Tư Mẫn Văn dùng sức nhúc nhích, muốn tháo dây thừng này ra. Nhưng một cô gái yếu đuối như cô sao có thể làm được.
Qua một lúc, mồ hôi đã vã ra.
Tư Mẫn Văn hổn hển thở dốc, trước mắt toàn là bóng tối, cô bất lực dựa vào bức tường sau lưng.
Lần nữa Tư Mẫn Văn giật mình sực tỉnh là khi bị ai đó nắm tóc giật ngược lại. Đau đớn khiến cô rùng mình, mở mắt ra liền thấy một người đàn ông với vẻ mặt hung hãn.
Trên người anh ta đằng đằng sát khí, bộc lộ sự nguy hiểm một cách âm thầm. Hành động của anh ta đối với Tư Mẫn Văn lại càng chứng minh anh ta không có một chút thiện chí với cô.
Uông Hỉ Nô nhếch môi cười: "Trông quần áo cô ta rẻ tiền như thế này... sao có thể?"
Tư Mẫn Văn cau mày, cô nhận ra đây chính là người đánh ngất mình. Dù đau nhưng cô vẫn cố nín nhịn, giữ yên lặng.
Một người phụ nữ tóc nửa đen nửa trắng bước vào, sắc mặt lạnh lùng không kém là bao.
Bọn họ định làm gì cô?
Uông Hỉ Nô tóm hai tay Tư Mẫn Văn rồi kéo cô đi, chẳng hề quan tâm nặng nhẹ. Bất đắc dĩ, Anna Ngụy phải nhắc nhở: "Cậu làm gì thì cũng phải có chừng mực thôi."
"Biết rồi."
Uông Hỉ Nô dẫn Tư Mẫn Văn đến một căn phòng khác, nơi mà tổ chức chuyên để dùng hình. Bên trong có vũ khí, có cả các công cụ hành hạ xác thịt.
Vừa vào, Uông Hỉ Nô lập tức đóng sập cửa, chốt lại, nhốt Anna Ngụy ở bên ngoài. Phép thử của anh ta chính là kiểm tra xem Tư Mẫn Văn có thật sự là Phu nhân Thống đốc hay không.
Anna Ngụy sốt ruột nhưng không vào được, chỉ đành đứng chờ mà thôi.
Nhìn quanh căn phòng, Tư Mẫn Văn cảm thấy vô cùng lạnh gáy, trong lúc bị đẩy vào, bàn tay cọ xát vào con dao sắc bén trên bàn, vô tình xước tay, máu tươi không ngừng chảy ra.
Uông Hỉ Nô thấy thế, nụ cười trên môi càng thêm dữ tợn, cũng không rủ lòng thương xót.
Anh ta bước từng bước, "Ồ, tôi nghe nói cô là Phu nhân Thống đốc?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mẫn Văn đã tái nhợt, cô mím môi lưỡng lự, sau khi suy nghĩ vẫn gật gật đầu.
Lông mày của Uông Hỉ Nô hơi nhướng: "Nhưng tôi không tin!"
Dứt lời, Uông Hỉ Nô xông tới, thô bạo đưa tay lên bóp cổ cô. Thế rồi anh ta đẩy cô đến bên cửa sổ, Tư Mẫn Văn cảm thấy khó thở, cổ họng nghẹt lại, không khí không vào được, hơn nữa vừa đau vừa khó chịu.
Cô vô thức há miệng ho, Uông Hỉ Nô mạnh tay đè cô xuống.
"Nói cho tôi biết thân phận thật, tôi sẽ tha cho cô!"
Tư Mẫn Văn khổ sở nhìn anh ta, hốc mắt đỏ lên, nhưng cô không có ý muốn đáp lại. Tuy cô không muốn bản thân vùi dập trong tay người khác, nhưng đằng nào chẳng là chết, nếu không thoát được, cùng lắm là vậy, có khi cô lại được toại nguyện.
Rõ ràng Uông Hỉ Nô đã nhận thấy thái độ hờ hững của cô. Vẻ mặt này không có một chút nào là tha thiết muốn sống, trong mắt tĩnh lặng và vô cảm. Giống như cô rất coi thường chuyện sống chết.
Uông Hỉ Nô có chút tức giận: "Nói gì đi chứ, cô bị câm à?!"
Tư Mẫn Văn nghiêng mặt đi, bất ngờ các ngón tay thô ráp của người đàn ông siết chặt hơn. Chỉ trong nháy mắt, nửa trên của cô đã nằm ngất ngưởng bên ngoài cửa sổ.
Nhịp tim của cô có chút hỗn loạn, nhưng Tư Mẫn Văn vẫn tỏ ra bình tĩnh, không thèm đoái hoài đến thủ đoạn của Uông Hỉ Nô.
Một chi tiết nhỏ nhoi lại khiến Uông Hỉ Nô cảm thấy như bị xúc phạm. Trên giang hồ, Uông Hỉ Nô cũng có tiếng là làm người ta khiếp sợ, độc ác đủ đường.
Anh ta híp mắt, ghìm chặt lấy Tư Mẫn Văn: "Nếu cô đã không chịu lên tiếng, vậy thì chờ tan xác đi!"
Tư Mẫn Văn nhẹ nhàng nhắm mắt, tuy nội tâm đang không ngừng phản ánh rằng cô rất sợ hãi, sợ một giây sau sẽ bị quăng mình xuống dưới, lại như bi kịch ngày nào, ngã từ trên cao xuống, còn chưa kịp cảm thấy đau thì đã mất sạch ý thức.
Có điều cô vẫn kiên định như cũ, hai bàn tay bị trói nắm vào nhau.
Uông Hỉ Nô hừ lạnh, sau đó hai tiếng sột soạt vang lên. Anh ta thật sự đẩy cả người cô xuống, Tư Mẫn Văn thấy cơ thể hẫng lên, tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng từ đầu tới cuối đều không nhắc đến danh phận của mình.
Mọi chuyện không giống như cô tưởng tượng, Uông Hỉ Nô đã giữ cô lại. Tư Mẫn Văn nhìn xuống, lông mi hơi run. Hiện tại cô đang treo lơ lửng, chỉ cần người kia buông tay là cô sẽ rơi xuống ngay.
"Cô là vợ của Lý Tài Đô sao?"
Tư Mẫn Văn trầm mặc, sau vài giây liền ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên quật cường: "Phải, tôi chính là vợ anh ấy. Các người bắt nhầm người rồi!"
Trong tình cảnh này mà cô gái vẫn có thể bình thản đối đáp với mình, Uông Hỉ Nô chống tay lên bệ cửa sổ, dùng sức, bấy giờ mới tin một chút. Anh ta nhanh chóng kéo cô lên, khi cô đã an toàn, anh ta lập tức xô cửa bỏ đi.
Anna Ngụy lao vào trong xác nhận tình hình của Tư Mẫn Văn, thấy cô chỉ chảy chút máu liền thở phào. Uông Hỉ Nô như vậy vẫn coi là nhẹ tay.
Chập tối, bên phía Lý Tài Đô đang nôn nóng chờ đợi tin tức thì có một bức thư nặc danh được gửi tới.
Quả nhiên là tin nhắn của kẻ đó, nói rằng Tư Mẫn Văn đang trong tay họ, bảo phía anh hãy đem tiền đến chuộc, người đem đến nhất định phải là Giang Thệ Huy, không được báo cảnh sát hay dẫn theo người ngoài.
Thật là lắm điều kiện!
Từ bao giờ lũ gian này có quyền được ra giá?
Giang Thệ Huy có chút nghi hoặc: "Có khi nào đây là kẻ thù của mình..."
Lý Tài Đô cầm lấy áo khoác trên ghế, sắc mặt nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng, bàn tay anh vò nát bức thư. Đối phương gửi thư đến chứng tỏ vở kịch của anh đã có hiệu quả, chỉ là bọn chúng không cam tâm từ bỏ mà vẫn muốn kiếm lời, một tâm tư không mấy tốt đẹp. Đã ăn cướp lại còn la làng.
Anh lạnh nhạt nhìn người bạn thân đang thất thần: "Vất vả cho cậu rồi."
Anh tin trong chuyện này còn có khúc mắc, tại sao đối phương khăng khăng muốn gặp Giang Thệ Huy cho bằng được? Một gia tộc ngoại đạo như nhà họ Giang lấn sân sang nước S, có lẽ không ít kẻ ngứa mắt từ lâu.
"Chuyến này lành ít dữ nhiều, nhưng tôi sẽ không để ai bị thương."
Lý Tài Đô chầm chậm nói, con ngươi sẫm màu bất ngờ mang theo ánh sáng.
Giang Thệ Huy khẽ gật đầu, anh ta hít một hơi, khí lạnh tràn trề trong phổi.