"A a a a a a a a."
Ba người trong phòng cuối cùng kế cầu thang lên tầng vẫn đang trong giấc ngủ thì bị đánh thức, Mạnh Luân híp híp mắt đưa tay xoa xoa trán, chỉ vừa chợp mắt một chút đã bị đánh thức khiến tâm trạng anh khá buồn bực, đầu thì đau như búa bổ.
"Gì, gì vậy." Trần Dương bật dậy ngơ ngác ngó nghiêng.
Túc Nhan cũng bị đánh thức nên khá buồn bực nhưng khi thấy Trần Dương như vậy thì ôm bụng cười nghiên ngả, miệng còn không quên châm chọc "Ngu ngốc."
"Ra ngoài xem sao." Mạnh Luân dở khóc dở cười nhìn hai đứa dở hơi này rồi ngồi dậy nói, dù đầu anh vẫn đau âm ĩ nhưng giờ cũng không thể ngủ nữa, ra ngoài xem sao vậy.
Ba người mở cửa đi ra vừa hay chạm mặt hai người Ngô Đoàn ở phòng chéo đối diện, hai bên nhìn nhau không nói gì mà đóng cửa khoá lại rồi mới rời đi.
Mạnh Luân thả nhẹ bước chân cách hai người phía trước chừng năm sáu bước, anh không muốn đi song song cũng như đi trước họ.
Lúc này những người chơi mới đang tụ tập ở trước cửa phòng thứ hai ở bên trái, đếm từ cầu thang đi xuống tầng vào, lúc này cửa mở toang, bốn người chơi mới đều đứng bên ngoài không một ai dám bước vào, nét mặt ai cũng đầy sợ hãi và buồn nôn.
Huỳnh Nha không chịu nỗi liền chạy qua một bên mà nôn khang, còn Thi Ánh đã nằm dài trên đất bất tỉnh.
Hai người còn lại thấy Ngô Đoàn đi đến liền dời Thi Ánh sang một bên để ông đi vào.
Mạnh Luân nhìn bốn người mới đi theo Ngô Đoàn đều ở đây liền biết được người lành ít dữ nhiều này là người đan ông cơ bắp, trước cửa phòng không có tấm mộc bài nào nên rất rõ ràng tối hôm qua những thứ kia có thể mở cửa những phòng không treo mộc bài.
Nhìn Ngô Đoàn cùng Tử Bi đi vào Mạnh Luân cũng không vội vã, ba người đứng cách căn phòng vài bước chân rồi dừng lại.
"Quang sát dấu vết xung quanh." Mạnh Luân hạ giọng, rồi nhìn khắp nơi một lược, từ phòng đi đến đây anh luôn lưu ý dưới chân nhưng không thấy được dấu vết gì.
"Bên tường có vết dơ mờ mờ, nhưng em không chắc nó xuất hiện từ lúc nào." Túc Nhan đưa tay chỉ, hôm qua cô không quang sát kỷ từng bức tường nên hiện tại cũng không chắc chắn được.
"Tay cầm cửa có chất lỏng, nhưng nó chỉ bám đính mà không nhỏ xuống, thật kỳ lạ." Trần Dương không thấy gì lạ xung quanh nhưng khi lia mắt nhìn cánh cửa thì lại thấy thứ gì đó rất lạ, nó giống một loại chất lỏng nhưng lại nhão nhẹt, núng nính.
Mạnh Luân nghe hai người nói ra những thứ kỳ lạ liền thưởng cho một ánh mắt khen ngợi rồi tiếp tục quan sát, ba người không nói gì nữa mà chờ đợi hai người Ngô Đoàn đi ra.
Hiện tại chắc là bảy giờ sáng rồi Ngô Đoàn vào đó cũng được mười lăm phút, hai người đàn ông còn lại trong nhóm người mới từ vài phút trước đã xoay người đứng chặn cửa, đôi mắt thì liền tục nhìn nhóm Mạnh Luân với tư thế phòng bị.
"Chắc trong phòng có vật phẩm nhỉ, giống như chúng ta." Túc Nhan thì thầm, nhìn đội hình như thế này chắc là người trong phòng đang tìm kiếm thứ mà không muốn cho người khác biết.
"Giống trong những trò chơi trực tuyến vậy nếu lụm được vật phẩm thì giữ lại cho mình ai mà đưa cho người khác." Trần Dương bỉu môi, những người này thật ngu ngốc bị người ta bán còn giúp kiếm tiền.
Thật ra Trần Dương nghỉ như vậy cũng nhờ đoạn đối thoại giữa Mạnh Luân cùng Túc Nhan, cậu rất chậm suy nghĩ nhưng cậu không ngốc, mặc dù lúc đầu không hiểu lắm nhưng sau khi ngẵm lại liền thông suốt, hai người tự xưng là người chơi cũ này là muốn dùng người chơi mới để làm khiên chắn trong cách thăm dò của bọn họ.
Theo kinh nghiệm chơi trò chơi trực tuyến của cậu, nếu một người chơi đã qua vài màn chơi mà xuất hiện trong một phó bản hoàn toàn là người mới thì tỷ lệ rất thấp trừ khi bọn họ cố tình làm như vậy.
Mà lý do thì không cần phải nói bởi vì sẽ có điểm thưởng hay trang bị nào đó, mặc dù không đáng bao nhiêu nhưng không ai sẽ chê ít.
Ba người vẫn đứng yên không nhúc nhích, lúc này nhóm người giữ cửa đã tăng thêm hai người, cô gái Huỳnh Nha đã dừng nôn khang mà chậm rì rì đứng xa cửa, còn Thi Ánh nằm trên sàn đã tỉnh dậy, đang lòm còm ngồi dậy cũng đi lại trước cửa, bà không dám nhìn vào trong chỉ xoay lưng về cửa mà nhìn nhóm Mạnh Luân.
"Ra rồi kìa." Túc Nhan thấy Ngô Đoàn bình tĩnh đi ra liền nhỏ giọng thông báo.
Trần Dương nghe vậy liền dừng lại động tác nhìn láo liên mà đặt ánh mắt về phía cửa.
Mạnh Luân thì bình tĩnh hơn nhiều, anh thản nhiên mà nhìn hai người Ngô Đoàn đang tụ hợp lại với nhóm người mới.
Thấy bọn họ rời xa cửa anh liền nhấc nhẹ chân mà bước vào.
Trong căn phòng mộc mạc đơn sơ này khắp nơi đều là máu đã khô cứng, nó vung vẫy trên tường, dưới sàn, cả trên những vật dụng được đặt xung quanh.
Xác của người đàn ông được treo cách cánh cửa bốn bước chân,, cả cơ thể cách sàn nhà vài mét.
Khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vẽ đau đớn, mắt trợn trắng, mũi, tai cùng miệng đều có vết máu khô.
Cổ người đàn ông bị thứ gì đó quấn chặt, nó là một dạng chắc lỏng nhưng lại núng nính, nó quấn chặc cổ người đàn ông treo lơ lửng trên không trung mà không bay hơi hoặc nhiễu giọt.
Nhìn xuống nữa là cái bụng bị mở toang, bên trong đã trống rỗng, các cơ quan cấu tạo trong cơ thể con người đều biến mất.
Nhìn kỹ hơn sẽ thấy hai tay cùng hai chân của người đàn ông đã bị cắt rời, chúng cũng bị thứ gì đó quấn chặc mà treo lơ lững giữa không trung.
Trần Dương chỉ nhìn được một chút liền xoay người nôn khang, bọn họ đều sống trong thế giới pháp trị thì lúc nào đã thấy thi thể bị như thế này, mặc dù cậu đã chơi rất nhiều game kinh dị nhưng nó chỉ là một vài dữ liệu mà thôi.
Túc Nhan thì tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt cô lại rất tệ, dù sao từng tuổi này cô cũng không trải nghiệm qua chuyện thế này.
Mạnh Luân tương đối bình tĩnh sau khi anh quan sát xong thì liền nhìn chằm chằm vào cái thứ chất lỏng kỳ lạ trên cổ cùng tay chân của thi thể, càng nhìn anh càng thấy được sự chuyển động của chúng, tuy hiện tại chúng rất chậm chạp thậm chí nhúch nhích cũng khó khăn nhưng chắc chắn rằng chúng vẫn hoạt động.
"Rời khỏi đây thôi." Mạnh Luân nói với Túc Nhan rồi đi lại kéo Trần Dương ra khỏi phòng.
Khi ba người ra khỏi thì không còn thấy ai nữa dường như bọn họ đã rời đi tìm manh mối rồi.
Trần Dương sau khi ra khỏi căn phòng ác mộng đó liền sống dậy mà nhanh nhẩu hỏi "Giờ chúng ta làm gì đây."
"Các em muốn làm gì thì làm, anh về phòng ngủ xíu đây." Mạnh Luân cảm thấy cả người mệt mỏi anh chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành.
"Được ạ, vậy bọn em đi đây." Túc Nhan gật đầu.
Mạnh Luân gật đầu rồi dời bước về phòng nhưng trật nhớ quên dặn dò bọn nhỏ liền xoay người nói "Đừng đi lên tầng năm."
"Bọn em biết rồi." Trần Dương đáp lời rồi vui vẻ kéo Túc Nhan chạy xuống tầng.
Mạnh Luân nhìn bóng hai người từ từ biến mất liền ngáp dài rồi xoay người về phòng.
Từ xa anh thấy bóng người nhỏ nhắn đang đứng trước cửa phòng của mình, từ từ đến gần liền thấy rõ là ai.
Cô con gái của chủ khách sạn đang thấp thỏm đứng trước cửa phòng, khi thấy Mạnh Luân lại gần liền ngượng ngùng mà nhìn anh.
"Sao vậy." Mạnh Luân nhẹ nhàng hỏi, không hiểu sao đối với những đứa trẻ nhỏ tuổi này anh luôn có cảm tình, hoặc do chính cảm giác quen thuộc mà anh trở nên dịu dàng hơn.
Cô bé nhìn anh nhưng không trả lời, đôi mắt cứ chăm chú nhìn như muốn khắc sau hình ảnh của anh.
Mạnh Luân thấy vậy liền không nói gì nữa mà để yên cho cô bé nhìn, đến khi cô bé gục đầu xuống thì mới lấy chìa khoá ra mở cửa "Em vào không."
Nghe anh hỏi cô bé chỉ lắc đầu rồi chạy đi, từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng nào.
Có lẽ phó bản này không cho cô bé nói điều dư thừa nào ngoại trừ trả lời câu hỏi của người chơi trong bữa ăn.
Mạnh Luân cũng không nghĩ nhiều mà vào phòng đóng cửa lại, đi đến chiếc giường bên cạnh cửa sổ, thả người nằm xuống mí mắt anh nặng trĩu, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ anh thoáng suy nghĩ 'tại sao từ hôm qua đến giờ anh không hề có nhu cầu về sinh lý nhỉ, chẳng lẽ trong trò chơi nó cũng kiểm xoát cả những vấn đề ăn, ngủ, nhu cầu thiết yếu sao, nếu vậy cũng rất tốt không sợ nữa đêm lại đau bụng'.
Còn Túc Nhan cùng Trần Dương sau khi tách khỏi Mạnh Luân thì đi xuống tầng hai, hai người chia nhau thăm dò các phòng, nhưng đều bị khoá, trước cửa cũng không treo thứ gì cả, hai người thử gõ cửa, gọi lớn, nhưng không nghe thấy gì, dù chỉ là tiếng động nhỏ.
Hai người thấy vậy cũng không bỏ cuộc mà tiếp tục đi xuống tầng một, lúc đang kiểm tra từng phòng thì bắt gặp Huỳnh Nha cùng Lư Nhân, hai người đó cũng đang thử vặn tay cầm cùng gõ mạnh cửa nhưng đều không có tiếng động gì.
Sau khi hai bên gặp nhau thì hoàn toàn phớt lờ nhau, mạnh ai làm việc náy không nói một tiếng nào.
Dường như trong mắt hai người đó, Mạnh Luân, Trần Dương cùng Túc Nhan sớm muộn gì cũng sẽ chết, ba người nên biết tự lượng sức mình mà đi theo người chơi có kinh nghiệm để được sống sót.
Trần Dương không muốn ở lại lâu để nhìn mặt hai người đó liền kéo Túc Nhan tiếp tục thăm dò hai phòng xa bọn họ nhất
Lúc này hai người cũng không làm chuyện vô ích nữa, chỉ thử thăm dò vặn vặn nắm cửa của những căn phòng rồi đi xuống sảnh của nhà trọ.
Lúc hai người đi xuống cầu thang thì nghe được hai giọng nói đang trò chuyện với nhau, Túc Nhan nghe ra một trong hai là giọng của Ngô Đoàn liền kéo Trần Dương dừng lại.
Hai người đứng ở góc khuất của cầu thang nên nhìn từ dưới lên không thể nào thấy được.
"Sao những kẻ đó còn chưa chết." Giọng nói khàn khàn đầy khó nghe của Tử Bi vang lên.
Trần Dương sau khi nghe được câu này liền hiểu tại sao Túc Nhan kéo cậu lại, cậu nghiêm túc vểnh tai lên nghe.
Ngô Đoàn nhịp nhịp ngón tay nghe bạn đồng hành của mình chất vấn cũng không giận chỉ nhàn nhạt nói "Chắc do ăn may, tôi thấy trên cửa phòng chúng có mộc bài."
"Hừ, sớm muộn gì cũng chết, càng để lâu càng ngứa mắt." Tử Bi hừ lạnh một tiếng, hai người sắp lên trung cấp rồi, nên luôn tranh thủ vào những màn có nhiều người chơi mới này để lấy được một chút điểm cùng vài món trang bị nhưng không ngờ gặp ba kẻ khác loài không biết sợ như thế này "Không nhanh chúng ta sẽ bị cướp mất."
Ngô Đoàn híp mắt chỉ ngắn gọn hai chữ "Không vội" Rồi đổi đề tài "Mà người đàn ông kia cũng ngu ngốc không kém."
"Ha, đúng vậy vào đây mà nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa, không chết cũng uổng phí." Tử Bi cười lạnh đầy châm chọc.
Đối với hai kẻ như bọn họ thấy người chết đều rất bình thường, thậm chí một số người là do chính họ ra tay thảm hại, lòng cảm thông và sự thương hại trong trò chơi chết trốc này chỉ đem tử thần đến cạnh nhanh hơn mà thôi.
Sau khi nói chuyện một chút hai người liền ngừng lại cũng không nói gì nữa, họ chỉ ngồi đó nhăm nhi điếu thuốc chưa tắt trên tay.
Đây cũng là cơ hội để hai người Trần Dương cùng Túc Nhan đi xuống, sau khi nghe xong mọi chuyện mà hai người kia nói Túc Nhan tính nhẩm trong đầu thời gian bọn họ dừng cuộc nói chuyện.
Khi chắc chắn đã qua mười phút Túc Nhan kéo Trần Dương thản nhiên đi xuống, Ngô Đoàn nhìn thấy hai người liền cảnh giác nhìn chằm chằm, nhưng khi thấy sự thản nhiên của hai người liền dời mặt tiếp tục chậm rì rì mà rít thuốc.
Hai người làm như không nghe thấy gì mà bắt đầu chia nhau tìm kiếm khắp mọi nơi trong đãi sảnh, tuy ngày hôm qua đã kiểm tra nhưng không có nghĩa hôm nay vẫn vậy, lúc hai người đi ngang qua hai người Ngô Đoàn liền không thèm nhìn, Trần Dương thậm chí lén bĩu môi khi xoay mặt vào vách tường.
Tìm cả buổi trời nhưng không phát hiện được gì cả, hai người thấy thời gian cũng không sai biệt lắm sắp tới giờ ăn trưa liền đi về phòng.