Minh Hi hoảng sợ tránh né, hướng cửa chạy trốn, ngân tiên của Minh Khâm ngang trời phóng đến, phong kín đường ra của hắn. Tạ Kinh Tạ Vệ song kiếm đều xuất, một tả một hữu nhất thời đẩy hắn vào khổ chiến. Minh Chấp, Minh Pháp, Minh Yểm không có tiến lên giáp công, lại phân biệt đứng chắn nơi cửa sổ.
Khanh Trần cười với Dạ Thiên Lăng: “Thật sự là Vương gia hào phóng, ta còn định mang hai hạt kim châu này đổi không ít ngân lượng đâu.”
Dạ Thiên Lăng mày kiếm nhíu lại, liếc mắt một cái:“Muốn tiền không muốn mạng.”
“Ha ha!” Khanh Trần mừng rỡ:“Tính huynh nói đúng rồi.” Dứt lời nói với Minh Pháp: “Còn lại liền giao cho hộ kiếm sử .”
Minh Pháp khom người đáp:“Thuộc hạ nhất định không làm nhục mệnh.”
Tuyết Chiến thấy Khanh Trần phải đi, lập tức nhảy lến đầu vai nàng, Khanh Trần bị nó dọa hoảng sợ, tiếp theo cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu nó: “Đừng để rơi xuống.” Tuyết Chiến tựa hồ muốn nói với Khanh Trần, nhìn nó có vẻ bất mãn, ở đầu vai nàng nhẹ xoay người tìm vị trí thoải mái nhất vững vàng ngồi xổm xuống.
Trong tổng đường Minh Hi bị mấy người vây xuống hạ phong, Minh Thiên cảm khái một tiếng nói:“Hàng Mã lâu đối xử hắn không tệ, không biết hắn vì sao hắn lại làm ra sự tình bực này.”
Khanh Trần khẽ cười một tiếng:“Nam nhân, đơn giản vì quyền, sắc, tài tam dạng, trong chốc lát không đề phòng hỏi hắn một chút, là vì loại nào.”
Minh Thiên ha ha cười, Khanh Trần lại nói:“Ta đưa Tứ hoàng tử......” Ai ngờ Minh Thiên lập tức nói tiếp:“Phượng chủ yên tâm theo Tứ hoàng tử hồi kinh, thuộc hạ xử lý tốt việc Minh Hi tức khắc đi kinh thành bẩm báo tình hình cụ thể cho Phượng chủ.” Nói xong vẫy tay một cái, có người thay nàng dắt Vân Sính lại đây.
Khanh Trần nhìn cặp mắt khôn khéo lộ ra ngoài khăn che mặt của Minh Thiên, lại một lần nữa dâng lên ý tưởng bóp chết hắn, ai nói qua nàng muốn cùng Dạ Thiên Lăng hồi kinh?!
Nhưng là trước mặt Dạ Thiên Lăng đương nhiên không thể phát tác, Khanh Trần đành cầm dây dắt Vân Sính, theo Dạ Thiên Lăng đi đến ngoài cốc. Minh Thiên vừa lòng cười, phía sau truyền đến âm thanh Minh Hi hét thảm một tiếng, thoạt nhìn đã muốn bị bắt đi.
Ngoài cốc, Thập Nhất cùng bốn ngàn binh sĩ chờ ở đó. Tọa kỵ của Dạ Thiên Lăng là Phong Trì ở một bên nhàn nhàn đi bộ, đột nhiên nhìn thấy Vân Sính chia lìa hồi lâu, vui vẻ hí nhẹ một tiếng tiến lên đón. Khanh Trần buông dây cương, Vân Sính chạy chậm đi, cùng Phong Trì vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân thiết vạn phần. (Ôi! Hai con ngựa =_=)
Khanh Trần không khỏi cười với Dạ Thiên Lăng nói:“Phong Trì thấy Vân Sính mà ngay cả chủ nhân là huynh cũng không để ý .”
Dạ Thiên Lăng đem trường cung quăng một thân vệ bên cạnh, tùy tay ra hiệu với Phong Trì đánh cái ‘tách’, Phong Trì nghe được quay đầu lại đây. Vân Sính liền cũng đi theo phía sau, cọ đến bên người Khanh Trần.
Dạ Thiên Lăng vẫy tay, các lĩnh quân chỉnh đốn hàng ngũ, khởi hành hồi kinh. Hắn xoay người lên ngựa:“Đi thôi.”
Khanh Trần đưa tay vỗ về chơi đùa hạ Phong Trì, cũng trèo lên Vân Sính, nhưng là lại nói:“Ta không nghĩ về kinh thành, sẽ đưa các huynh đến nơi đây đi.”
Dạ Thiên Lăng ngoài ý muốn quay đầu:“Cái gì?” Thập Nhất lại đây cùng bọn họ hội hợp, nghe vậy cũng sửng sốt:“Khanh Trần, ngươi không muốn cùng chúng ta hồi kinh gặp phụ hoàng?”
Khanh Trần cười cười với hắn:“Hoàng đế? Không muốn suy nghĩ.”
“Vì sao?” Thập Nhất hỏi.
Khanh Trần do dự một chút, nói:“Không riêng gì hoàng đế, tả tướng Phượng Diễn, Thất hoàng tử Dạ Thiên Trạm...... Đều...... Tốt nhất là không gặp.”
Không chút nào ngoài ý muốn, nàng bị Dạ Thiên Lăng cùng Thập Nhất đồng thời nhìn chằm chằm. Khanh Trần bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt Dạ Thiên Lăng dừng ở trên tay nắm dây cương của mình, dưới ống tay lộ ra cổ tay xuyến băng lam tinh Dạ Thiên Trạm đưa cho.
Chỉ một cái chớp mắt, Dạ Thiên Lăng dời ánh mắt nhìn tổng đàn Hàng Mã lâu, thản nhiên nói:“Vậy đừng miễn cưỡng, nàng bảo trọng. Thập Nhất, chúng ta đi.” Quay đầu ngựa lại, rời đi.
“Ai! Tứ ca!” Thập Nhất không nghĩ tới Dạ Thiên Lăng thật vất vả tìm được Khanh Trần hiện tại lại nói đi thì đi. Khanh Trần nhìn Dạ Thiên Lăng quay đầu mà đi, trong lòng đột nhiên có cái gì này nọ cảm giác bị bỏ rơi, là lạ, không khỏi xuất thần nhìn bóng dáng của hắn.
“Khanh Trần!” thanh âm Thập Nhất đem nàng gọi trở về, thực ngoài ý muốn, hiếm thấy Thập Nhất không lộ chiêu bài mỉm cười, sắc mặt nghiêm túc nói:“Ta không biết ngươi cùng tả tướng hoặc là Thất ca bọn họ có vấn đề gì, Tứ ca nói ngươi nếu không muốn nói sẽ không hỏi. Tứ ca lần này tìm ngươi tuy rằng vận dụng là thân vệ của mình, nhưng lại kinh động phụ hoàng. Không nghĩ Tả tướng ở trước mặt phụ hoàng giảng hòa cho chúng ta, nói nữ nhi vừa mới hồi phủ không thấy, hắn thỉnh Tứ ca hỗ trợ đi tìm. Tứ ca trở về là nhất định phải có kết quả giao cho phụ hoàng, nếu không.......” Thập Nhất cũng không nói gì nữa, nhưng là trong lòng hai người lại đều sáng như tuyết, giống Dạ Thiên Lăng như vậy là một Vương gia mang binh, ở kinh thành điều động binh mã vốn là kiêng kị, một khi hoàng đế trong lòng nổi lên ngờ vực vô căn cứ, sợ liền gặp phải phiền toái.
Khanh Trần cắn cắn môi:“Tả tướng?”
Thập Nhất gật đầu:“Tả tướng nói, vị nhị tiểu thư kia khuê danh Phượng Khanh Trần. Ngươi...... Đến tột cùng là......”
Tư duy nhất thời hỗn loạn, Khanh Trần thở dài, tả tướng đây là cái ý tứ gì? Kinh động hoàng đế, việc này còn có thể từ bỏ ý đồ sao? Nàng há có thể giả ngu nghĩ chuyện này không liên quan đến mình sao?
“Ai là nữ nhi của hắn!” Khanh Trần nói với Thập Nhất:“Này...... Ai, nói không rõ ràng. Tốt lắm, ta sai lầm rồi, là ta không đúng, ta và các ngươi trở về, hai người các ngươi quả thực là khắc tinh của ta.”
“Ai?” Thập Nhất nhíu mày, nụ cười tức chết người không đền mạng trở lại trên mặt:“Ngươi là khắc tinh của hai chúng ta mới đúng, ta từ khi nhìn thấy ngươi, sẽ không được ngủ ngon một đêm.”
Khanh Trần tức giận trắng mắt:“Tương khắc lẫn nhau thủy hỏa bất dung thế bất lưỡng lập, bất cộng đái thiên, ngươi vừa lòng đi?”
Thập Nhất giương giọng cười to:“Ngươi như thế nào không cùng Tứ ca nói lời này?” Hắn biết rõ Khanh Trần không dám trêu chọc Dạ Thiên Lăng đành cùng mình đấu võ mồm, cố ý trêu nàng.
Khanh Trần không chút nào yếu thế, trả lời:“Có bản lĩnh ngươi đi cùng hắn nói, ngươi dám a?”
Thập Nhất nhất buông tay:“Huynh trưởng như cha, ta không dám.”
Nói thật là thẳng thắn, Khanh Trần căm giận trừng hắn, ở trước mắt hắn dựng thẳng lên một cây ngón tay:“Làm như điều kiện trao đổi, ta muốn ăn vịt nướng Vọng Giang lâu , còn có điểm tâm Bích Thiên các , còn có......”
“Cường đạo!” Bọn họ lúc này đã vượt qua Dạ Thiên Lăng, Thập Nhất cười nói:“Tứ ca, huynh gặp rủi .”
Dạ Thiên Lăng hiển nhiên đã nghe được bọn họ vừa mới nói chuyện, nhìn Khanh Trần cùng Thập Nhất một tả một hữu đi bên người, hờ hững nói:“Ta sẽ cùng phụ hoàng nói rõ, nàng có thể không quay về.”
Khanh Trần bất đắc dĩ cười nói:“Tứ ca sẽ không luyến tiếc một con vịt nướng đi, vừa mới đã đánh mất hai kim châu của ta, mới một con vịt nướng......”
Dạ Thiên Lăng nhíu mày, Khanh Trần vội vàng xua tay:“Huynh đừng nhíu, ta thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Vì thế dọc theo đường đi, đem kể mình ở trong thanh sơn gặp nạn, như thế nào đến kinh thành, như thế nào được Dạ Thiên Trạm cứu, như thế nào vào phủ Thất hoàng tử, như thế nào nhìn thấy hoàng đế, như thế nào bị cho là nữ nhi Phượng diễn mất đi nhiều năm, lại như thế nào đánh bậy đánh bạ gặp gỡ Hàng Mã lâu đều nói với Dạ Thiên Lăng cùng Thập Nhất, chỉ là lược qua Dạ Thiên Trạm nhờ cận phi nói chuyện với nàng.
Dạ Thiên Lăng lẳng lặng nghe xong, cũng không nói thêm gì, chính là nói:“Ngày mai là ngày sinh hoàng tổ mẫu, phụ hoàng tâm tình không sai, sẽ không tra hỏi.”
“Ừ.” Khanh Trần đáp ứng, kỳ thật nàng cũng không biết nên như thế nào, chỉ là cùng Dạ Thiên Lăng với Thập Nhất một chỗ có vẻ thư thái, tuy rằng hiện tại không biết làm sao lộ mặt vẫn cẩn thận tránh cho người nhận ra, nhưng so với việc vừa mới quyết định rời bọn họ thế nhưng nhiều ra một tia vui mừng. Nữ nhân là loài động vật kỳ quái, điểm này thật sự là không thể nghi ngờ, họ thường không biết chính mình đến tột cùng muốn làm cái gì.
Không bao lâu, Khanh Trần nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau vang lên, quay đầu nhìn lại, đúng là khoái mã huynh đệ Tạ Kinh Tạ Vệ chạy đến. Một người nói phụng lệnh Minh Thiên thực hiện chức trách Hạo bộ hộ vệ Phượng chủ, một người nói muốn hồi Tứ Phương lâu. Thập Nhất cùng Tạ Vệ tuổi xấp xỉ nói chuyện hợp nhau, nói hai ba câu nhưng lại tán gẫu thật là vui vẻ, đoàn người ra roi thúc ngựa hướng về kinh thành.