Đông cung đêm trước người người đi lấy nước, đại hỏa thiếu chút nữa thiêu toàn bộ Tử Cấm thành, may mắn dập tắt lửa kịp thời, chỉ là Đông cung êm đẹp cũng đã hóa thành một mảnh tiêu khư. Bọn thị vệ liều chết cứu hộ thái tử ra ngoài, thái tử phi không may lại chết thảm trong đám cháy, đề án tư phụng chỉ tra xét, lại có cung nhân nói rằng thái tử phi chết vì tự sát, đại hỏa đông cung này cũng là thái tử tự tay thiêu .
Sự tình không phải nhỏ, ai cũng không dám chậm trễ, ngay sau đó liền tấu lên hoàng đế, nay trong cung thế nào còn có điểm mừng rỡ sau quang cảnh tân xuân sách phong, mỗi người câm như hến, sợ một câu nói sai, gây họa vào thân.
Ngô Khởi Quân chưa ra Trí Xa điện, liền gặp vài Ngự Lâm Quân cùng thái tử đi đến bên này, vội đến: “Thần Ngô Khởi Quân thỉnh an điện hạ.”
Dạ Thiên Hạo thần sắc đạm xa, mông lung nhìn không lắm rõ ràng, chỉ cảm thấy hắn tựa hồ đứng nghiêm khẽ cười: “Ngô đại nhân, điện hạ cái gì, nay ta chỉ là người chịu tội của Hình bộ ngươi thôi.”
Trán Ngô Khởi Quân chảy ra mồ hôi, vội nói: “Điện hạ nói quá lời, thần không dám.”
Dạ Thiên Hạo ha ha cười, lập tức hướng Noãn các mà đi.
Khanh Trần cùng Tôn Sĩ An mặc dù không lên tiếng đứng ở bên cạnh hoàng đế, một ngày một đêm không ngủ, ai cũng mệt mỏi. Từ khi Ngô Khởi Quân rời khỏi đây, sắc mặt hoàng đế tối tăm, một câu cũng không nói nhìn bản điều trần vụ việc Đông cung cháy. Thái tử bộc trực thú nhận tự tay phóng hỏa, đem việc thái tử phi tự sát cũng đổ trên đầu mình. Không phải ngày thứ nhất phụng dưỡng hoàng đế, hai người đều biết, hoàng đế lúc này rất giận dữ , trong lòng cũng thương thấu, an tĩnh xuống.
Kim nghê hỏa lò hồng vượng, Tây Noãn các ấm áp như xuân lại tràn ngập không khí tĩnh mịch làm người ta hít thở không thông, thẳng đến khi thái tử tiến vào quỳ trên mặt đất, hoàng đế cũng chưa ngẩng đầu, cũng không biết trải qua bao lâu, sổ con cầm trong tay gập lại, gật đầu nói:“Tốt, tốt, tốt.” Nói ngay ba chữ tốt: “Giết người phóng hỏa cũng học xong, trẫm dạy con tốt.”
Dạ Thiên Hạo dập đầu thật sâu, đem bạch ngọc quan tượng trưng cho thân phận thái tử cởi xuống, đặt ở trước mặt: “Thỉnh phụ hoàng thành toàn nhi thần.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn bạch ngọc quan:“Thành toàn ngươi cái gì? Làm chuyện như vậy, tha ra ngọ môn đi chém sao?!”
Dạ Thiên Hạo cười nhẹ:“Đa tạ phụ hoàng.”
“Ngươi!” Hoàng đế mạnh mẽ đứng lên, ngón tay chỉ thái tử, thân mình tức giận đến run run, trên đầu có trận choáng váng đánh úp lại, nhoáng lên một cái suýt nữa ngã sấp xuống. Khanh Trần cùng Tôn Sĩ An chấn động vội vàng tiến lên nâng:“Hoàng Thượng!”
Hai người giúp đỡ hoàng đế ngồi xuống, Khanh Trần biết là lửa giận công tâm, thay hoàng đế ấn vài huyệt vị thuận khí lưu thông máu. Tôn Sĩ An nói: “Hoàng Thượng, muốn truyền ngự y hay không?” Hoàng đế hoãn hoãn nói: “Không cần.”
Khanh Trần cũng khuyên nhủ:“Thỉnh Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể.”
Dạ Thiên Hạo quỳ gối dưới đó, hai tay nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt trong mắt che giấu không được lo lắng. Lại làm như không việc gì, thản nhiên buông lỏng, khôi phục hờ hững lạnh nhạt. Trong giọng nói Hoàng đế lộ vẻ thất vọng:“Trẫm nhiều năm qua, ở trên người ngươi đổ bao nhiêu tâm huyết, lại đổi lấy ngày hôm nay.”
Dạ Thiên Hạo vẻ mặt ai thiết: “Là nhi thần có tội, nếu không phải bởi vì nhi thần là thái tử, hai vị hoàng huynh Diễn Chiêu cùng Diễn Huyên có lẽ sẽ không chết, thái tử vị này, vốn là của bọn họ.”
Năm đó huynh trưởng hoàng đế Hoằng Văn Hoàng đế ốm chết, trưởng tử Diễn Chiêu vừa mới mười tuổi, thứ tử Diễn Huyên còn ở bên trong tã lót. Đoan Hiếu Thái Hậu nhân ấu chủ làm quốc, dễ sinh chính loạn, cùng Tả tướng Phượng Diễn, Hữu tướng Hứa Khắc Tông cùng nội các đại thần thương định, để đương kim hoàng đế đăng cơ, phong trưởng tử Hoằng Văn Hoàng đế Dạ Diễn Chiêu làm thái tử. Nhưng không quá vài năm, Dạ Diễn Chiêu tự sát, Dạ Diễn Huyên ốm chết, thái tử vị mới dừng ở trên người Dạ Thiên Hạo.
Hoàng đế chậm rãi đứng lên:“Ngươi nói cái gì!”
Dạ Thiên Hạo lại khấu đầu:“Năm Thánh võ thứ mười, Diễn Chiêu hoàng huynh bình định phản loạn Tây phiên Khương tộc hồi kinh, thuộc hạ chư tướng lại liên tục bị giáng chức, chính hắn cũng mất đi hàm Tả kỵ tướng quân, không có một cái danh vị thái tử. Diễn Chiêu hoàng huynh luôn luôn tâm cao khí ngạo, thế nào chịu được làm nhục như thế? Diễn Huyên hoàng huynh cùng nhi thần tuổi tương đương, thân thể luôn luôn khoẻ mạnh, năm Thánh Võ thứ mười lăm trong điện thu yến, êm đẹp trở về liền bạo bệnh bỏ mình. Còn có Tam Hoàng thúc......”
“Đủ!” Hắn còn muốn nói, hoàng đế đã hung hăng cho hắn một bạt tai, dùng sức mạnh đến ngay cả chính mình đều lảo đảo một bên.
Dạ Thiên Hạo khóe miệng tràn máu, Tôn Sĩ An phụng dưỡng hoàng đế vài thập niên, thấy việc này phát sinh, ôm hoàng đế run giọng cầu xin thái tử: “Điện hạ, ngài đừng nói nữa, lão nô cầu ngài.”
Hoàng đế nhìn người con quỳ gối trước mình:“Ngươi nghĩ vậy thật sao, uổng phí trẫm một phen khổ tâm.”
Vết máu đỏ tươi của Dạ Thiên Hạo rơi trên bạch ngọc quan, giọt giọt bắn tung tóe trên nền đá, khóe miệng đau khổ khinh miệt, cười chói mắt kinh tâm: “Nhi thần tạ phụ hoàng khổ tâm.”
Hoàng đế đã tức giận đến sắc mặt xanh trắng, bị Tôn Sĩ An dìu ngồi trên nhuyễn tháp: “Đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài cho trẫm.”
Khanh Trần cùng Tôn Sĩ An liếc nhau, bước lên phía trước đỡ Dạ Thiên Hạo: “Điện hạ đi về trước đi.” Dạ Thiên Hạo chăm chú nhìn phụ hoàng đã già, bái thật sâu tam bái, yên lặng đứng dậy không chút nào lưu luyến rời đi.
Khanh Trần đưa đến bên ngoài, thấp giọng nói:“Điện hạ cùng Hoàng Thượng dù sao cũng là phụ tử, tội gì bức nhau như thế?”
Dạ Thiên Hạo quay đầu nhìn nàng: “Phụ hoàng của ta , người ta yêu, huynh đệ của ta, người nào không có nỗi khổ tâm? Không bằng thành toàn bọn họ, cả nhà vui mừng.” Dứt lời cao ngâm: “Người khác cười ta điên, ta cười người khác nhìn không thấu......” Phất áo ngửa đầu cười to mà đi.
Khanh Trần nhìn bóng dáng của hắn, trước hành lang gió mạnh thổi tới, tuyết đọng cuồn cuộn nổi lên bay tán loạn. Nghĩ đến hắn mới vừa rồi đúng là cố ý chọc giận hoàng đế những câu muốn chết, xoay người phân phó với vài Ngự Lâm Quân: “Đi theo chiếu khán thái tử điện hạ cho tốt, nhớ kỹ, nếu có nửa phần sai lầm, ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Ngự lâm Quân kia đúng là Tạ Vệ, khẽ gật đầu, dẫn người theo sát Dạ Thiên Hạo.
Khanh Trần trở về Đông Noãn các, sắc mặt hoàng đế đã tốt lên chút ít, tiến lên nhẹ giọng nói:“Hoàng Thượng, Khanh Trần thỉnh mạch cho người, thân mình quan trọng hơn.”
Thanh âm Hoàng đế mỏi mệt mà đau đớn:“Không cần , ngươi thay trẫm nghĩ chỉ......” Ngừng hồi lâu, rốt cục tiếp tục nói:“Thái tử từ khi nhập chủ Đông cung tới nay, không hợp pháp tổ đức, không tuân trẫm huấn, dâm loạn tứ ác, nan ra chư khẩu, từ hôm nay khởi phế làm thứ dân, biếm đến Trác châu......” Gằn từng tiếng, vô cùng đau đớn, nói xong lời cuối cùng, cũng đã lão lệ tung hoành.
Khanh Trần trong lòng rùng mình, Trác châu, trời giá rét, núi cao đường xa, vừa đi sợ là không thể trở về: “Hoàng Thượng cân nhắc......” Tôn Sĩ An đã quỳ trên mặt đất: “Hoàng Thượng, Trác châu lạnh khủng khiếp......”
Hoàng đế ngắt lời bọn họ nói:“Ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời. Khanh Trần nghĩ chỉ.”
Khanh Trần đi đến án, bút trong tay như nặng ngàn vạn cân. Viết xong trình đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế vẫy tay không xem: “Đi tuyên chỉ.”
Tình phụ tử, nghĩa quân thần, đều tại một đạo ý chỉ này hóa thành hư ảo, hôi phi yên diệt.
Khanh Trần đang cầm thánh chỉ mà bao nhiêu người chờ đợi đã lâu, lẳng lặng ra khỏi Tây Noãn các, nàng suy nghĩ trong lòng mình, có phải hay không cũng từng tưởng tượng đến có một ngày ý chỉ này buông xuống.
Tiểu thái giám Lí Tiến tiến đến thấp giọng nói:“Quận chúa, Thất gia cùng Lễ bộ Ngu đại nhân tới, cần thông truyền sao?”
Khanh Trần nghĩ nghĩ nói:“Đợi lát nữa đi, hiện nay nếu không phải việc gấp thì chớ quấy rầy Hoàng Thượng.” Dạ Thiên Trạm đã cùng Lễ bộ Ngu Thượng Thư đến Tây Noãn các, nhìn nàng đầy ý hỏi.
Khanh Trần nhẹ nhàng lắc đầu: “Thất gia, Hoàng Thượng thân mình không khoẻ, nếu là chuyện có thể liền chờ thôi.”
Dạ Thiên Trạm gật đầu, thấy Khanh Trần tay nâng thánh chỉ, nhớ đến chuyện ở Đông cung hai ngày trước, liền biết là ý chỉ xử trí. Vừa nhấc mắt, thấy gấu váy Khanh Trần có một góc dính máu, đáy mắt có chút lo lắng hỏi:“Phụ hoàng khỏe chứ?”
Khanh Trần nói:“Hoàng Thượng không có việc gì.”
Dạ Thiên Trạm nói với Ngu Thượng Thư vài câu, Ngu Thượng Thư mang điều trần giao cho Khanh Trần: “Làm phiền quận chúa, hạ quan cáo lui trước.”
Tấu chương chúng thần luôn luôn qua tay Khanh Trần trình lên, gật đầu tiếp nhận:“Nếu là còn có chuyện khác, Ngu đại nhân không trễ chút thời gian lại đến.”
Ngu Thượng Thư nói:“Đa tạ quận chúa đề điểm.” liền lui đi.
Dạ Thiên Trạm cùng Khanh Trần chậm rãi mà đi, hỏi:“Quần áo sao lại dính máu?”
Khanh Trần cúi đầu nhìn xuống, biết là dính vết máu bị dính dưới đất, không nghĩ cũng dừng ở trong mắt hắn, nói:“Không cẩn thận dính phải.”
Dạ Thiên Trạm thấy nàng không việc gì, gật gật đầu, Khanh Trần chưa nói là chuyện gì xảy ra, hắn cũng không truy vấn. Nắng sớm chiếu xuống Trí Xa điện thanh ninh u lãnh, từng đợt gió truyền đến khắp nơi cảm giác mát, một lát sau, lại nói:“Nàng đã ở bên người phụ hoàng nhiều ngày, cũng biết việc này phụ hoàng xử trí ra sao?”
Khanh Trần nói:“Đã có ý chỉ.”
Dạ Thiên Trạm nói:“Ta không phải là nói ý chỉ.”
Khanh Trần sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, thản nhiên cười cười:“Chỉ làm việc mình an tâm, mọi chuyện đều phải.”
Đuôi lông mày Dạ Thiên Trạm vừa động, ánh mắt theo ngọc dung Khanh Trần tĩnh như nước, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Xa xa phía chân trời, lóe ra vạn đạo sáng mờ, chiếu vào trong mát hắn, vân đạm phong khinh, phảng phất như mưa móc cam lâm vào đầu kiêu sái, sáng lạn như vậy.