Khanh Trần ngồi trên vách đá, nhìn chăm chú vào kia núi cao xa, tay áo đón gió, phía trước truyền đến tiếng dòng nước chảy xiết. Qua khe sâu chạy chồm mà qua, xuyên qua cây cối vạn sơn, Thương Sơn xanh biếc quanh co khúc khuỷu, đưa mắt nhìn lại cơ hồ đã không nhận biết được địa phương ngày đó Dạ Thiên Lăng mang nàng đến .
Vân Sính ở sau người cách đó không xa thản nhiên tản bộ ăn cỏ, khắp nơi trống vắng, giống như lúc này một lòng, bực mình, vắng vẻ.
Đừng nói không mất hồn, tương tư nhiều chỗ đã thành si. Chỉ có ở chỗ này, nàng mới có thể không kiêng nể gì nghĩ đến hắn. Từng ghìm cương ngựa thoải mái sung sướng cười, từng uyên lâm nhạc trì ngạo thị thiên địa, từng chỉ điểm giang sơn khí phách bay lên, rõ ràng như thế, rõ ràng xúc tua bán víu, giống như hồ sâu mát lạnh, một chút thôi cũng làm người ta choáng váng, không ngớt không nghỉ.
Thất thải Bích Tỉ ở sáng lên sắc ngọc, tinh xảo đặc sắc, ánh lên con ngươi thanh lệ của nàng. Tham không ra hồng trần, vọng không thấy ân oán tình cừu, chúng sinh khổ, khổ vì sinh tình.
Lui tới trái tim dây dưa một lũ chấp niệm, lúc này chỉ ấn ký xa xôi. Nàng tự biết là đã chấp nhận, không có dấu hiệu cũng không chút do dự, là hắn, vì hắn, hắn sẽ không rời đi, nàng cũng biết.
Khóe môi xẹt qua một tia mỉm cười thấu hiểu, Khanh Trần đứng lên đối với sơn cốc hô to: “Lăng!” Trên mặt ẩm ướt , gió thổi đến có chút cảm giác man mát, tẩm lên da thịt, nụ cười hóa ở tại mây mù.
Phong Trì tiếng dừng chân, ngừng giữa núi đá lẫn lộn, Dạ Thiên Lăng ngoài ý muốn nhìn giữa biển hoa sơn trà có bóng dáng màu trắng phiêu dật.
Một tiếng la lên, từ bốn phương tám hướng quanh quẩn lại đây, một cái chớp mắt ngực phình lên, chua sót lại có chút ngọt, hoảng hốt nhưng lại làm người ta có loại liều lĩnh kích cuồng. Hắn phi thân xuống ngựa, dừng ở phía sau Khanh Trần, há mồm định gọi, liếc mắt một cái thấy nàng nhìn xuống núi đá tuyệt bích lung lay sắp đổ cách vách đá nửa bước xa, sợ kinh hách nàng, chỉ nhẹ giọng kêu lên: “Khanh Trần!”
Khanh Trần cả người run lên, không thể tin quay lại, kinh ngạc nhìn Dạ Thiên Lăng đứng ở trước mặt, nước mắt sớm chứa đầy trong mắt lặng yên xuống, không nói được một lời.
Dạ Thiên Lăng đi lên phía trước từng bước, Khanh Trần đột nhiên lắc đầu: “Đừng tới đây, đừng tới đây.” Nâng tay đem nước mắt lau đi, né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn.
Đáy mắt mạnh mẽ dao động, Dạ Thiên Lăng mi tâm đột nhiên nhăn lại, này nửa đời chinh chiến sa trường, tiến thối trong triều đình, chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như lúc này vậy, xoay người dưới đó là vực sâu, hắn trầm giọng, giọng điệu có chút kinh ách: “Khanh Trần, nàng đừng làm chuyện điên rồ.”
Khanh Trần tim đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên trong nước mắt mang theo một chút cười nhạt: “Chàng sợ thiếp nhảy xuống đi?” Nàng nghiêng đầu hỏi.
“Phải, ta sợ.” Cơ hồ lập tức liền nghe được Dạ Thiên Lăng trả lời.
Khanh Trần nghe vậy thu liễm ý cười, lẳng lặng nhìn Dạ Thiên Lăng: “Tứ ca” Nàng chắc chắc nói, thanh âm tuy nhẹ chữ chữ rõ ràng: “Thiếp muốn cùng chàng cầm tay đến bạc đầu giai lão suốt cuộc đời này, sao lại cho phép mình yếu đuối mà dùng như vậy phương thức trốn tránh? Thiếp chỉ là, nhớ đến chàng.”
Gằn từng tiếng, thật sâu tiến vào trong tim, trong mắt Dạ Thiên Lăng thu liễm minh quang vô ngần, thâm thúy mềm nhẹ, đưa tay nói:“Nơi đó nguy hiểm, nàng lại đây trước.”
Khanh Trần liền đưa tay thân cho hắn, từ trên núi đá nhảy xuống.
Còn chưa có đứng vững, người đã bị Dạ Thiên Lăng ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy, lực đạo trên cánh tay lộ ra một loại kích cuồng, làm nàng một cử động cũng không dám, vừa động cũng không động đậy được, mấy lần hít thở không thông. Nàng nằm ở trong ngực Dạ Thiên Lăng im lặng trong chốc lát, đột nhiên buồn bực đánh hắn, lại bị hắn ôm không thể giãy dụa, trong lòng ủy khuất không chỗ phát tiết, quay đầu hướng đầu vai hắn hung hăng cắn xuống.
Dạ Thiên Lăng thét lớn một tiếng, nhưng vẫn ôm nàng. Chút đau kia, ngược lại như một cái chớp mắt mơ hồ, tan dưới đáy lòng như có như không, dắt ra tầng tầng thương tiếc ôn nhu. Qua chút thời gian, hắn mới thấp giọng hỏi: “Hết giận ?”
Khanh Trần sớm nhả ra, đầu để ở đầu vai hắn rơi lệ đầy mặt, buồn không nói.
Ngón tay Dạ Thiên Lăng dọc theo mái tóc nàng ôn lạnh đưa xuống, cảm giác được nước mắt của nàng chậm rãi rót vào vạt áo, lại không biết nên an ủi như thế nào. Tạm dừng một lát, rốt cục nói: “Khanh Trần...... Thực xin lỗi.”
Núi rừng tứ bề tịch mịch, trước mắt xa không vạn dặm, núi rừng xanh biếc, vân ngừng gió lặng, hai tròng mắt mê ly.
Lãnh ngạo như hắn, tự phụ như hắn, nhưng lại nói vậy. Khanh Trần kinh ngạc nghe, mấy chữ ít ỏi, lại đầy ngọt ngào, làm cho người ta suy nghĩ, từng bước dựa vào lòng hắn. Nghĩ nghĩ, một cỗ vui mừng ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên, cúi mắt nở nụ cười.
Dạ Thiên Lăng đỡ hai vai nàng nhẹ nhàng kéo ra, hơi nhíu mày:“Vừa khóc vừa cười, đây là làm sao vậy?”
Khanh Trần không nói, nhìn hắn. Đã thấy Dạ Thiên Lăng cũng như vậy nhìn nàng, trong mắt ít có cảm xúc lúc nay thâm trầm mà chuyên chú, gần như chấp nhất muốn vọng tiến chỗ sâu trong lòng nàng, quấy động một dòng nước nhu hòa mà mạnh mẽ, đem từng đợt tình ý quấn quanh ở nơi nào. Hắn tựa hồ chỉ nhìn chằm chằm hai mắt của nàng, nhưng làm nàng cảm thấy toàn thân không có một chỗ không ở trong mắt hắn, bóng dáng thanh tú này lưu động sáng rọi, ánh sáng như chấm nhỏ lóe lên ánh sáng ngọc ven hồ sâu, tác động tình ý, sâu kín không thể thoát.
Thần chí như bị hồ sâu hút mất, Khanh Trần si ngốc nhìn Dạ Thiên Lăng. Đột nhiên nghe được một tiếng than nhẹ, môi mềm đã bị hắn cúi người hôn xuống, một đạo nhiệt độ thiết thực mang theo khí phách, ôn nhu kích khởi mặt hồ ngàn tầng lãng, liệt liệt nồng đậm, bá đạo như vậy, làm cho nàng không có chỗ trốn, mềm nhẹ như vậy, làm cho nàng bị bao dung quyến sủng, công hãm thật sâu vào nơi mềm mại nhất đáy lòng nàng. Thanh minh kín đáo, ý nghĩ nặng nề, đã đều trống rỗng, chỉ còn lại nụ hôn ấm áp của hắn, hoảng hốt mang cặp mắt ôn nhu nhưng lạnh lùng khắc thật sâu vào đáy lòng, giống như cảnh bình yên trong mơ.
Không biết qua bao lâu, Khanh Trần run run mở to mắt, lông mi thật dài hơi hơi rung nhẹ, lại e lệ cúi xuống. Khóe môi Dạ Thiên Lăng gợi lên một tia mỉm cười, giây lát lướt qua, nhẹ nhàng nâng nâng đầu nàng, ngón tay thon dài đem trên nước mắt mơ hồ lưu lại trên mặt nàng lau đi. Trong nháy mắt, Khanh Trần ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt hắn một loại thần sắc thâm đau bất an, giống như hắn đang e ngại cái gì, có cái gì đó ẩn ở đáy lòng hắn, không muốn nhớ tới lại lái đi không được.
“Tứ ca.” Nàng nhẹ giọng kêu lên: “Chàng suy nghĩ cái gì?”
Dạ Thiên Lăng trầm mặc một chút, ánh mắt hướng về phía núi non Viễn Sơn trùng điệp, đơn giản nói:“Nhớ nàng.”
Khanh Trần hơi hơi sửng sốt:“Thiếp không phải ở đây sao?”
“Biết.” Dạ Thiên Lăng đáp, hoàn hồn chăm chú nhìn thiên hạ trước mắt, đáy mắt đã khôi phục thâm duệ. Hai người dắt tay ngồi xuống trên tảng đá , Khanh Trần nghiêng đầu nhìn Dạ Thiên Lăng: “Chàng có tâm sự.”
Dương quang trong vắt xuyên thấu qua đám sương, chiếu vào sườn mặt Dạ Thiên Lăng góc cạnh rõ ràng, đưa mắt nhìn thâm cốc, Dạ Thiên Lăng ánh mắt lại đổi đên vân phong trên cao, xa xa nhìn ra ngoài. Khanh Trần có chút thất thần, cảm thấy cả người hắn lúc này lộ ra một cỗ hương vị thanh tịch, tựa hồ trong thiên địa chỉ còn một mình hắn, cô đơn mà xa xôi, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tịch mịch.
Cái loại áp lực đau đớn cùng ưu thương, cực mơ hồ, Khanh Trần hơi hơi nhíu mày, lại nghe thấy Dạ Thiên Lăng dùng thanh âm đạm mạc ngày xưa nói: “Thật sự nguyện ý đi theo ta sao?” Thời điểm nói chuyện hắn vẫn nhìn phương xa như cũ, tựa hồ như là đang lầm bầm lầu bầu.
Khanh Trần chưa nói cái gì, chỉ đưa tay nắm tay hắn, đầu ngón tay có chút lạnh, Dạ Thiên Lăng phản thủ đem nàng cầm:“Mạc tiên sinh, có hay không đã cùng nàng nói cái gì?”
Mạc Vẫn Bình sao? Khanh Trần hỏi: “Thế nào?”
Dạ Thiên Lăng nói:“Về ta.”
“Về chàng,” Khanh Trần nhớ lại một chút:“Tựa hồ cũng không nhiều, nhiều lúc chàng đều ở đó.”
Đáy mắt Dạ Thiên Lăng tĩnh lặng, nhìn Khanh Trần lại có một chút chua sót chảy qua: “Mạc tiên sinh là đệ nhất nhân kỳ nhân dị thuật, nhiều năm trước còn là lão sư hoàng tử, từng xem cho ta một quẻ.”
Khanh Trần hỏi: “Là quẻ gì?”
Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói: “Cô Tinh tế nhật.”
Khanh Trần hơi hơi ngây người:“Thiên kiền sáu mươi tư quẻ, Cô Tinh tế nhật?”
“Phải.” Dạ Thiên Lăng đáp.
Khanh Trần lại hỏi:“Mạc tiên sinh giải sao?”
Dạ Thiên Lăng ánh mắt híp lại, cực lạnh cười: “Thanh thế cực thịnh, thiên hợp vô song, thân giả đi, gần giả cách, mặc dù nhật nguyệt mà tế chi, cô tuyệt độc lấy chung.”
Khanh Trần trong mắt hơi động, mặt mày đạm xa: “Thiếp không tin quẻ.”
Dạ Thiên Lăng khóe môi khẽ nhếch, mang theo cao ngạo: “Ta cũng không tin. Nhưng ngày ấy hoàng tổ mẫu trên kim điện chỉ hôn, quẻ ngữ này đã quên hồi lâu lại trong một cái chớp mắt nhập trong đầu ta, có Đường Hãn, nàng là chết dưới tên ta. Nhung mã nửa đời, ta mạo không ít hiểm, nhưng cố tình không dám mạo hiểm như vậy, bắt nàng cược một quẻ này. Cho nên khi đó ta cơ hồ cái gì cũng không nghĩ, liền từ chối hoàng tổ mẫu. Lần thứ hai trước khi cầu hoàng tổ mẫu tứ hôn, ta đi đi tìm Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh suy tính, lại nói số trời vô thường ‘thôi mà không thể’ (tính mà không ra), muốn làm ta hài lòng. Ta cân nhắc hồi lâu, châm chước hồi lâu, cũng là không bỏ xuống được, cho nên nhưng vẫn đi cầu hoàng tổ mẫu, ai ngờ lại suýt nữa hại nàng. Nàng cự hôn, xuất cung, đi gặp Lão Thất, ta cơ hồ liền khống chế không được chính mình, chỗ sâu nhất nơi đáy lòng ở trong lại có một tia tư vị khôn kể, cảm thấy đây mới là đúng. Nhiều ngày sau hiểu được nguyên nhân, muốn gặp nàng cũng không phải không thể, nhưng ta lại không đi, chỉ vì ta không biết có nên đi hay không. Khanh Trần, nàng vì sao lại ở chỗ này?”
Dạ Thiên Lăng lẳng lặng nói xong, Khanh Trần chưa từng nghe hắn nói qua nhiều như vậy, lần đầu tiên, hắn thẳng thắn như vậy hiện ra ở trước mặt nàng, trong suốt giống như nước suôi, lại cố tình mang theo một tia thâm nhẫn phiền muộn, làm ngực nàng cũng đau đớn.
“Kỳ thuật Mạc tiên sinh độc bộ thiên hạ, lại nhìn không thấu mạng của thiếp. Tứ ca, thiếp ở nơi này mà cũng không ở nơi này.” Khanh Trần tựa tiếu phi tiếu thở dài:“Đây cũng chính là mạng của thiếp, ở nơi này thiếp so với bất luận kẻ nào đều cô độc hơn, thiếp chỉ có chàng, thiếp cũng không nghĩ quản người khác. Chàng nếu chấp nhận thiếp, Cô Tinh nên tan.”
Đời đời kiếp kiếp, luân hồi đều là duyên phận. Đã đến đây, đó là nên đến đây.
Dạ Thiên Lăng đột nhiên nhướng mày cười dài một tiếng, hào dật thanh dương :“Tư vị e ngại này, ta cũng ở trong đó. Khanh Trần, trên đời có nàng, ta thật hạnh phúc.”
Khanh Trần nói bình tĩnh nói: “Khanh Trần không hối hận.”
Dạ Thiên Lăng trong mắt có một chút cực lượng sáng rọi, đem nàng ôm chặt, trong ánh mắt rạng rỡ loé ra mũi nhọn dừng ở Tử Cấm thành nhìn như vô tận xa xôi, đem kim quang thấp thoáng quỳnh lâu đền ngọc nhìn thấu, lãnh liệt nói: “Vậy nhìn xem ta cùng ông trời ai hơn cứng rắn hơn.”
Núi non xa, vương đồ bá nghiệp, dám cùng trời so cao thấp. Khanh Trần theo hắn cười, cười thương thiên khí phách, hồng trần trăm ngàn độ, thủy chung dứt khoát.