• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9 giờ tối, Lý Tài Đô dừng xe trước cổng bệnh viện. Nhưng anh không xuống xe ngay mà ngồi trong đó hồi lâu.

Anh muốn Lý Thịnh phải chờ đợi, chờ anh đến vớt lại chút tôn nghiêm cho ông ta.

Nếu anh không đến, chắc Lý Thịnh tức điên lên.

Mà anh suy đoán quả không hề sai, bấy giờ, Lý Thịnh đang tức đến nỗi chửi mắng ầm ĩ. Trời đã gần khuya nhưng Lý Tài Đô vẫn không chịu đến, vết thương của ông ta đã đau nay còn đau hơn, một bên mắt bị đánh trúng nhắm tịt lại, không mở ra nổi.

Ông ta có khác nào một người nửa mù nửa sáng chứ?

Tất cả đều do tên khốn đó gây ra!

Lý Thịnh cau có lải nhải không ngừng, trút giận lên cả bà vợ của mình: "Mẹ nó, lúc đó bà đang làm gì, không thấy tôi kêu lớn như vậy sao?"

"Tôi... tôi đâu biết nó lại làm vậy..." Bà vợ vừa áy náy vừa sợ hãi trước lời trách móc, đổ lỗi của ông ta, mặt cúi gằm.

Song Lý Thịnh liền đá cho bà một cái: "Nó vốn là một thằng điên!"

Bà vợ lảo đảo xoa đùi, sắc mặt không được tốt.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra, người mà ông ta luôn chửi rủa nãy giờ cuối cùng đã tới. Lý Tài Đô hiên ngang đứng đó, nhướng mày, câu đầu tiên chính là: "Ông nói tôi sao?"

Lý Thịnh lập tức trợn mắt: "Tao nói sai chắc? Chú của mình mà cũng dám đánh, mày giỏi rồi, đúng là mày ăn gan hùm mật gấu!"



Trước ánh mắt giận dữ của ông ta, Lý Tài Đô sải bước về phía chiếc ghế trong phòng. Anh ngồi xuống, điềm tĩnh gác chân, mặt mày sắc bén tỏa ra khí thế.

"Tôi khuyên ông chớ nói bậy, vu tội cho Thống đốc không phải chuyện ông có thể gánh được."

Nghe vậy, Lý Thịnh híp mắt, gân xanh nổi lên một cách dữ tợn. Bên mắt bình thường trừng trừng, tròng mắt sung huyết.

Lý Tài Đô nhìn quanh căn phòng, chóp mũi thoảng qua mùi thuốc khử trùng.

"Chú ở đây cũng tốt nhỉ? Đỡ ra ngoài gây họa cho người khác."

"Mày... mày vừa vừa phải phải thôi!"

"Vậy tại sao lúc ông mỉa mai gia đình tôi, ông không biết vừa vừa phải phải? Mẹ kiếp, Lý Thịnh, ông không hơn một con chó chỉ biết sủa bậy là bao. Hèn!"

Lý Tài Đô dùng lời lẽ và thái độ sắc bén chặn họng ông ta, không thèm nể mặt mà ví ông ta như một con chó.

Mặt Lý Thịnh hết xanh lại trắng, trong lồng ngực như có lửa, hét lớn lên, cố tỏ ra dọa người: "Tao sẽ tố cáo mày! Tao sẽ tố cáo Thống đốc bạo lực với chú ruột! Mày sẽ phải vào tù!"

"Vẫn câu nói cũ, không có chứng cứ, không thể nói bậy. Vu oan giá họa, người đi tù là chú đấy chú à."

Mặt mày Lý Tài Đô câng câng, anh còn thách thức thản nhiên khiến ông ta phải tức chết.

Quyền cao chức trọng là như vậy, không thể giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm. Nhưng đối với Lý Tài Đô, Lý Thịnh đáng đánh! Phải đánh đến khi ông ta câm cái miệng lại!

Đương nhiên, anh có phương án giải quyết của mình.

"Xem ra chú vẫn khỏe lắm..."

Bà vợ Lý Thịnh vốn đang im lặng như người tàng hình bỗng nhiên xen vào: "May là không bị nặng gì!"

Lý Tài Đô chậm rãi chớp mắt: "Tiếc quá!"

"Mày đến để trêu tức tao đúng không?! Mày về đi! Cút! Tao đây không tiếp đón mày!"



Lý Thịnh gầm lên, giọng gần như vang ra bên ngoài, thậm chí người đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt Lý Tài Đô trở nên thâm trầm trông thấy, anh hất vạt áo, đứng dậy, vóc người cao ráo, hoàn toàn áp đảo dáng vẻ ốm yếu, hèn mọn của Lý Thịnh. Anh nhìn xuống bằng đôi mắt lạnh hơn cả băng, đưa ra tối hậu thư với ông ta.

"Lý Thịnh, tốt nhất là đừng bao giờ động đến giới hạn của tôi. Chú nghĩ mình là ai, mà tôi là ai? Tôi có thể nghiền nát chú một cách dễ dàng nếu chú không nghe lời. Đừng lấy thân phận chú ruột ra khè tôi, Lý Tài Đô này sẽ không nể nang, cũng đừng nghĩ có thể uy hiếp tôi. Thực ra, chú hiểu tôi mà, đúng không?"

Lý Tài Đô để lại nụ cười thâm sâu, ẩn ý, lời lẽ đủ khiến Lý Thịnh phải nhớ vào đầu. Chẳng trách, ông ta lại nói anh là thằng điên!

Ngay khi anh vừa rời đi, Lý Thịnh liền phát tiết tức giận bằng cách ném đồ. Một người già đầu như ông ta còn bị một thằng 30 tuổi đầu uy hiếp sao?

Nỗi cay đắng như sôi trào trong bụng ông ta, khiến mắt ông ta đỏ rực như máu. Bà vợ sợ quá phải chạy ra ngoài.

Lý Tài Đô ngang nhiên đến rồi ngang nhiên đi, không để một ai vào mắt.

Khi anh bước vào thang máy, một người phụ nữ lướt qua vai anh khiến anh giật mình tránh ra.

Tư Tiểu Lạc giữ thái độ lãnh đạm, vờ như không biết hành động của mình vừa rồi. Cô ta đứng cách anh một khoảng, qua bề mặt sáng bóng trong thang máy, cô ta thấy anh không liếc nhìn mình dù chỉ một chút.

Điều đó khiến Tư Tiểu Lạc tức đến nghiến răng, cô ta đã cố ý ăn diện rạng rỡ, còn xịt nước hoa, vậy mà người đàn ông này còn không thèm chú ý đến.

Cô ta hắng giọng, "Anh này..."

Bấy giờ, Lý Tài Đô mới chịu nhìn sang, nhưng không mở miệng.

Tư Tiểu Lạc lúng túng tự chữa cho mình: "Tôi đánh rơi khuyên tai, không biết anh có thể tìm giúp tôi không?"

Lý Tài Đô vẫn hờ hững trước sau như một, lười tiếp chuyện với cô ta.

Tư Tiểu Lạc thầm hận, cô ta nhìn nhìn góc nghiêng xuất thần của anh, cắn răng kiên trì đến cùng: "Hình như khuyên tai mắc lên áo anh rồi, để tôi gỡ nó xuống."

Cô ta nói xong, đang định tiến lên thì Lý Tài Đô đã tránh xa cô ta. Anh cúi đầu kiểm tra xem có mắc chiếc khuyên tai nào không, nếu chẳng may có, để Tư Mẫn Văn thấy thì cô nhất định sẽ hiểu lầm.

Anh chỉ vừa mới bắt đầu mối quan hệ yêu đương ngọt ngào với cô, cho nên không thể để xảy ra chuyện đó được.



Nghĩ nghĩ, Lý Tài Đô dứt khoát cởi áo khoác xuống, giũ một lượt, thấy không có chiếc khuyên tai nào rơi ra anh mới yên tâm.

Tư Tiểu Lạc không thể tin được nhìn anh, thang máy dừng lại, cửa mở ra.

Lý Tài Đô không chần chừ nâng bước, từ đầu chí cuối đều không để ý đến Tư Tiểu Lạc. Song cô ta không từ bỏ mà đuổi theo anh, bởi vì đi giày cao gót nên không theo kịp bước chân của anh.

Khó khăn lắm mới đuổi kịp, Tư Tiểu Lạc thở hổn hển lên tiếng: "Anh không định trả lại khuyên tai cho tôi à?"

"Không có."

Lý Tài Đô đáp lại bằng hai từ ngắn gọn, không muốn dài dòng với người lạ. Nhưng Tư Tiểu Lạc lại cứ dây dưa không dứt, khăng khăng cho rằng khuyên tai mắc trên áo anh.

"Chiếc khuyên tai này rất quan trọng đối với tôi, mong anh giúp tôi tìm lại nó."

Cô ta đã lên tiếng năn nỉ, Lý Tài Đô nghĩ có thể chiếc khuyên tai đó lại là kỉ vật của cô ta không biết chừng. Dù khó chịu nhưng anh vẫn đưa áo khoác cho Tư Tiểu Lạc.

Ngoài mặt Tư Tiểu Lạc không biểu hiện nhưng nội tâm thì mừng thầm. Cô ta giả vờ tìm kiếm, một lúc sau, trong tay đã có một chiếc khuyên tai cùng loại với chiếc trên tai.

Tư Tiểu Lạc trả áo cho anh, cười bẽn lẽn, ngại ngùng: "Cảm ơn anh, tôi tên là Tư Tiểu Lạc. Tôi có thể mời anh một bữa cơm không?"

Lý Tài Đô quay ngoắt người đi, không đáp lại cô ta, cũng không hề nghe hết lời cô ta nói, chỉ nghe mang máng cái tên.

Bị ngó lơ như thế, Tư Tiểu Lạc nhục đến tái mặt, cô ta hậm hực giậm chân quay vào thang máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK