Phía sau nó cũng có một bóng đen khác nhưng hoàn toàn không nhìn thấy rõ bóng dáng của nó, Mạnh Luân muốn tiếp tục đến gần nhìn xem nhưng cơ thể lại cứng đờ không thể động đậy.
Tách, tách, tách.
Tiếng nhỏ giọt khiến Mạnh Luân chú ý, giống như tiếng nước nhỏ xuống mặt đất, anh thoáng giật mình tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Bóng đen không mặt vẫn giữ tư thế đứng chắn phía trước, mặt đất phía dưới bên cánh tay cầm kiếm của nó đã đọng một vũng máu, càng ngày càng có xu hướng lan rộng.
Bóng đen phía sau vẫn không thề lây động giống như một bức tượng, càng nhìn trái tim càng mạnh mẽ co rút, cảm giác khủng hoảng lan khắp toàn thân.
“Không.”
Một tiếng hét thất thanh vang dội, bóng đen không có khuôn mặt từ từ ngã xuống máu văng khắp nơi.
Mạnh Luân có thể cảm thấy sự ấm nóng của những giọt máu bắn trên mặt, trên người anh, sự ngột ngạt khiến anh khó thở giống như ai đó bóp chặt cổ họng anh.
Bóng đen phía sau lúc này động đậy, từng bước từng bước đi đến gần, từ từ hiện rõ trước mắt Mạnh Luân.
Nó đứng đối diện Mạnh Luân, trên tay cầm một thanh kiếm giống như đúc thanh kiếm mà anh có, lúc này anh mới có cảm giác chân chính mình đang ở trong gương bởi vì trước mặt anh chính là hình ảnh phản chiếu của chính mình…
“Tại sao cậu vẫn còn sống.” Nó nói, giọng nói không khác gì anh…
“Cậu đáng lẽ phải theo anh ấy.” Không để Mạnh Luân trả lời nó tiếp tục.
“Không có gì là vĩnh thằng, sự tồn tại của bây giờ chưa chắc thay đổi được kết cục vốn nên có.”
“Quá khứ dẫn đến tương lai, hay thật chất tương lai mới là cọi nguồi của quá khứ.”
Nó tiếp tục lẫm bẫm, giống như những thứ nó nói ra này không cần bất kỳ ai trả lời lại cả.
Mạnh Luân nhìn nó, sau khi nó dứt lời liền động thủ không chừa một giây để anh suy ngẫm, nó cầm thanh kiếm đâm thẳng về phía anh.
Mạnh Luân nghiêng người qua một bên né đi đường kiếm, nó cũng nhanh chóng chuyển tay quét thanh kiếm sang, Mạnh Luân ngửa người ra sau, nhanh chóng lấy thanh kiếm trong không gian hệ thống ra chặn lấy đường kiếm đang chuyển hướng chém xuống, thấy đường kiếm đã bị chặn anh liền chóng một tay xuống đất làm điểm tựa dùng lực giơ chân phải lên đá vào hông nó sau khi thấy nó lùi lại liền nhanh chóng lăn sang một bên.
Nó nhìn Mạnh Luân đứng dậy cũng không hấp tấp, nhàn nhã đi từng bước lại gần, hai bên tiếp từc lao vào một vòng chiến mới, dường như nó biết tất cả đường đánh của anh, từng chiêu từng chiêu điều bị nó phá, ngược lại những đường kiếm nó chém ra điều được anh phá giải, giống như anh đang đánh với chính mình vậy.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng đâm trúng vào người nó, dường như nó đã buông tay không đỡ lấy đường kiếm này, Mạnh Luân nhìn khuôn mặt không khác gì mình ở trước mặt liền nhớ đến những câu nói của nó, khiến anh không khỏi lên tiếng nói:
“Không cần thiết biết tương lai thế nào, cũng không nhất thiết phải cố thay đổi nó, chỉ cần làm theo khả năng của chúng ta, để không phải hối tiếc là được. Quá khứ, tương lai thì như thế nào, chỉ cần hiện tại chúng ta đã làm gì, có được gì là đủ, không phải sao.”
Nó trố mặt nhìn Mạnh Luân sau đó mỉm cười gật đầu: “Phải.”
Thân thể nó từ từ nứt ra, sau đó vỡ vụn, trước mắt Mạnh Luân liền mơ hồ, đến khi cảm nhận một mảnh ấm áp sau lưng anh mới khẽ lắc đầu nhìn rõ trước mắt.
“Không sao chứ.” Trần Phong nhìn thân ảnh vừa xuất hiện liền đi nhanh đến nữa ôm nữa đở lo lắng hỏi.
“Không sao.” Mạnh Luân thần trí chưa rõ ràng khẽ đáp.
Hai người cứ vậy mà đứng một lúc lâu, không ai nói gì nữa, đến khi Mạnh Luân hoàn toàn tỉnh táo mới cảm thấy ngại ngùng không ngờ anh dựa vào lòng Trần Phong mà không hề thay biết.
Thấy Mạnh Luân rời khỏi vòng tay, Trần Phong khẽ thở dài mất mát, nhưng rất nhanh lại như không có chuyện gì mà hỏi.
“Không sao rồi chứ.”
Mạnh Luân ngại ngùng gật đầu, sau đó nhớ đến chuyện đã thấy bèn hỏi “Trần Phong những thứ nghe hoặc thấy trong gương có thật không.”
“Cậu đã thấy gì.” Trần Phong hỏi.
“Một số chuyện, nhưng tôi không biết.” Mạnh Luân lắc đầu.
Trần Phong thấy mình hơi đường đột nên cũng không hỏi tiếp, chỉ nói: “Cậu thật được nó ưu ái.”
“Làm sao.” Mạnh Luân khó hiểu.
“Tôi chỉ từng được nghe nói, mỗi màn chơi đều có ý thức riêng, hệ thống chỉ có nhiệm vụ sắp xếp cùng đưa ra cốt truyện, một người tham gia nếu phù hợp với sự yêu thích của màn chơi sẽ được nó ưu ái.” Trần Phong nhìn Mạnh Luân đang hoang mang tiếp tục nói “Giống như màn chơi này, gương là sự phản chiếu, nó không chỉ chiếu lại thực tại, còn cả quá khứ lẫn tương lai hoặc thứ được chôn sau trong tâm trí mỗi người, nếu như cậu thấy được thứ khảc trong màn chơi này thì có nghĩa nó đang nhẳc nhở biểu đạt thiện ý với cậu.”
“Vậy nếu là màn chơi thực sự thì sao.” Mạnh Luân mơ hồ hỏi.
“Chỉ thấy được chính mình.” Trần Phong cười nói.
Suy nghỉ một chút, cuối cùng Mạnh Luân cũng hiểu ra, đây mới là bản chất của trò chơi.
“Đi thôi, xem có ai thoát ra chưa.” Trần Phong nắm tay Mạnh Luân kéo đi.
Bất ngờ bị nắm tay Mạnh Luân giãy dụa một hồi nhưng thấy Trần Phong không có ý buôn ra đành thôi, để mặc cho anh ấy nắm.
Hai người không biết đang đi đến đâu, mỗi một đoạn Mạnh Luân đều khẽ hô lớn gọi tên những người còn lại, nhất là anh rất lo cho hai đứa nhỏ nhà mình, Túc Nhan tốt hơn một chút, nhưng Trần Dương khiến anh sợ hãi cậu sẽ không thoát ra được.
Nhưng sự lo lắng của Mạnh Luân dường như không thành sự thật.
Trần Dương sau khi bị tách ra liền bị ngất xỉu, đầu cậu đau như búa bổ, trong trí nhớ bị nhồi nhét thêm vài ký ức không quen biết nhưng nhân vật chính trong những chuyện này đều là cậu.
Vài tháng trước cậu đã có vài giấc mơ ngắn về chúng nhưng không trọn vẹn, đến hiện tại chúng như một thước phim tua nhanh vào trí óc cậu khiến cậu in sau vào cả linh hồn, nước mắt thấm đầy mặt nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đến khi thấy mình nằm trong vũng máu cậu mới giật mình bật dậy, đôi mắt mở ra chứa đầy sự sắt bén, đến khi nhìn rõ tình cảnh xung quanh mới dần bình tĩnh lại, đôi mắt trở nên mờ mịt.
Trần Dương nâng đôi tay lên nhìn, không có vết chai do cầm vũ khí quá nhiều, không có chiếc nhẫn mà cẫu vẫn thay đeo vào ngón áp út, làn da vẫn mịn màn trắng sáng, không có cái gì cũng không có.
“Anh Luân, anh hai, Ngữ Ngữ.” Trần Dương khàn khàn giọng thì thầm gọi ba cái tên sau đó như nức nở mà gào lớn: “Minh Tuân.”
Nước mắt chua xót hoà cùng sự hạnh phúc, đây không phải là mơ, cậu trở về rồi, cậu trở về rồi, sắp gặp lại được những người cậu yêu quý.
Trần Dương ôm mặt nức nở, đối với những cái gương xung quanh đều không hề để ý, mặc dù trong trí nhớ xa xưa của cậu không hề có màn chơi này, nhưng nhìn lại trí nhớ của cơ thể hiện tại thì màn chơi này độ khó không cao.