Đột nhiên, một người phụ nữ chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Bà Phương Lan vội nhíu mày hỏi: "Em dâu, sao vậy?"
Bà vợ Lý Thịnh nói không thành tiếng: "Lý Thịnh... ngất trong nhà vệ sinh... Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!"
Cả nhà hết sức cả kinh, ông Lý Tình lập tức phản ứng lại, nhấc máy gọi, cùng mọi người kéo vào nhà vệ sinh xem sao. Bà vợ Lý Thịnh bỗng trừng mắt liếc nhìn chung quanh: "Ai? Là ai đánh ông ấy, bước ra đây!"
Trên mặt Lý Thịnh bầm dập, thâm tím, vết thương chồng chất vết thương, cho thấy ông ta thật sự bị đánh, không đơn giản chỉ là ngất hoặc ngã ra sàn. Lúc nãy, bà ta không thấy chồng đâu, đi tìm thì phát hiện ông ta sõng soài nằm ở đây, lay không được, gọi không tỉnh.
Ông cụ trầm mặt quát lên, ổn định trật tự: "Có chuyện gì thì để sau tính, đừng có nói bóng nói gió trong nhà của tôi."
Bà vợ Lý Thịnh tức tối, song không dám cãi lại ông cụ, chỉ đành lặng lẽ lỉm đi. Xe cứu thương đến, bà ta liền lên xe, Lý Tình thân là anh trai Lý Thịnh cho nên ông cũng đi theo.
Mọi người biết Lý Thịnh bị đánh, có vài người cảm thấy hả hê, không hề xót thương, bất bình cho ông ta dù chỉ một chút. Lý Thịnh đáng đời bị như vậy! Ai bảo thường ngày ông ta hống hách, ngang ngược làm chi, giờ không một ai có ý muốn giúp ông ta tìm ra thủ phạm đòi công bằng.
Bà Phương Lan nghĩ tới điều gì đó, có chút ảo não, ai là người có khả năng sẽ ra tay đánh Lý Thịnh nhất? Bà dường như đã có đáp án.
Tiếng thở dài khẽ truyền ra, bà Phương Lan quay đầu nhìn Tư Mẫn Văn, bước đến vỗ vào tay cô.
"Lên phòng đi, Tài Đô cần người chăm sóc, khi say rượu nó sẽ khó chịu."
Dứt lời, bà cầm tay Lý Vân Phúc, cười hiền hòa: "Con đi theo bà, để cô chăm sóc ba nhé! Chúng ta đi nhà từ đường tụng kinh."
Tư Mẫn Văn ngơ ngác bị bỏ lại, ông cụ liếc liếc cô, hừ lạnh, không nói gì, sau đó ông cũng quay lưng dò dẫm đi mất.
Quản gia Lý cúi đầu nói: "Mời đi theo tôi!"
Tư Mẫn Văn cực kì không muốn lên phòng Lý Tài Đô, ai biết anh sẽ làm gì cô nữa? Không biết chừng còn tiếp tục vô sỉ cưỡng hôn cô!
Thực sắc tính dã, đó đều là bản năng của con người.
Bước vào căn phòng tối om, Tư Mẫn Văn tức thì cảm nhận được áp lực đè ép lên trái tim mình. Cô định thần lại, vươn tay bật điện lên.
Người đàn ông nằm ngửa trên giường, quần áo xộc xệch, tay dài, chân dài, mặt mũi đỏ ửng. Dáng người của anh thật hoàn chỉnh, hơi thở phập phồng, khi say thấp thoáng mang theo mùi vị hoang dã.
Tư Mẫn Văn phẩy tay, cảm thấy nóng, cô ép buộc mình phải giữ được lý trí, tuyệt đối không thể sa vào cám dỗ trước mắt.
Thế nhưng tầm mắt không nhịn được lại cứ dừng lại trên khuôn mặt anh. Không ngờ có ngày cô được chứng kiến bộ dạng say rượu hiếm có của anh.
Lúc này, Lý Tài Đô trên giường tiếp tục đạp chăn ra, lần mò cúc áo, cởi ra. Tư Mẫn Văn hết hồn, vội giữ tay anh lại, nhưng anh trực tiếp kéo cô qua một bên, thô bạo giật phăng cúc áo.
Tư Mẫn Văn ngẩng đầu, đập vào mắt là cơ thể săn chắc của anh. Làn da phiếm hồng vì rượu, lồng ngực đều đặn lên xuống, hơn nữa, thân nhiệt còn cao bất thường.
Tư Mẫn Văn khổ sở nhíu mày, lườm lườm anh, đúng là chỉ biết hành hạ người khác.
Cô còn chưa lấy người ta, nhưng đã hôn người ta, còn nhìn cơ thể của người ta rồi. Có phải cô nên chịu trách nhiệm không?
Tư Mẫn Văn xụ mặt: "Không đời nào, đây đều do anh chủ động, tôi mới là người bị thiệt!"
Nếu ở cổ đại, cô mà xảy ra những chuyện như vậy thì chắc chắn sẽ không thể gả ra ngoài.
Tư Mẫn Văn thẹn thùng nắm chặt mép chăn, sau đó đắp lại cho anh. Ở ngoài chăn, cô tức tối vỗ vào người anh.
Cô không có kiến thức chăm sóc người đang say rượu, chỉ biết ngồi im, thi thoảng để mắt tới anh. Anh khát nước, cô liền lấy nước cho anh uống, tận tình hết nước hết cái.
Bỗng dưng, Tư Mẫn Văn nghĩ đến người phụ nữ kia, liền ngay sau đó hờn giận anh.
Tại sao anh lại giữ tấm ảnh của một người phụ nữ sắc nước nghiêng trời vậy chứ?
Biết là bản thân không nên ghen tuông lung tung, nhưng lại không nhịn được suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ đàn ông bây giờ vẫn như đàn ông thời xưa, vẫn muốn tam thê tứ thiếp?
Thời đại này đã tân tiến hơn, pháp luật quy định chế độ một vợ một chồng, nhưng không có nghĩa là ai cũng chung tình với người bạn đời của mình, bất kể người ấy có là đàn ông hay là phụ nữ.
Trong lòng Tư Mẫn Văn như có gai, rất chướng, rất khó chịu. Cô xoa xoa mũi, đột nhiên gan lại lớn hơn, nhìn chằm chằm Lý Tài Đô một lúc rồi giơ chân đạp anh ra một góc.
Cô không quản nhiều, tự nhiên nằm xuống giường, kéo chăn, tùy tiện nhét một cái gối ngăn cách ở giữa. Bởi vì mệt, vừa nằm xuống cô đã thiếp đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lý Tài Đô chếnh choáng mở mắt, tầm nhìn còn hơi hơi mờ. Anh liên tục day trán, lần nữa mở mắt ra, thấy một cô gái nằm bên cạnh.
Lý Tài Đô cau mày định đẩy cô ra, nhưng lúc toan hành động thì chợt nhận ra người này là Tư Mẫn Văn. Dáng vẻ của cô yên bình đến lạ, anh nghiêng đầu, nhẹ mỉm cười. Ngủ một giấc tỉnh dậy, cô đã leo lên giường anh lúc nào không hay.
"Mẫn Văn, đây là do em trèo lên giường của anh trước!"
Chất giọng trầm thấp, khàn khàn tỏa ra mê hoặc, đôi mắt thâm thúy mang theo ánh sáng tà mị.
Chỉ là Lý Tài Đô cũng không định nhân lúc cô không biết gì mà làm chuyện xấu, anh yên lặng nằm bên cạnh cô, ngoài khoảng cách gần hơn thì không hề làm gì quá đáng và vượt ranh giới.
Anh cảm thấy mình quả là một chính nhân quân tử, biết chịu đựng, biết kiềm chế, cũng biết chờ đợi.
"Cạch!"
Cánh cửa bất thình lình mở ra, bóng đèn vụt sáng, bà Phương Lan cùng với ông cụ đứng ở cửa phòng. Vừa nhìn vào, hai người tức khắc sững sờ.
Ông cụ nổi giận đùng đùng: "Lý Tài Đô, cháu làm gì con gái người ta rồi hả?!"
Tư Mẫn Văn bị một tiếng hô như sấm đánh thức, thấy phảng phất trong giấc ngủ có hai bóng người, vừa định nhắm mắt ngủ tiếp liền giật thót người tỉnh dậy.