Mà hết thảy chỉ trong nháy mắt, ngay khi Khanh Trần nghĩ hắn sẽ không nói gì nữa, thanh âm văn nhã của Dạ Thiên Trạm vang lên bên tai: “Là ta lỗ mãng .”
Khanh Trần lắc đầu nói:“Thật có lỗi, ta đã khiến huynh thất vọng
Dạ Thiên Trạm trên mặt đã sớm khôi phục ung dung tuấn lãng trước kia, nói:“Nàng ấy cũng không nói rõ ràng nguyên nhân, ta nghĩ tới tìm nàng, đi đến đây lại cảm thấy không biết nói gì.
Ngón tay Khanh Trần theo nhẹ mân hoa văn trúc tía ô trong tay, thở dài:“Huynh và ta không phải người cùng một thế giới, huynh muốn ta cấp không được, ta muốn huynh cũng cấp không được, không bằng đừng phá hư những điều tốt đẹp đã có?”
Dạ Thiên Trạm tay hơi hơi nhấc, lại thả xuống:“Khanh Trần, nàng rốt cuộc là ai?”
Nghe vậy, Khanh Trần đột nhiên thoạt nhìn thực vui vẻ cười, đáp:“Ta cũng không biết.”
Dạ Thiên Trạm rốt cục nhíu mày:“Nàng cũng không biết? Ta nhìn không ra nàng, ngay cả Mạc tiên sinh đều nhìn không thấu nàng, mà chính nàng cũng nói không biết.”
Khanh Trần vươn tay làm cho giọt mưa phách phách bạch bạch nơi bàn tay xao lạc:“Đúng vậy, ta không biết.”
“Vậy nàng muốn là cái gì?” Dạ Thiên Trạm chăm chú nhìn không cho nàng trốn tránh.
“Ta muốn?” Khanh Trần mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nơi xa xăm trống trải:“ Không được trả lời không biết?”
“Không.”
“Huynh muốn nói về mặt nào?”
“Sở hữu.”
“Ta chỉ là muốn sống qua ngày......” Khanh Trần dừng một chút, thật sự nói:“Cùng duy nhất ...... tình yêu.”
Dạ Thiên Trạm đáy mắt hơi hơi nhíu:“Vì vậy?”
Khanh Trần quay đầu hỏi:“Huynh cho được sao?” Đảo khách thành chủ, Khanh Trần cảm thấy mình thực tàn nhẫn, hướng một người muốn thứ hắn không có hơn nữa cũng sẽ không bao giờ có.
Dạ Thiên Trạm tay nắm lan can Ngưng Thúy Đình cảm giác man mát, Khanh Trần nhìn rõ ràng làn da hắn hơi hơi nổi lên mạch máu cùng xương tay, tiết lộ một chút cảm xúc của hắn. Nàng rất ít khi nhìn thấy Dạ Thiên Trạm nhíu mày, nhưng là hiện tại rõ ràng nhìn thấy hắn nhíu mày, hẳn là không thể lý giải nổi tính sở hữu của mình đi. Ở thời không của hắn, chắc là chưa từng có nữ tử yêu cầu như vậy, hoặc là dùng khẩu khí như vậy nói chuyện, đó là một phương thức lấy cớ tốt lắm.
“Ta về phòng trước.” Thấy hắn không trả lời, Khanh Trần liền buông tha không hỏi.
“Khanh Trần.” Ngay khi nàng xoay người Dạ Thiên Trạm thấp giọng gọi tên của nàng.
Ô trúc tía nghiêng một nửa, mấy giọt mưa tà tà bay lạc trên mặt ô.
Không khí nặng nề, Khanh Trần quay đầu lại nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn rất xa xăm đầy sương mù phía:“Nàng cũng biết, nữ tử ta thú, vốn nên là tỷ tỷ của Cận Tuệ ?” Cận Tuệ là khuê danh của Cận phi, Khanh Trần không biết hắn vì sao đột nhiên nói đến việc này, khó hiểu lắc đầu.
Dạ Thiên Trạm theo phía chân trời thu hồi ánh mắt:“Đương triều Cận gia chính thất có hai nữ nhi, tài nữ nổi danh sĩ tộc, tỷ tỷ Cận Tuệ Cận Phỉ. Ta từng thật thưởng thức nữ tử này, tài hoa như cẩm, tướng mạo đoan trang, lúc ấy phụ hoàng đem nàng chỉ làm phi tử của ta, chúng ta cũng coi như tình đầu ý hợp, bên trong kinh đô tương truyền mà thành một đoạn giai thoại nhân duyên. Nhưng là nàng trước khi thành thân hai ngày đi vào cung, hồi phủ sau đó tự sát, đêm đó Cận phủ truyền ra tin tức nữ nhi bạo bệnh mà chết, thê tử của ta liền đổi làm Cận Tuệ, là thứ xuất nên làm sườn phi.”
Khanh Trần trong lòng trầm xuống, chưa bao giờ nghe nói qua hắn cùng Cận phi còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, không khỏi hỏi:“Nàng vì sao?”
Dạ Thiên Trạm khóe miệng nhẹ nhàng nhếch, tựa tiếu phi tiếu:“Ta một năm sau mới biết nguyên do trong đó, chỉ vì nàng có bệnh trong người không sinh được con, mẫu phi biết liền triệu nàng tiến cung, không biết nói gì, nàng liền tự sát.”
Khanh Trần nhất thời không biết nói gì, tuy rằng đối với một Vương phi mà nói không sinh được cũng không phải cái chuyện gì tốt, nhưng tựa hồ cũng không cần tự sát. Rất là khó hiểu, nếu lời nói có thể khiến người ta tự sát, như vậy khả năng nàng đã muốn tự sát cả trăm tám mươi lần.
Dạ Thiên Trạm đột nhiên xoay người nhìn thẳng Khanh Trần:“Nếu là nàng, Khanh Trần, tuyệt sẽ không làm việc ngu xuẩn như vậy.”
Khanh Trần bị hắn hỏi đến, không chút do dự lắc đầu:“Ta? Làm sao có thể?”
Dạ Thiên Trạm cười:“Cho nên nói, ta muốn nàng có thể cho ta.”
Khanh Trần lựa chọn trầm mặc.
Dạ Thiên Trạm nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên tay đưa lên chạm vào khuôn mặt của nàng, dùng thanh âm ôn nhuận như ngọc nói:“Nếu ta nguyện rằng ta có khả năng cho nàng thứ nàng muốn, nàng sẽ đáp ứng?”
Lòng bàn tay dính một chút mưa ở trên mặt Khanh Trần để lại cảm giác man mát, trong nháy mắt Khanh Trần giống như có thể nghe được toàn bộ thanh âm mưa bụi trên thế giới rơi xuống, thản nhiên, lẳng lặng , giống như trong giọng nói hắn có thể bao dung hết thảy ôn nhu. Nàng không thể không thừa nhận mình bị lời nói của hắn chấn kinh rồi, ngắn ngủn vài câu ý nghĩa phía sau khiến nàng khó hiểu suýt nữa thì xao động , ở đầu óc cơ hồ trở nên trống rỗng, Khanh Trần nhẹ nhàng lui từng bước về phía sau, một trận mưa phùn bay tới, làm cho nàng khôi phục thanh tỉnh.
Nàng nâng mắt, ở trong mưa lộ ra một nụ cười vô cùng bình tĩnh: “Ta sẽ không, huynh cũng sẽ không. Ta sẽ không đi thương tổn người khác, huynh cũng làm không được.”
Dạ Thiên Trạm thu tay:“Nàng làm sao biết ta làm không được?”
Khanh Trần thản nhiên nói:“Bởi vì huynh không chỉ là Dạ Thiên Trạm, còn là đương triều Thất hoàng tử.”
Dạ Thiên Trạm sửng sốt, đột nhiên thở dài, rồi sau đó khóe miệng hơi giương lên:“Nàng cùng bọn họ thật không giống nhau.”
Khanh Trần vẫn duy trì mỉm cười:“Có lẽ ta có thể cho rằng đây là huynh khích lệ ta.”
“Nàng có thể không đi không?” Phong thần như ngọc, tao nhã, sau một chút cảm xúc dao động, hắn lại trở thành Thất hoàng tử đương triều.
Khanh Trần lắc đầu:“Ta có chuyện tình phải làm.”
“Rất trọng yếu?”
“Có lẽ.” Khanh Trần nghĩ nghĩ đáp.
“Cần ta hỗ trợ?”
Khanh Trần lại lắc đầu.
“Nàng từng nói mình không có chỗ để đi, lúc này muốn đi đâu?”
“Ta cũng nói qua thiên hạ to lớn, không phải sao?” Khanh Trần âm thầm buồn bực một chút, Dạ Thiên Trạm ôn nhã nhưng cũng lợi hại, mỗi khi nói chuyện đều làm cho nàng cảm thấy không dễ chống đỡ, mặc dù lợi hại này là cũng ít thấy rõ, nhưng nàng tin tưởng bất luận kẻ nào cũng không nguyện ứng phó Thất hoàng tử trước mắt.
Dạ Thiên Trạm bật cười:“Xem ra nơi này của ta nàng không muốn ở.”
Khanh Trần nói:“Ta vừa nói qua, ta muốn là tự do.”
Dạ Thiên Trạm gật đầu, lại đột nhiên nói:“Nàng nợ ta một việc.”
Khanh Trần kinh ngạc, trong lòng ngàn niệm trăm chuyển, cuối cùng nói:“Ngày đó là huynh cứu ta tới đây, lại nói tiếp, ta còn thiếu huynh một cái mệnh đấy.”
Dạ Thiên Trạm không tiếp lời của nàng, từ trong lòng lấy ra cái kia hộp ngọc nhỏ chữa chuỗi Lam Hải bảo thạch, đưa cho Khanh Trần:“Đưa cho nàng thứ này, không có ý muốn thu hồi?”
Bàn tay thon dài của hắn cầm hộp ngọc đưa tới trước mắt, Khanh Trần tuy rằng thực cần xuyến Lam hải bảo thạch này, nhưng nhớ lại lời nói Cận phi, lắc đầu:“Không, Cận tỷ tỷ nói......”
“Thứ này không phải để đưa cho Vương phi.” Dạ Thiên Trạm cắt ngang lời nàng:“Bất quá là đưa nàng mà thôi.”
Khanh Trần nhíu mày, nhìn thần sắc Dạ Thiên Trạm. Nàng mấy ngày nay đối với Dạ Thiên Trạm có chút hiểu biết, mỗi khi đuôi mắt hắn hơi hơi nhướng là lúc đó hạ quyết định quyết tâm không muốn sửa đổi, mà hiện tại đây đúng là biểu tình trên mặt Dạ Thiên Trạm.
Mở bàn tay, mặc hắn đem hộp ngọc để vào trong tay, ngọc lạnh lẽo lại mang theo độ ấm nơi lòng bàn tay hắn.
“Bất cứ lúc nào, nàng dùng xuyến Lam Hải bảo thạch này ở ngân hàng tư nhân Ân thị cần bao nhiêu tiền bạc cứ lấy, coi như ta đưa nàng làm lễ vật.” ( Chẹp! Chẹp! Chảy dãi…) Dạ Thiên Trạm nói. Mẫu thân Dạ Thiên Trạm Ân quý phi đến từ gia tộc Ân thị phú khả địch quốc, chẳng những trong triều đầy rẫy nhân mạch, sinh ý ngân hàng tư nhân cũng trải rộng cả nước.
Khanh Trần định nói không cần, lại nghĩ dù sao chỉ cần mình không dùng là được, nàng từ nhỏ không thiếu ăn mặc, bản đối tiền bạc vật chấtcũng không để ở trong lòng, liền thu nói:“Đa tạ huynh.”
Dạ Thiên Trạm nhìn nàng thật sâu trong chốc lát, rồi sau đó hướng ngoại đình trong mưa đi khỏi, đợi cho bên người nàng, cước bộ vừa chậm, thấp giọng thở dài:“Không biết ngàng tới tự nơi nào, không biết nàng đi đến nơi nào, cũng không biết nàng đến tột cùng là ai, trong lòng nghĩ lại là cái gì, cố tình trên đời này chính là chỉ có một mình nàng, chỉ mong một ngày kia, này xuyến Lam Hải bảo thạch này thật sự có thể trở thành ta món đồ đặc biệt của Vương phi ta.” Trong giọng nói mang theo vô tận cảm khái, bước vào trong mưa.
Khanh Trần thất thần nhìn Dạ Thiên Trạm trên bạch ngọc kiều càng đi càng xa, mưa có dấu hiệu to dần dần làm mơ hồ bóng dáng như là của hắn, ánh mắt của nàng tự nhiên tự dưng u buồn.
Có đôi khi cự tuyệt một người cơ hồ so với với yêu một người còn khó hơn.
Tình không nặng không sinh sa bà (hỗn loạn). Bên trong hồng trần cố tình có bao nhiêu cố chấp, mỗi người không thể thoát khỏi chữ, nó sinh sôi trăm ngàn năm, mỗi hồi khắc, không thể lí giải.