Nhưng 'Người' này sau khi giết Max liền khom người nhặt lấy vòng tay trong vũng máu rồi xoay người đối diện với Mạnh Luân.
Nhìn 'Người' đối diện Mạnh Luân lại không có một chút sợ hãi nào, anh còn bình tĩnh hơn những gì mình nghĩ, ngược lại không hiểu sao khi nhìn y anh lại cảm thấy một chút gì đó cực kỳ quen thuộc, trong lòng bỗng nhiên bùng lên một sự vui vẻ cực kỳ khó diễn tả.
Mạnh Luân bất giác hỏi "Anh là ai."
Nhưng 'Người' kia không trả lời mà từng bước từng bước đi đến gần anh, anh nhìn y bước đến gần nhưng không có ý định lùi bước hay bỏ chạy, anh ngoan ngoãn đứng im nhìn chằm chằm y rồi chờ đợi.
Không có máu me, không có giết chóc, 'Người' kia đi đến trước mặt Mạnh Luân sau đó cầm lấy cài vòng tay dính đầy máu chùi lên quần áo đã rách tả tơi của mình, sau khi nó không còn dính bất kỳ giọt máu nào mới dừng tay lại sau đó đưa bàn tay đầy móng tay nhọn hoắc ra cẩn thận cầm lấy tay của anh rồi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ tay anh rồi mới xoay người nhanh chóng chạy đi, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mạnh Luân ngơ ngác nhìn theo hướng y bỏ đi, đầu bỗng nhiên trở nên đau đớn, anh ngồi thụp xuống ôm lấy đầu mình rồi gục vào hai đầu gối, trong đầu anh lại xẹt qua những hình ảnh kỳ lạ nhưng vẫn giống như khi nãy anh chẳng thể nắm lấy được, nó nhanh chóng xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất giống như tất cả chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Sau một lúc anh đứng dậy xem như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục làm những chuyện anh cần làm, lấy hộp sắt từ trong túi không gian ra, anh nhìn rừng tre tối đen trước mặt, một cơn gió lạnh thổi đến mang theo những tiếng xì xào của rừng cây, anh cầm hột quẹt lên sau đó bật nó lên, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện.
"Tạm biệt." Mạnh Luân nhỏ giọng nói sau đó anh đưa hộp sắt đến rừng một cây tre nằm ở bên ngoài bìa rừng tre.
Phừng, ngọn lửa trong hộp sắt lan qua cây tre sau đó nhanh chóng trở thành một ngọn lửa đốt hết cả cây tre đó rồi lan vào những cây tre xung quanh, anh nhìn nó đang lan vào trong lan đến những cây tre bên trong thì nhanh chóng lui về sau một chút.
Lửa bắt đầu tràn ngập khắp rừng tre, tiếng hét la bên trong rừng tre vang vọng khắp nơi, âm thanh tuyệt vọng, đau đớn, sợ hãi, căm hận được diễn tả qua từng tiếng la hét.
Mạnh Luân cầm lấy nút thắt của sợi dây thừng sau đó anh quăng mạnh lợi dây thừng vào trong rừng tre, những cái bóng cũng theo lực của anh mà bay thẳng vào trong ngọn lửa đang hừng hực chạy rồi kéo mạnh nút thắt làm bung sợi dây đang trói những cái bóng ra rồi anh dùng tay thu sợi dây về.
Ngọn lửa ngoại trừ yêu quái ra thì không làm hư hại đến đồ tùy thân của người chơi, đúng là quá thần kỳ rồi.
Nhìn lửa đã cháy lan ra khắp rừng tre Mạnh Luân liền xoay người chạy nhanh đến tòa tháp, khi anh đến nơi mọi người đã đứng chờ được một lúc lâu rồi.
Nhìn anh đến chỉ một mình ai náy đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra nên cũng không hỏi gì cả chỉ im lặng nhìn anh, để xem bước tiếp theo nên làm gì.
Đứng bên ngoài tòa tháp vẫn có thể nghe thấy bên trong tòa tháp vang lên rất nhiều loại âm thanh, âm thanh của sự nặng nề, những cái va đập giống như những tiếng nhạc tạo nên một bài hát của ánh trăng, tiếng cười của con nít hòa cũng những tiết tấu cùng nhịp địu, không còn gì nghi ngờ bên dưới cùng của tòa tháp này là một sân vui chơi của những bức tượng đồng.
Đứng im lặng bên ngoài tòa tháp lắng nghe tiếng động càng lúc càng nhộn nhịp bên trong, nhưng điều kỳ lạ là lại chẳng nghe thấy âm thanh di chuyển của những bức tượng đồng này, dường như bọn chúng vẫn chỉ hoạt động xung quanh nơi chúng đứng, con đường dẫn đến cầu thang không có bất kỳ chướng ngại vật gì.
"Được rồi, hãy nghe cho kỹ." Mạnh Luân hiếp mắt nói "Đây là nơi nguy hiểm nhất mà chúng ta bắt buộc phải đối mặt."
"Một khi tiến vào bên trong thì mọi người phải chạy thẳng đến tầng bốn, không được ngừng lại."
"Không thành vấn đề." Lanca gật đầu đáp.
"Được." Những người khác cũng nhanh chóng trả lời.
"Mọi người ai có vật chiếu sáng thì lấy hết ra, tốt nhất là mỗi người đều phải cầm một cái gì đó chiếu sáng trong tay, bên trong bóng tối chúng ta sẽ không thể nhìn thấy gì cả nhưng chúng nó có thể nhìn thấy cùng tấn công chúng ta." Túc Nhan thấy Mạnh Luân không có ý định dặn dò gì nữa đành lên tiếng nhắc nhở.
Nghe cô nói vậy tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, những người có đồ vật có thể chiếu sáng thì đều lấy ra cả, còn lại thì được Ngọc Quan hướng dẫn lấy quần áo ra quấn vào thứ gì đó rồi nhờ Mạnh Luân dùng hộp sắt đốt lên, trong bóng tối từng chùm ánh sáng được thấp lên.
"Được rồi vào thôi, tôi sẽ đi cuối cùng." Mạnh Luân nhắc nhở "Nhớ kỹ tầng hai có thể thôi miên người khác, đừng để bị phân tâm."
Nói xong Mạnh Luân đẩy mạnh cửa ra, chín người lao thẳng vào bên trong.
"A, hi hi hi... Chơi chung đi."
"Chơi chung không... Cùng chơi nào."
Vừa chạy vào trong những bức tượng đồng có hình đạng trẻ con từ bên hai phía bỗng nhiên chạy ào đến, trong miệng chúng không ngừng phát ra những âm thanh quái dị cùng tiếng cười khờ khạo của trẻ con, sự kết hợp này khiến người khác cảm thấy sợ hãi không thôi.
Bọn họ nhìn thấy bọn chúng ồ ạt chạy đến liền tăng nhanh tốc độ dưới chân cấm đầu mà chạy về phía trước, một bức tượng đồng chạy lại gần Trần Dương bỗng nhiên bật mạnh nhảy lên bám vào chân cậu khiến cậu nhào về phía trước.
Mạnh Luân chạy ở phía sau tinh mắt thấy cậu sắp ngã liền nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy vai cậu kéo cậu lại, sau đó anh giơ chân đá mạnh lên đầu bức tượng đồng khiến nó văng ra xa rồi nhỏ giọng nói "Tiếp tục chạy, nhanh lên."
""Vâng." Trần Dương nhanh chóng ổn định lại bước chân rồi tiếp tục cấm đầu chạy theo sau những người khác.
Chín người chạy thẳng lên tầng hai, vừa chạm chân đến liền nghe được những âm thanh phóng đại to gấp mấy lần lần trước bọn họ vào đây, không những vậy trong mỗi âm thanh vang ra đều mang theo sự mê hoặc đến tiêu hồn.
"Lại đây nào... Lại đây nào..."
"Đến đây chơi đi... Chơi đi này..."
"Trao đổi không, trao đổi không..."
"Ngươi mong ước thứ gì... Cùng ta trao đổi nào..."
Nghe thấy những âm thanh mê hoặc đầu óc bọn họ không hẹn mà cùng nhau bịt chặt hai lỗ tai của mình lại nhưng đều vô dụng, những âm thanh kéo dài từng tiếng từng tiếng đầy mê hoặc đưa vào trong màng nhĩ làm cho đầu óc càng trở nên mộng mị, những người có ý chí không bền vững rất nhanh đã bị mê hoặc.
Mạnh Luân đối với sự mê hoặc này cũng không thể cống cự được, rất nhanh suy nghĩ của anh bắt đầu mê mang, hướng chạy không tự chủ được mà lệch đi, trong lúc vô tình đụng vào chiếc vòng tay được đeo bên cổ tay trái, ánh sáng từ chiếc vòng tỏa ra bao bọc lấy anh tạo thành một vòng phòng hộ.
Âm thanh ma quái đó không thể loạt vào trong vòng phòng hộ, đầu óc anh cũng dần thanh tĩnh lại, anh vội vàng nhìn lên đám người liền thấy bọn họ đều giống như anh khi nãy, hai mắt mê mang đang hướng về phía những bức tượng đồng mà chạy đến.
"Tỉnh táo lại... Này... Nảy..." Nhớ đến lần trước mình dùng âm thanh để đánh thức Túc Nhan, Mạnh Luân liền không khỏi cất cao giọng nói lớn.
Nhưng lần này không một ai phản ứng lại với giọng nói của anh mà vẫn tiếp tục chạy đến những bức tượng, anh nhìn vòng bảo hộ xung quanh mình liền quyết định thử một lần, nếu như thứ này có chức năng bảo hộ thì chắc chắn không chỉ bảo vệ cho một người, nhưng nếu nó chỉ bảo vệ cho một người thì anh sẽ tìm cách khác.
Nghĩ như vậy anh liền chạy nhanh đến bên cạnh Trần Dương sau đó vịn tay lên người cậu, rất nhanh vòng bảo hộ trên người anh với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy bắt đầu to ra sau đó bao bọc lấy Trần Dương vào bên trong.
"Được rồi." Thấy vậy Mạnh Luân liền đưa tay cầm kiếm chạm vào Túc Nhan ở phái trên nhưng lần này chiếc vòng bảo hộ lại không mở rộng ra.
"Anh." Trần Dương vừa thanh tĩnh liền nhìn Mạnh Luân gọi.
"Nghe đây, anh không thể giúp hết mọi người được, bây giờ em ôm lấy Túc Nhan rồi chạy nhanh đến cầu thang cho anh." Mạnh Luân nói, anh vẫn để tay lên vai cậu, đợi đến khi cậu ôm lấy Túc Nhan thì mới bỏ tay ra.
"Vâng." Trần Dương gật đầu sau đó đi đến gần Túc Nhan ôm ngang cô lên, mặc kệ sự giãy dụa của cô mà chạy thật nhanh về phía cầu thang.
Mạnh Luân không tiếp tục trì hoảng nữa mà dùng cách vừa rồi lên người Ryu, Kỳ Việt cùng Lat để ba người ôm lấy ba người còn lại rồi nhanh chóng chạy đi, còn anh thì ở phái sau coi chừng có ai lại tiếp tục bị mê hoặc thì có thể nhanh tay giữ lấy.
Cuối cùng chín người cũng có thể tập hợp trên cầu thang đi lên tầng ba, dường như đây là sự phân chia của các bức tượng đồng bên trong tòa tháp nay2chi3 cần bước lên cầu thang thì những thứ bên trong các từng đều sẽ dừng lại không thể tiếp tục tấn công bọn họ được, những người bị mê hoặc cũng vì sự ngăn trở này mà dần trở nên tĩnh táo lại.
"Cảm ơn anh." Sáu người được Mạnh Luân cứu đều cúi đầu đầy cảm kích, Trần Dương cùng Túc Nhan bên cạnh cũng đầy sùng bái mà nhìn anh.
"Được rồi, tầng này là nguy hiểm nhất mọi người cầm chặt vũ khí trên tay chú ý cẩn thận quan sát." Mạnh Luân nhắc nhở sau đó dẫn đầu chạy lên trên, lần này anh không tiếp tục đi phái sau bọc hậu nữa.
Bọn họ chỉ vừa đi lên tầng ba liềng nghe thấy bên tai một tiếng xé gió mà đến từ bên hông, Mạnh Luân nhanh tay cầm kiếm đang được sử dụng làm ánh sáng đở lấy, âm thanh xèo xèo như có thứ gì đó đang cháy vang lên.
Anh nhìn qua bức tượng đồng đang cầm thanh kiếm tập kích mình lúc này đang lùi lại một bước sau đó quơ quơ thanh kiếm bị bén lửa đến khi nó tắt đi mới tiếp tục vung kiếm lên rồi chém nhắm vào anh mà chém xuống.
"Chuẩn bị nghênh chiến."
Tiếng nói anh vừa dứt chín người đồng thời lao vào tượng đồng đang chặn ở giữa đường đi, nếu không thể bức lui chúng thì bọn họ không thể nào lên trên được.
Nhưng nhóm người chơi sơ cấp như bọn họ chẳng có kỹ xảo đánh đấm gì cho cam dù có cố gắng đến mấy bọn họ cũng không thể nào đánh lùi bọn chúng cùng một lúc được, không những vậy càng đánh sức lực của những người khác càng bị tiên hao, vũ khí của vài người cũng chỉ là một vũ khí bình thường mà thôi không phải vũ khí của hệ thống.
Trong lúc hỗn loạn Mạnh Luân nhớ lại lúc nãy lửa trên thanh kiếm cảu anh có thể làm cháy đồng liền muốn thử suy đoán của mình, anh híp mắt nhắm vào con mắt của tượng đồng.
Kích thước của tượng cũng chỉ bằng một người bình thường nên việc nhắm vào mắt nó cũng không quá khó khăn, sau khi đở được vài đường chém của nó anh liền lùi về sau rồi nhảy len cao dẫm lên thanh kiếm của tượng đồng sau đó chọt thẳng kiếm lửa của anh vào mắt trái của nó.
Một tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên, tượng đồng ôm lấy con mắt lùi về sau vài bước, nó là một bức tượng nên không thể cảm thấy đau đớn thứ làm nó đau chính là cái lửa xanh trên thanh kiếm của anh đang cháy bên trong mắt của nó.
Thấy cách này có tác dụng Mạnh Luân liền hét lớn cho những người khác có thể nghe thấy "Dùng lửa trên kiếm đâm vào mắt chúng nó." Nói xong anh cũng không đứng yên mà chạy lại giúp những người không dùng kiếm để đốt lửa lên.
Sau khi bọn họ dùng cách này liền có thể bức lui được sáu bức tượng đồng, nhìn thấy được lối đi chín người liền không tham chiến mà nhanh chóng chạy lên, một vòng cầu thang chạy thẳng đến tầng cuối cùng.