Lúc này mọi người trong phòng đã ngừng ăn mà xoay người cùng nhau thì thầm, theo cách nói qua lại với nhau này anh có thể phân chia bọn họ theo từng nhóm.
Hai người đàn ông có mái tóc đen người hơi đô con đôi mắt lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc là cùng một nhóm, tiếp đó là cô gái có khuôn mặt trẻ con cùng chàng trai với mái tóc xanh, tiếp đến cô gái mặc một bộ đồ kì lạ mái tóc xoã dài cùng người đàn ông mặc đồ tương tự, tiếp nữa là ba người có cùng màu tóc vàng vóc người nhỏ con, kế đến là hai chàng trai khá trẻ tuổi, cuối cùng cô gái có mái tóc tím chiều cao hơn hẳn tất cả những người có mặt ở đây, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn hờ hững nhìn xung quanh.
Đánh giá sơ bộ xong Mạnh Luân nhìn sang Trần Dương rồi thở dài, trong lúc anh vẫn đang ăn thì Trần Dương cùng Túc Nhan đã xử lý xong phần của mình bởi vì quá nhàm chán mà cậu không chút phòng bị lại đi bắt chuyện với hai chàng trai ngồi kế bên.
Không biết hai bên đã nói những gì nhưng không khí vẫn khá hoà hợp.
"A, anh Luân." Vô tình nhìn thấy Mạnh Luân nhìn mình, Trần Dương liền vui vẻ hô sau đó giới thiệu "Đây là Ngọc Quan, bên cạnh là Kỳ Việt, hai người này đều bằng tuổi Túc Nhan đó anh."
"Xin chào tôi là Mạnh Luân." Mạnh Luân nghe xong liền gật đầu chào hỏi, sau khi thấy hai người kia đáp lại liền không nói gì nữa.
Cũng không để người chơi ngồi lâu, cửa phòng lại một lần nữa được kéo ra, người đàn ông xuất hiện từ lúc đầu đến giờ đứng bên ngoài cúi thấp người dùng tư thế mời rồi nói.
"Sau khi mọi người dùng bữa xong, cô chủ đã dặn dò cử vài người hầu dẫn đường cho mọi người tham quan nơi này, thời gian ăn uống cùng ngủ nghỉ sẽ được lịch trình đúng giờ rất mong mọi người tuân thủ." Dặn xong ông ta như vô tình mà tiếp tục "Buổi tối ở đây rất nguy hiểm, mọi người tốt nhất đừng đi ra ngoài."
Nói xong ông cũng không ở lại mà trực tiếp rời đi, những cô nguới hầu đứng phía ngoài lúc này liền đi lên, động tác cứng đờ ra hiệu cho người chơi dời bước.
Tổng cộng có bảy cô người hầu tương đương bảy nhóm, từng nhóm bước ra đi theo người dẫn đường, nhóm Mạnh Luân đi cuối cùng đến khi ra khỏi cửa liền không còn thấy bóng dáng của người nào nữa.
Ba người đi theo cô người hầu tới các nơi xung quanh khu suối nước nóng, chỉ trừ phạm vi được xem là bên ngoài thì ba người đã được đi mọi nơi ở xung quanh khu vực này, từ vườn trái cây, vườn hoa, đi ngang qua rừng trúc, tòa tháp thờ tượng đồng đến khu suối nước nóng.
Đi xong tất cả mọi nơi, ba người được dẫn về dãy phòng ở, sau khi đưa bọn họ tới nơi cô người hầu liền đưa tay ra chỉ một căn phòng trong số những căn phòng trước mắt.
Sau khi chỉ xong không để bọn họ có thắc mắc gì cô người hầu liền xoay người bỏ đi, từ đầu đến cuối không mở miệng phát ra bất cứ âm thanh nào cả.
"Giờ làm gì đây." Trần Dương nhìn dãy phòng ở rồi thở dài, một trong các căn phòng vọng ra tiếng nói dường như một vài người chơi đã vào phòng.
Mạnh Luân suy nghỉ trong chốc lát rồi quyết định về phòng xem trước tiên, thời gian cũng không còn sớm dường như thời gian ở đây trôi qua tương đối nhanh chóng, bọn họ đến đây khi trời vừa sáng mà bây giờ đã quá giữa trưa.
"Kiểm tra phòng trước." Anh không lãng phí thời gian nữa mà đi nhanh đến căn phòng được chỉ định.
Cửa của căn phòng thuộc dạng kéo, không ổ khoá hay bất kỳ thứ gì có thể giữ không gian riêng tư cho người chơi, chỉ cần kéo ra cả căn phòng điều hiện ra trước mắt, căn phòng được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ hiệu quả cách âm cực kì kém, nên khi người chơi trao đổi với nhau ít nhiều cũng sẽ lọt âm thanh ra bên ngoài, nên những người chơi trong các căn phòng xung quanh đều cố gắng đè thấp âm thanh sao cho cực kỳ khẽ mới trao đổi với nhau.
Ba người bước vào trong rồi kéo cửa lại.
"Kiểm tra phòng trước đi rồi nói chuyện sau." Ngăn lại Túc Nhan đang muốn lên tiếng, Mạnh Luân bắt đầu lục xoát phòng.
Trần Dương cùng Túc Nhan gật đầu rồi cũng lục lội khắp nơi.
Căn phòng cũng không lớn, những vật dụng cũng đặt gọn gàng ở nơi dễ tìm, dường như trong căn phòng không có chỗ nào kỳ lạ cả.
Điều mà Mạnh Luân cảm thấy may mắn nhất trong phó bản này chính là khi anh nhìn thấy hợp cứu thương được đặt trong góc tủ để chăn.
Anh không ngờ trong phó bản cũng sẽ có những thứ trị thương cho người chơi như thế này.
Tuy đa số trò chơi đều liên quan đến những thứ phi tự nhiên hoặc những vết thương cực kỳ ghê rợn nhưng không ai có thể đoán trước được mình có thể bị thương ngoài xác thịt hay không.
Mạnh Luân không chần chừ mà đưa tay đụng vào hộp cứu thương.
Vừa chạm vào trong đầu anh liền có một giọng nói máy mốc.
[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ.
Tên:Hộp cứu thương.
Phẩm chất: C (Bình thường).
Tác dụng:Sơ cứu những vết thương ngoài da (Hai ngày sẽ làm mới lại một lần)].
Nghe xong Mạnh Luân ngẩn ra, không ngờ đây là một vật phẫm không tiêu hao.
Còn là vật phẩm được định giá, ở màn chơi trước dù lấy được đồ dùng trong đó nhưng nó lại không được định phẩm chất.
Đúng là may mắn vượt ngoài ý muốn.
Mạnh Luân bình tĩnh thu hộp cứu thương vào không gian vô hạn, sau đó xoay người đi đến giữa phòng rồi ngồi xuống.
Trần Dương cùng Túc Nhan sau khi kiểm tra không thấy gì bất thường cũng đi đến ngồi hai bên cạnh anh.
"Trong phòng không thấy có gì bất thường, chắc chỉ có bên ngoài nguy hiểm." Trần Dương có cảm giác bên ngoài có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Túc Nhan nghe xong lại không đồng ý với cậu "Chưa xác định được, có khi bên trong cũng không an toàn."
Thấy hai người như sắp nhảy vào cải nhau Mạnh Luân liền can ngăn "Tối nay sẽ biết." Sau đó anh nói vào vấn đề chính "Có lẽ phó bản này có liên quan đến chuyện đó."
Trần Dương cùng Túc Nhan đồng thanh nói "Tượng đồng cầm ngọc châu."
Mạnh Luân gật đầu "Rất có thể phó bản này liên quan đến vụ đó."
"Vậy không phải phó bản này rất cao sao." Túc Nhan rùng mình.
"Cứ nhìn theo mà làm, giờ đoán mò cũng không được gì." Mạnh Luân vỗ nhẹ vai Túc Nhan an ủi sau đó phân phó "Còn vài tiếng nữa trời sụp tối hai em đi cùng nhau thăm dò khu suối nước nóng trước đi."
"Vâng." Hai người không dị nghị mà gật đầu.
Ba người cùng ra khỏi phòng, trước khi hai người đi xa Mạnh Luân không khỏi dặn dò "Nhớ cẩn thận, chỉ cần thăm dò khu suối nước nóng liền trở về, đừng đi vào những nơi tối tăm hoặc rừng trúc, nếu gặp nguy hiểm liền lặp tức bỏ chạy."
Hai người Trần Dương không trả lời mà phất phất tay rồi đi xa.
Mạnh Luân nhìn họ khuất bóng liền đi xung quanh dãy phòng ở, phòng của anh nằm giữa hai bên tổng cộng bốn căn phòng, ở cuối góc bên trái là nhà vệ sinh chung.
Thăm dò xong anh phát hiện đằng sau lại có thêm một dãy phòng ở nữa, nó nằm sát với dãy phòng của người chơi, nhưng bên kia địa hình tăm tối, dù mặt trời vẫn nằm trên cao nhưng ánh sáng lại không thể chiếu vào.
Mạnh Luân phân vân một lát rồi xoay người trở về, hiện tại anh không định mạo hiểm khi chưa nắm rõ nguyên tắc của trò chơi.
Trở về phòng chợp mắt trong chốc lát thì nghe tiếng kéo cửa, anh cũng không hoảng hốt mà hé mắt ra nhìn rồi tiếp tục nhắm lại.
Bên ngoài Trần Dương cùng Túc Nhan sau khi thăm dò xong liền trở về, hai người mở cửa thấy Mạnh Luân đang ngủ thì thả nhẹ hành động.
Gió thổi xào xác, mặt trời cũng dần dần lặn, bầu trời một màu đỏ rực như máu.
Thấy được khung cảnh này liền khiến người chơi không khỏi rét run.
Trong không gian yên tĩnh vang lên vài giọng nói cứng nhắc, âm điệu cùng câu nói điều không khác nhau chút nào.
"Bữa chiều đã chuẩn bị sẵn sàng, mời quý khánh cùng đến phòng ăn dùng bữa."
Lúc này những căn phòng có người bên trong đều đồng loạt mở ra.
Bên ngoài tổng cộng bốn cô người hầu, phân biệt đứng trước bốn phòng, bốn cánh cửa mở ra sau đó âm thầm quan sát lẫn nhau.
Mạnh Luân thấy Túc Nhan mở cửa cũng không tiếp tục giả vờ ngủ nữa mà đứng dạy bước ra ngoài.
Bốn nhóm người chơi đều đi theo hầu gái riêng từ từ bước đến nhà ăn.
Lần này dùng bữa không còn ở biệt thư riêng biệt nữa mà nhà ăn được nằm gần với phòng ở chỉ cách nhau một đường cây, nó nằm trên con đường nhỏ đối diện với con đường có suối nước nóng.