỗ dựa mà còn đắc tội với Dương Thanh Sang.
Tuy rằng tình hình của Dương Thanh Sang không được tốt cho lắm, nhưng không có quyền lực thì sao? Ông ta vẫn là người của Dương gia!
***
- Hàn Quyên, đủ độc!
Lưu Diễm Trinh ngồi đối diện với Lãnh Hàn Quyên, không ngại ngùng mà đưa ngón cái lên tán thưởng.
Sau khi nhận được tin Lãnh Hàn Quyên đang ra tay đối phó với những người kia, Lưu Diễm Trinh liền không chậm trễ mà từ Braxin lên máy bay tới New York ngay.
Trong căn phòng diễn ra tiệc cưới kia được lắp đặt không ít camera, và hiển nhiên, Lãnh Hàn Quyên và Lưu Diễm Trinh vừa xem diễn biến trực tiếp qua máy tính.
- Cậu cũng không thiếu phần được đâu...
- Ầy, sao bọn họ lại không nghĩ kẻ thật sự đứng sau chuyện này là cậu... Mà lại dùng ánh mắt đó nhìn ông ngo... Ách, là Dương Thanh Hoàng nhỉ?
Lưu Diễm Trinh định nói là" ông ngoại của cậu" nhưng nghĩ lại không thích hợp cho lắm nên đổi bằng tên...
Hai người đều không phải là người bình thường, dù rằng những người kia không nói ra, nhưng qua ánh mắt và cử chỉ cũng biết họ nghĩ gì!
Nhìn không ra Lãnh Hàn Quyên có cảm xúc gì... Chỉ thấy cô hơi nhướng mày nói:
- Cậu nghĩ xem!
- Thì chính là... Thứ nhất, trước giờ Lãnh thị và Dương thị không có tí qua lại nào. Thứ hai, hiện tại những cuộc chiến thương trường lớn thì làm gì có ai cho rằng cậu lại rảnh rỗi đi đào hố cho người ta nhảy vào...