Định vị được người phụ nữ mà Giang Thệ Huy nói tới, Lý Tài Đô phút chốc nhíu mày. Anh cảm thấy gương mặt này khá quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ ra.
Lúc này, Giang Thệ Huy thầm thì to nhỏ vào tai anh: "Tôi biết nhìn cô ta tầm thường hơn Mẫn Văn nhà ta nhiều, nhưng tôi vẫn muốn cậu nhìn, biết vì sao không? Vì cô ta cũng mang họ Tư, tên đầy đủ là Tư Tiểu Lạc!"
Tư Mẫn Văn thấy vẻ mặt khác thường của anh, lại thấy hai người hạ giọng nói gì đó mà cô không nghe được. Có chút hiếu kỳ, cô bèn đứng dậy nhìn cho rõ, nhưng đột nhiên cô hét lên một tiếng, loạng choạng bám vội vào cánh tay anh.
Mọi người giật mình vì âm thanh của cô, Lý Tài Đô phản xạ nhanh chóng, đỡ cô kịp thời, mắt thấy trước ngực cô dính đầy lá trà, ướt đẫm, mơ hồ bốc ra hơi nóng.
Tức thì, anh hướng ánh mắt giận dữ về kẻ gây tội, khó lòng kiềm chế mà quát lên: "Cô không thể cẩn thận hơn sao?"
"Tôi xin lỗi... xin lỗi ngài... xin lỗi tiểu thư! Tôi thực sự không cố ý!"
Người bồi bàn bê khay trà liên tục cúi đầu, xin lỗi không dứt. Lý Tài Đô không thèm so đo với cô ta, để lại cho Giang Thệ Huy xử lý.
Anh trực tiếp khom người bế Tư Mẫn Văn, gấp rút đưa cô đi.
Giang Thệ Huy trầm mặt nhìn người bồi bàn: "Cô xuống dưới kia đi, tôi sẽ gọi người khác lên thay!"
"Vâng, cảm ơn Giang tổng, tôi sẽ chú ý!"
Người bồi bàn rối rít cảm ơn rồi rời đi, bóng lưng cô ta hớt hải, sợ anh ta sẽ đổi ý mà trách tội.
"Các cậu bảo vệ phu nhân và Thống đốc, mau lên!"
Đã đến giờ khai mạc nên Giang Thệ Huy không thể chạy đến chỗ Tư Mẫn Văn được, nhưng anh ta vẫn căn dặn thuộc hạ khẩn trương mang thuốc bôi cùng một bộ quần áo mới đến cho cô.
Trong phòng khách sạn, sắc mặt Tư Mẫn Văn rất khó chịu, cho nên ngay khi vừa vào đến nơi anh liền đưa thẳng cô vào nhà tắm, đặt cô ngồi lên trên bồn rửa tay. Anh bật vòi hoa sen, để chế độ nước mát, cho nước nhẹ nhàng xối vào khu vực bị bỏng của cô.
"Em chịu khó chút!"
Lý Tài Đô vừa làm vừa an ủi Tư Mẫn Văn, không để ý đến nước đang từng chút một thấm ướt bộ lễ phục trên người cô, khiến cho Tư Mẫn Văn rất ngại ngùng. Cô không chịu được nữa liền đẩy anh ra, gần như nghẹn ngào nói: "Em... em có thể tự làm!"
Mi tâm người đàn ông nhăn thành một đường, lo lắng vuốt má cô: "Có chuyện gì sao?"
Anh nghe giọng cô như sắp khóc, chắc cô đang cảm thấy ấm ức lắm!
Tư Mẫn Văn trách anh đầu gỗ, một tay cô vòng trước ngực, một tay cướp lấy vòi hoa sen từ tay anh, trực tiếp đẩy anh ra ngoài. Nước vẩy vào áo sơ mi khiến chúng hơi ướt một chút, nhưng sự chú ý của anh vẫn đặt vào cô.
Lý Tài Đô gõ cửa, nói vọng vào bên trong: "Em, có chuyện gì nhớ phải gọi anh!"
Tư Mẫn Văn ậm ừ cho anh an tâm, còn mình thì tắt vòi hoa sen đi. Nơi bị nước trà dội vào hơi ran rát, được dòng nước mát xối vào nên cũng dịu đi đôi chút. Cô chậm rãi cởi váy ra, soi qua gương thì thấy ngay dưới xương quai xanh có dấu hiệu sưng đỏ, lan ra cả xuống bên dưới. Không còn cách nào khác, cô đành thấm ướt khăn tắm rồi đặt lên chỗ bỏng, kế tiếp chán nản ngồi trên bồn tắm đợi nó hết đau.
Cô cứ nghĩ làm như vậy nó sẽ khỏi, bởi lẽ từ nhỏ đến lớn cô đã bao giờ bị bỏng đâu. Ngồi được vài phút, cô thấy vết thương hơi xót lên, nhăn nhó lên tiếng hỏi: "Tài Đô, em có phải bôi thuốc gì không?"
"Có, ra đây anh bôi cho."
Tư Mẫn Văn nghe vậy, không tự chủ liếc nhìn ngực mình, hai má cô đỏ bừng. Thân thể như ngọc, tuyệt đối không thể để đàn ông nhìn thấy cho dù là ai. Chỉ có phu quân mới có tư cách nhìn thấy...
"A!"
Tư Mẫn Văn ôm mặt, có chút xấu hổ, bên ngoài, Lý Tài Đô sốt sắng tưởng cô xảy ra chuyện gì, cả người sắp dán lên cửa. Giọng vang lên lo lắng tới tấp: "Văn, em sao vậy? Trả lời anh đi!"
"Anh vào nhé!"
Cho đến khi anh nói câu đó Tư Mẫn Văn mới thót tim mà bừng tỉnh, cô chạy đến trước cửa, hơi thở hển hển, miệng lắp bắp: "Đừng! Đừng vào! Đưa thuốc cho em, để em tự bôi!"
Khuôn mặt điêu khắc đột nhiên hiện lên sự ngờ vực, Lý Tài Đô khựng lại giây lát rồi không nhịn được nhếch khóe môi, cười: "Không phải là em sợ anh sẽ làm gì em chứ?"
"Em không sợ, nhưng vị trí vết thương này đặc biệt, anh... không thể nhìn được đâu..." Nhìn, sẽ bị cha cô chém đầu!
Dù cha không ở đây hay dù như thế nào, Tư Mẫn Văn cũng không thể phá giới được! Đó là nguyên tắc của cô và là việc cô phải làm! Nói tóm lại là lúc nào cô cũng phải kín đáo, ý tứ, hở ra một chút những chỗ khác là cô lại không chịu được.
Lý Tài Đô sờ sống mũi cao của mình, cúi nhìn túi thuốc cùng bộ quần áo vừa được đưa đến, qua một lát, yết hầu khẽ chuyển động tạo ra thanh tâm trầm trầm: "Em không tin tưởng anh sao?"
"Đúng vậy, cho nên anh đưa thuốc cho em đi!"
Tư Mẫn Văn quấn chặt khăn tắm che đi phần trên của mình từ cổ trở xuống, thận trọng mở cửa, hé nhìn ra đầy cảnh giác. Cô căng thẳng đến mất tự nhiên: "Đưa... đưa thuốc cho em."
"Quần áo cũng ở đây rồi, khi nào xong thì gọi anh."
"Vâng." . Ủng hộ chính chủ vào nga𝗒 ﹍ 𝐓𝗋𝑼m t𝗋u𝗒ện﹒V𝐍 ﹍
Trông cô thậm thò đến mức đáng thương, đôi mắt to tròn, long lanh lại nghiêm cẩn đề phòng anh, nhìn anh như nhìn kẻ địch, bất giác anh thấy có chút buồn cười. Càng ngẫm kĩ càng anh lại càng thấy cô gái này rất yêu quý cơ thể mình, cô bảo vệ bản thân cẩn thận như món đồ quý trong bảo tàng... Anh thích điều này ở cô!
Thân là bạn trai, có thể nói là người thân mật nhất với cô thời điểm hiện tại, nhưng anh vẫn chỉ mới nhìn thấy hai bàn tay, bàn chân cùng với khuôn mặt khả ái của cô. Kể từ lần tự tử không thành ở bệnh viện, sau khi trở về, anh chẳng bao giờ thấy chân cô nữa, suốt ngày chỉ thấy mỗi hai bàn tay với mặt cô. Điều đó khiến anh thật khó hiểu, đồng thời cũng thật tò mò! Mà anh đã tò mò bấy lâu rồi chứ không phải bây giờ mới tò mò, chỉ là chưa có đáp án, cảm giác ấy ngày một nhân rộng hơn.
Độ nửa tiếng sau, rốt cuộc Tư Mẫn Văn cũng ló mặt ra. Cô lọt thỏm trong bộ quần áo thể dục dài tay, khóa áo kéo cao trùm cổ. Lý Tài Đô cụp mắt, ồ, lần thứ hai anh thấy bàn chân nhỏ bé, trắng trẻo này.
"Mẫn Văn, đau lắm không em?"
Tư Mẫn Văn mím môi, lắc đầu rồi gật đầu.
"Nào, ra đây với anh!"
Sự dịu dàng của người bạn trai được thể hiện ra đúng lúc, anh dắt cô ngồi xuống giường, thấy bàn chân cô ướt sũng, co lại đáng yêu, anh liền mỉm cười, nâng chân cô lên.
"Anh làm gì vậy? Đừng động vào chân em!"
Bất đắc dĩ Tư Mẫn Văn mới phải lộ bàn chân, vậy mà Lý Tài Đô lại còn nâng chân cô lên làm gì không biết. Lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được sự mềm mại cọ vào từng ngón chân mình cùng với từng ngón tay anh tỉ mỉ đè lên.
"Anh lau chân cho em, ngồi yên!"
Tư Mẫn Văn bối rối: "Thống đốc, anh không phải làm vậy đâu!"
"Việc này anh tình nguyện, em có ý kiến gì?"
"Anh tốt như vậy mà trước đây thực sự chưa từng quen ai sao?" Tư Mẫn Văn nghĩ thế nào lại nghĩ về quá khứ của anh.
"Chưa từng." Anh đáp gọn gàng, "Cô gái tốt nhất mà anh gặp được là em, anh không tốt với em còn tốt với ai nữa?"