Trung đình lâm thủy, nguyệt hoa như luyện chiếu vào trong hồ, mang theo thanh tuyển nhu hòa. Gió lạnh lùng, hắn khoanh tay nhìn phía bầu trời đêm sâu xa, bóng dáng cô tịch, bốn phía u ám không một tiếng động.
Trong Trí Xa điện một phen dài đàm thoại, lời nói sắc bén mưu lược giống như bóng đêm này, lặng yên sâu xa.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lúc này phá lệ đạm mạc, ánh trăng ở đáy mắt thâm trầm của hắn mang dấu vết thanh quắc, ngửa đầu suy nghĩ xa xa rộng mở, ánh trăng thanh bần quen thuộc như vậy, tựa hồ ban đêm ở quan ngoại Mạc Bắc thường nhìn thấy.
Gió tây trường sa, vạn dặm nhung cơ, làm bạn mà đến thường thường là binh mã khinh tê, đối mặt thiên quân vạn mã thiết y giáp kiếm kích, mỗi một lần ngẩng đầu đều lạnh lùng thanh thanh, hai mươi mấy năm lẻ loi một mình, vô luận làm chuyện gì cái loại cảm giác này trong lòng đều giống nhau.
Rõ ràng cực điểm, một chút mơ hồ cô độc, lơ đãng tập nhập trái tim.
Miệng hắn giác gợi lên lạnh lùng tự giễu, đường cong ngũ quan tăng thêm túc tuấn, nhưng mà thấu cửa sổ ánh đến mông lung chúc quang lại xuất kỳ bất ý đọng trên khuôn mặt hắn, đem phân hờ hững kia nhẹ nhàng che lấp, khiến cho ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên nhu hòa.
Bên trong khinh la trướng, khắp nơi là hương vị phượng trì, Khanh Trần chỉ mặc trung y, trong tay nắm sách tựa vào trên gối chợp mắt, Tuyết Chiến nằm ở bên cạnh nàng cuộn thành một tiểu cầu, ngủ đến hương vị ngọt ngào thoải mái.
Dạ Thiên Lăng đi vào thất nhìn tình hình như vậy, không tự chủ được khóe môi giươmg, cúi người lặng lẽ cầm lấy sách trong tay Khanh Trần, ánh mắt vừa động rơi xuống trên mặt của nàng, trong lúc nhất thời lưu luyến quên về.
Hồng la khói nhẹ, tóc đen kia hơi hơi tán loạn, mi dài nhẹ khép, lông mi im lặng nhè nhẹ rung rung như lê hoa tuyết phu, mũi cao môi mềm, da thắng tuyết, người như ngọc. Hắn nhìn nàng, lại có chút cảm giác như đêm khuya nằm mộng, trái tim ngày càng yên tĩnh, mềm mại, đạm đi hết thảy kinh đào hãi lãng.
Hoa nến “Đùng” Một tiếng, Dạ Thiên Lăng mặt mày bất động nhìn ánh đèn, đứng dậy cởi ngoại bào.
Nhưng mà lúc trở lại, đã thấy Khanh Trần tỉnh dậy, khóe miệng mỉm cười, ôn nhu nhìn hắn.
“Luôn ngủ như vậy, cẩn thận cảm lạnh.” Dạ Thiên Lăng bất đắc dĩ cười nói, đem chăn phủ lên người nàng, vẻ mặt bình thường.
“Ai bảo Vương gia ngài trắng đêm không về?” Khanh Trần động thân mình cố ý sẵng giọng, trong thanh âm lại rõ ràng là đau lòng.
Đuôi lông mày Dạ Thiên Lăng khinh chọn, trong ánh mắt hơi hơi mang theo áy náy, đạm cười nói: “Như thế nào, Vương phi độc thủ khuê phòng, tâm sinh tịch mịch?”
Môi đỏ mọng Khanh Trần vi mân lườm hắn một cái, thấy ánh mắt hắn mang theo vài phần nhàn đạm không kềm chế được, thậm chí càng nhiều thỏa mãn bình yên, không giống mấy ngày trước đây ngưng trọng, liền hỏi: “Hoàng Thượng nói thế nào?”
“Chuẩn.” Dạ Thiên Lăng nằm đến bên cạnh nàng, thản nhiên nói: “Ngay hôm đó liền khởi hành.”
Phụng chỉ nhập Thục, minh vì thuỷ lợi, thật định Tây phiên, là diệu chiêu từng bước triệt phiên.
Dạ Thiên Lăng mấy ngày nay nhàn rỗi trong phủ câu cá phẩm rượu, Chuyện trong triều đình đơn giản không thèm đếm xỉa đến, thiên ti vạn lũ lại đều bất động thanh sắc hối nhập Lăng vương phủ, khắp nơi nhiều điểm kinh vĩ tung hoành, cẩn thận.
Nhiều năm chinh chiến, Dạ Thiên Lăng đã là linh hồn trong quân, phàm là động binh hoàng đế tất có nể trọng, cơ hồ đã là một loại thói quen, từ lâu không tranh là chuyện thật. Triệt phiên, chính là chính nguyện suốt đời của hoàng đế, lúc này không phải đã có cơ hội hay sao. Đối mặt với việc Dạ Thiên Lăng lui xuống, hoàng đế mặc dù không nói nhiều, sao không phải không nề hà.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, hoàng đế mỗi ngày chiêu Dạ Thiên Lăng vào cung chơi cờ, Dạ Thiên Lăng liền phụng chỉ bồi hoàng đế chơi cờ mấy ngày.
Nay cờ hạ xong rồi.
Nếu muốn động binh, tất nhiên phải đem ấn trả lại hắn, mọi chuyện nhân thế mà thành, khắp nơi tận dụng vì mình dùng, đó là chỗ đáng sợ của Dạ Thiên Lăng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu thấy cánh tay Dạ Thiên Lăng tỳ trên gối lẳng lặng nhìn đỉnh màn, ôn nhu vừa rồi rút đi, trên mặt ngay cả trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường mỗi người quen thuộc cũng không gặp, cực kỳ hờ hững, không có chút cảm tình.
Chỉ có ánh mắt kia, thâm lãnh một mảnh, u ám vô ba, quyết đoán mà ẩn hàm phong duệ, đúng là sát khí nhiếp nhân.
Giới cần dùng gấp nhẫn, hắn đến tột cùng có thể đem đem chuyện này làm thành bộ dáng gì?
Cừu giết cha đoạt vị, nhìn như thờ ơ, Dạ Thiên Lăng đối với hoàng đế thủy chung duy trì phụ tử quân thần ở chung, chỉ vì hơn hai mươi năm, bọn họ là phụ từ tử hiếu.
Hết thảy đều không có chút biến hóa, chưa bao giờ nói hận, hắn mất đi, bởi vì không muốn nhắc tới.
Yêu cũng đến cực hạn, hận cũng đến cực hạn, Khanh Trần nhìn hắn nhắm mắt nhíu mày, mi gian kia nhíu một đường khắc vào lòng nàng. Nàng giống như bình thường lui tới vô số lần đưa tay, nhẹ nhàng xoa mi tâm của hắn.
Dạ Thiên Lăng hơi kinh hãi, mạnh mẽ mở to mắt, lại đang nhìn đến cặp con ngươi tiềm tĩnh kia của Khanh Trần khi giật mình ngồi dậy, giống như bị nàng từ nơi thâm ám nào đó trong mộng bừng tỉnh, trong lòng lại dâng lên cảm giác như trút được gánh nặng.
Khanh Trần đạm ý cười, nhẹ giọng nói: “Về nhà, sẽ không suy nghĩ, cứ cau mày trong lòng sẽ mệt.”
Dạ Thiên Lăng cầm tay nàng phủ lên trán, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: “Thanh Nhi, mỗi người đều nói ta vô tình, ta nếu làm cho hắn hai bàn tay trắng, có phải hay không thật vô tình vô nghĩa?”
Bàn tay che khuất ánh mắt, rốt cuộc thấy không rõ sắc bén, thanh âm tịch lãnh thản nhiên từ trong miệng hắn nói ra, giống như bi giống như hận, một tia áp lực đau đớn ở cốt tủy cực mơ hồ, lại càng làm trong lòng đau xót.
Khanh Trần biết hắn trong lòng áp chế nhiều thứ lắm, không thể nào khuyên, chỉ ôn nhu nói: “Mặc kệ chàng muốn làm gì, thiếp đều bồi ở bên cạnh chàng.”
Dạ Thiên Lăng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thanh tuyển, trong mắt lại mang theo tia áy náy: “Lần này nhập Thục không biết khi nào hồi kinh, đem nàng một người ở lại kinh thành, nghĩ đến lại cảm thấy không yên lòng.”
Khóe môi Khanh Trần cong lên, im lặng nói: “Mặc kệ chàng đi đâu, thiếp cũng đều muốn bồi ở bên cạnh chàng.”
Dạ Thiên Lăng mày lại nhăn lại: “Chinh chiến khó tránh khỏi, sa trường hung hiểm, nàng không thể đi.”
Khanh Trần hỏi: “Nếu thiếp có lý do, chàng sẽ mang thiếp đi cùng sao?”
Dạ Thiên Lăng nhướng mày suy ngẫm, từ chối cho ý kiến. Khanh Trần đứng dậy phủ thêm ngoại bào, thắp đèn nói: “Tứ ca, chàng đi theo thiếp.”
“Đi chỗ nào?” Dạ Thiên Lăng khó hiểu hỏi.
“Thiên Cơ phủ.”
Trong phủ một mảnh im ắng, Khanh Trần cầm trong tay đèn cung đình, mông lung xa xôi dọc theo hành lang gấp khúc nhẹ bước, nàng ở thiên điện Thiên Cơ phủ dừng lại, quay đầu cười với Dạ Thiên Lăng, đẩy cửa mà vào.
Theo trong điện ánh lửa khá lớn, Dạ Thiên Lăng nhìn đến Khanh Trần đứng ở vách tường phía trước giơ lên kia đèn lưu ly, đèn đuốc lay động ánh lên áo bào trắng của nàng uốn lượn ngọc dung thanh thiển, phía sau mơ hồ giắt một bức quân xa đồ.
Hắn tiến lên từng bước ngưng thần nhìn lại, trong lòng chấn động. Khanh Trần trở lại đem ánh nến bên cạnh châm, nghe được Dạ Thiên Lăng cũng không quay đầu lại đưa tay nói: “Đem đèn cho ta.”
Đem đèn cung đình đưa tới trong tay Dạ Thiên Lăng, Khanh Trần hàm chứa ý cười đi lại nhẹ nhàng, nhất nhất dấy lên minh chúc trong điện. Chúc quang đại lượng, bức hoạ quân xa đồ ngưng tụ vô số tâm huyết cuộn tròn mở ra, rành mạch hiện ra ở trước mặt Dạ Thiên Lăng.
Dạ Thiên Lăng đứng ở trong điện, nhìn không chuyển mắt quân xa đồ trước mặt. Vận mệnh vạn dặm cương nguyên núi sông, đều ở trong này, vô số phồn hoa tỉnh quận, biên phòng trọng trấn theo kia chữ viết quen thuộc kín đáo trải ra, rõ ràng, cẩn thận chỗ nhiều điểm chút, tạp mà không loạn, đem tứ cảnh thu hết trong đó.
Dưới ngòi bút tinh xảo, nặng nhẹ thích đáng, xem xét lục hợp chỉ điểm bát phương. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền biết đây là vật báu vô giá đối với với hành quân đánh giặc, xem xét một lần nữa, không thể tin trở lại: “Đây là nàng làm?” Làm được thứ này, trong phủ sẽ không lại có người thứ hai.
Khanh Trần bình tĩnh cười, đem đèn cung đình nâng lên, nhìn trước mặt.
Đèn đuốc trong trẻo, ở trên mặt nàng tiềm tĩnh chiếu ra ổn tú thong dong, nàng ngạo nghễ nói: “Tứ ca, thiếp từng nói qua, muốn cho chàng cưới thiếp, cũng không phụ thiên hạ.”
Dạ Thiên Lăng nghiêng người cúi đầu chăm chú nhìn cặp con ngươi thanh minh trước mắt, như là nhìn về phía trân bảo tha thiết ước mơ, giống như nhìn kỹ nàng, đáy mắt thật sâu ánh lên bóng hình nàng áo trắng xinh đẹp.
Trong ánh mắt kia là mừng như điên, sợ hãi than, dưới đèn đuốc yên tĩnh gần như cố chấp chuyên chú dừng trên nàng, không có chỗ không hướng về chỗ sâu tronglinh hồn nàng, làm nàng chỉ có thể si ngốc nhìn lại, đã quên chính mình là ai.
Dạ Thiên Lăng nâng tay, ngón tay ấm áp mơn trớn mi của nàng, mắt của nàng, môi của nàng, thâm thán một tiếng đem Khanh Trần gắt gao ôm trong ngực, thấp giọng nói: “Ta Dạ Thiên Lăng cuộc đời này, có thê như thế, phu phục cầu gì!”
Khanh Trần dựa vào hắn, chỗ bàn tay truyền đến tiếng tim hắn đập vững vàng, độ ấm kia thiết thực mang theo cảm động truyền vào lòng của nàng, làm cho nàng cảm thấy vĩnh viễn cũng không nguyện rời đi,“Mang thiếp đi, Tứ ca, cho thiếp cùng chàng, được không?” Nàng ôn nhu nói.
Dạ Thiên Lăng đem cừu bào trên người nàng ấp lại, vuốt ve mái tóc nàng tán trên đầu vai, ánh mắt mềm mại: “Ta làm sao không nghĩ lúc nào cũng có nàng bên người, chính là Bắc cương lạnh khủng khiếp, hành quân chinh chiến khó tránh khỏi xóc nảy, nàng thân mình không tốt, ta sợ nàng chịu không nổi.”
Đây cũng không liên quan đến thân mình a! Nàng bởi vì trái tim này mà đến nơi đây, cũng sẽ không bởi vậy mà chia lìa? Khanh Trần trong lòng nổi lên một lũ thê chát, lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn nói: “Cho nên thiếp mới càng phải cùng với chàng một chỗ, nhân sinh ngắn ngủi, thiếp không nghĩ lãng phí một ngày.”
Dạ Thiên Lăng thấy nàng giọng điệu đau thương đột nhiên nhíu mày, sắc mặt nháy mắt sắc bén, thấp giọng nói: “Không cho phép nói bậy!”
Dưới đèn thiển ảnh minh ám, bị hắn hung hăng ôm chặt, Khanh Trần lại lộ ra thong dong đạm cười, cho dù phía trước là nhân sinh không biết, nàng cũng không hối hận bỏ mặc kiếp trước thương luyến, nghĩa vô phản cố. “Thân mình thiếp, thiếp rõ ràng nhất, tốt xấu gì thiếp cũng là đại phu, nào có dễ dàng chết như vậy......”
Lời còn chưa dứt, cánh tay Dạ Thiên Lăng căng thẳng cúi người phong trụ môi nàng, chặt đứt lời của nàng, cực kỳ bá đạo, cực nóng cùng thâm nhu thương tiếc theo hô hấp của hắn giảo tiến tâm hồ, toái khởi ngàn tầng lãng, tán nhập tâm thần túy nùng.
Thẳng đến khi Khanh Trần cảm thấy chính mình cơ hồ muốn dung ở giữa hơi thở của hắn, hóa thành bọt nước, hóa thành một bộ phận của hắn, Dạ Thiên Lăng mới nhẹ nhàng buông nàng ra, đôi mắt thâm thúy làm như có cái gì đó vỡ vụn, lắng đọng lại thật sâu lo lắng.
Hắn đặt trán lên trán nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Nàng nếu muốn cùng ta, liền cùng ta cả đời nhất thế.”
Khanh Trần cười chui vào trong ngực của hắn, mạnh mẽ lôi kéo hắn ở trong điện xoay tròn, cười cười nói: “Thiếp sẽ, Lăng, thiếp muốn cùng chàng, nhìn chàng quân lâm thiên hạ, nhìn vó ngựa chàng đạp núi sông, nhìn chàng tĩnh an tứ hải, nhìn chàng sáng lập thịnh thế, thiếp muốn chàng mỗi ngày đều cười cùng thiếp, cùng một chỗ!”
Nàng cười thanh thúy như vậy, vui vẻ như vậy, giống như toàn sung sướng bộ thế giới đều nắm ở trong tay nàng. Áo bào trắng điêu cừu ở sau người thật dài nở rộ, quanh co khúc khuỷu xinh đẹp tuyệt trần, trong đại điện quanh quẩn dư âm theo lụa mỏng tung bay, dưới ánh nến, vũ chói mắt huyễn lệ.
Dạ Thiên Lăng như bị tiếng cười của nàng cuốn hút, thanh tịch, lạnh như băng, ưu đau, thương hận đều hóa làm vô hình, đều tan vỡ. Giờ khắc này hắn tình nguyện cùng nàng làm một đôi nam nữ si tình, rơi vào hồng trần vạn trượng, mộng túy thần mê, vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.