Lý Tài Đô hỏi Tư Mẫn Văn thì cô đồng ý, cho nên anh liền giao lại việc đó theo đúng mong muốn của anh ta. Còn anh thì lựa một ngày đẹp trời cùng với cô dâu của anh đi thử đồ cưới.
Mọi thứ phải được chuẩn bị thật tỉ mỉ.
Tư Mẫn Văn có vẻ háo hức, cô hồi hộp nắm chặt tay anh, bước vào cửa hàng váy cưới xa xỉ. Những bộ váy trắng muốt, tinh khôi như những cánh hoa đương nở, bung tỏa nét đẹp làm xiêu lòng bất kì cô gái nào đã đến đây. Những chiếc váy cưới lấp lánh với nhiều kiểu dáng đẹp mắt, thú vị, được đặt giữa khung tủ kính trong suốt để tiện ngắm nhìn.
Cảm nhận trái tim mình xôn xao từng hồi, Tư Mẫn Văn khẽ mím môi, sau đó, cô thốt lên trong vô thức.
“Đẹp quá!”
Lý Tài Đô mỉm cười, chậm rãi nhìn xem. Có lẽ ai cũng cảm thấy bồi hồi và lo lắng trước ngày cưới của mình, phải đắn đo, cân nhắc thật kĩ mình nên mặc gì, chụp ảnh ở đâu, các khâu trong hôn lễ ra sao… Tuy bận rộn nhưng là phần không thể thiếu nếu muốn hôn lễ trọn vẹn, để đời.
Hai cô nhân viên nhanh chóng chạy ra tư vấn cho hai người rồi dẫn cả hai vào sâu hơn. Bọn họ không khỏi liếc nhìn Lý Tài Đô với ánh mắt si mê, nhìn Tư Mẫn Văn với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ. Gần đây, bọn họ thường xuyên nghe tin tức về vị Thống đốc mới từ chức này, cảm thấy thật uổng cho một tài năng và tấm lòng nhiệt huyết.
Tận mắt trông thấy vị hôn thê trong truyền thuyết của Lý Tài Đô, hai cô nhân viên có chút sửng sốt trước vẻ đẹp mảnh mai, dịu dàng của cô. Trên người cô luôn tỏa ra khí chất nhẹ nhàng, thanh tao khiến cho bọn họ bất giác đi nhẹ nói khẽ, phối hợp với sự mềm mại của cô.
Trước mắt là những chiếc váy cưới truyền thống, đa dạng kiểu dáng với màu chủ đạo là màu đỏ quyền quý. Tư Mẫn Văn vừa nhìn thấy liền muốn thử ngay, ánh mắt dần bị thu hút bởi chiếc váy nằm bên góc phải.
Ngay khi cô định lên tiếng thì một cô nhân viên liền nói: “Thưa cô, mẫu váy này rất thịnh hành bên chỗ chúng tôi. Cổ và chân váy được đính kim cương, kết hợp với kiểu dáng tinh xảo, vô cùng phù hợp với thân phận của cô… Cô có muốn thử không ạ?”
Tư Mẫn Văn mím môi thu lại những lời muốn nói, nương mắt nhìn theo hướng nhân viên chỉ thì thấy một chiếc váy trắng hơi hướng hiện đại.
Cô nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thử đi.”
Cô quay đầu nhìn Lý Tài Đô, anh đáp lại cô bằng nụ cười nhẹ.
Tư Mẫn Văn đi vào bên trong, được nhân viên hỗ trợ thử váy.
Trong lúc đó, Lý Tài Đô liền vẫy nhân viên lại. Giọng anh trầm trầm mà ấm: “Lấy cho tôi bộ kia, lát nữa cô ấy sẽ thử.”
“Vâng.”
Đợi một hồi, cuối cùng rèm cửa cũng được vén ra. Tư Mẫn Văn từ từ bước tới, cô xuất hiện trước mắt anh với dáng vẻ thật xinh đẹp. Chiếc váy với thiết kế dài tay hở vai, khéo léo tôn lên bờ vai trần đầy tinh tế, trắng noãn hớp hồn.
Tư Mẫn Văn cứ thấy kì kì, chẳng mặc kiểu hở thế này bao giờ, cho dù chỉ hở một chút thì cô vẫn thấy ngại ngùng. Cô co hai vai lại, nhíu mày, lo lắng hỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế.
“Anh… anh thấy thế nào…”
“Đẹp lắm!”
Lý Tài Đô không chần chờ gì mà khen ngay, đôi mắt đen láy đã dán vào bờ vai cô. Đôi vai xinh đẹp này… hiếm khi mới được thấy.
Tư Mẫn Văn thấy thế, cũng vui, nhưng lại băn khoăn tìm kiếm chiếc váy đỏ kia. Cô bất ngờ thấy hai, ba nhân viên nữ mang chiếc váy lại gần, nở nụ cười hết sức chuẩn mực.
“Thưa cô, cô thử chiếc váy xinh đẹp này chứ ạ?”
Trong mắt cô là sự ngạc nhiên, cô quay qua nhìn Lý Tài Đô, cổ họng nghẹn ngào. Phản ứng của anh vẫn như cũ, chỉ cười nhẹ nhàng một cái động viên, khóe môi nhếch lên một đường cong rất nhẹ, khuôn mặt toát lên vẻ hào hoa, anh tuấn.
Mấy cô nhân viên thật sự không kiềm chế được tính mê trai, có cơ hội là nhìn anh không rời mắt. Tuy nhiên, họ cũng rất biết quy tắc, không hề dám lại gần, tiếp cận anh.
Suy cho cùng, cái uy Thống đốc vẫn còn đó, anh chỉ vừa mới từ chức, bọn họ vẫn còn sợ anh.
Lúc được thay chiếc váy mà mình thích, Tư Mẫn Văn vui mừng đến nỗi hai mắt cong cong, trong con ngươi như có ánh sáng, lấp la lấp lánh.
Bộ váy nặng nề mà cô lại thấy nhẹ tênh, lúc mặc xong, nhân viên nói với cô: “Hình như váy hơi rộng rồi, thưa cô, cô có mặc được không ạ?”
Tư Mẫn Văn cau mày mở miệng: “Có vấn đề gì lớn không? Tôi có thể ra ngoài kia xem chứ?”
Nhân viên nọ gật đầu, cô ta vừa vén rèm ra là đã thấy Lý Tài Đô đứng chờ sẵn đó, bộ dạng cực kì nghiêm túc, đôi mày rậm tuấn tú hơi cau lại. Vẻ như anh còn mong chờ hơn cả hồi nãy.
“Tài Đô…”
Tư Mẫn Văn nhỏ nhẹ gọi anh, người đàn ông thất thần mất mấy giây mới chợt bừng tỉnh. Anh vuốt má cô, khen ngợi.
“Đẹp, nhưng hơi rộng đúng không?”
“Dạ, hơi rộng mất rồi…” Cô cúi đầu, cụp mi, che đi ánh mắt buồn bã.
Không phải tự dưng cô lại thích chiếc váy này, nó mang dáng dấp của giá ý xưa, đỏ đậm, nồng thắm, loan phượng quấn nhau, vừa kín đáo lại vừa nhã nhặn, khéo léo tôn lên được nét nữ tính của cô nương khi xuất giá… Tư Mẫn Văn hoài niệm nghi lễ cưới hỏi ấy, hoài niệm ngày mà cô khoác lên mình giá y đỏ rực, được mẫu thân tự tay trang điểm, chải chuốt. Chỉ là rất nhanh, linh hồn của cô lại suýt tan rã dưới tay mẫu thân của Tư Tiểu Lạc, chẳng thể nào ở lại thêm bên bà nữa…
Lý Tài Đô nắm bắt rất nhanh, toàn bộ cảm xúc của cô đều không qua khỏi mắt anh.
Anh bình tĩnh hỏi nhân viên: “Bộ này còn kích cỡ nào nhỏ hơn không?”
“Xin lỗi ngài, bộ váy này chỉ có một trên đời, và đó là size duy nhất.”
“Vậy thì cho tôi cách thức liên lạc của nhà thiết kế, tôi sẽ trực tiếp mua bản thiết kế này.”
Lý Tài Đô thậm chí không cần suy nghĩ, không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề.
Tư Mẫn Văn hạ thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy? Thực ra không cần thiết đâu…”
“Anh có tiền mà. Chẳng lẽ anh không lo cho vợ anh được chiếc váy cưới tử tế hay sao?”
Mấy cô nhân viên đến điếng tim với người đàn ông này.
Còn Tư Mẫn Văn thì thoáng sững sờ, cô khúc khích cười, hơi ngại nên đỏ mặt, phần vì hạnh phúc, lại sung sướng.
Sau khi thay váy xong, cô cùng với anh đi dạo một vòng nữa.
Lý Tài Đô chững lại, anh nheo mắt, cong đôi môi: “Quên mất! Tại sao anh không đặt may riêng lễ phục chú rể nhỉ? Phải làm sao cho xứng với bộ váy lộng lẫy của vợ anh chứ!”
Nói rồi, anh khẽ rũ mắt, hàng mi của anh dài, chúng rung lên.
“Em có gợi ý nào cho trang phục của anh không?”
Tư Mẫn Văn đảo mắt: “Em nghĩ…”
“Ừ.”
“Lại đây em nói cho nghe!”
Lý Tài Đô ghé sát lại, nghe cô thủ thỉ, làn hơi nóng ấm phả vào tai.
…
Trời dần ngả sang màu vàng ánh tím, dấu hiệu của một buổi chiều tà. Gió lồng lộng.
Rời khỏi cửa hàng váy cưới, Tư Mẫn Văn nói rằng có người mình cần gặp. Sau khi biết người đó là ai, Lý Tài Đô toan khước từ yêu cầu của cô, nhưng nhìn vào vẻ mặt kiên quyết ấy, anh mềm lòng.
Chiếc xe tiến vào cổng bệnh viện tâm thần.
Xung quanh được rào kín, che chắn rất kĩ, như phòng tù mở, ngăn cách thế giới của người bình thường với người bất thường.
Tư Mẫn Văn bước xuống xe, lập tức bị cảm giác ảm đạm của nơi này làm cho choáng ngợp. Trên mặt lướt qua vẻ xám xịt, cô điều chỉnh trạng thái trong phút chốc, kiên định nhìn anh.
“Tài Đô, ở đây chờ em!”
“Cẩn thận.”
Lý Tài Đô dặn dò cô một câu, anh thở dài quan sát bóng lưng cô.
Bác sĩ cùng với bảo vệ dẫn đường cho cô vào, dường như bây giờ chưa phải thời gian ra ngoài nên hành lang rất vắng vẻ. Phòng nào phòng nấy đóng kín mít.
Bác sĩ dừng trước một căn phòng, gõ cánh cửa sắt cũ kĩ. Chẳng mấy chốc, bên trong liền vọng ra tiếng cười cùng với tiếng u a khó hiểu.
“Cô giữ khoảng cách nhé! Đừng lại gần quá kẻo bị thương!”
Thông qua ô cửa mà bác sĩ vừa mới mở, Tư Mẫn Văn thấy được khuôn mặt hốc hác của Tư Tiểu Lạc. Từ điên giả biến thành điên thật, không ngờ lại nhanh như thế.
Đầu cô ta không rối mà được chải rất mượn, kẹp một lọn nhỏ ngang đầu, cài một nhành hoa lên tóc. Bộ đồ bệnh nhân trên người cũng ngay ngắn, trông nghiêm túc, chỉ có khuôn mặt với đôi mắt đỏ ngầu là phản ánh tâm trạng thực tế của cô ta.
Vừa thấy Tư Mẫn Văn, cô ta như thể nhớ ra cái gì đó, liền ngay tức khắc, từ cười, giận dữ biến thành căm phẫn.
Tư Tiểu Lạc đập vào cửa sổ, nghiêng nghiêng đầu: “Chị là ai… là ai mà sao tôi lại thấy ghét? Là ai?!”
“À, chị là Tư Mẫn Văn!”