Sau khi người hầu gái đến ba người liền không tiếp tục bàn bạc nữa mà nhanh chóng đi theo hầu gái đến nhà ăn.
Trong nhà ăn hiện tại đã ngồi chín người, sau khi nhóm Mạnh Luân ngồi vào chỗ thì người hầu mới bắt đầu dọn món ăn lên, hôm nay vẫn vậy mỗi người chỉ có một phần ăn gồm một món chín cùng một món canh.
Nhóm người chơi nhìn người hầu rời khỏi nhà ăn liền biết một khi món ăn được dọn lên đồng nghĩa với việc những người không có mặt đã chết.
Lúc này đây tâm trạng của ai cũng trở nên nặng nề, bọn họ ăn trong yên tĩnh, ngoại trừ tiếng động do chén đũa gây ra thì không có bất kỳ ai lên tiếng cả, sau khi ăn xong nhóm người hầu liền đi vào dọn dẹp.
Lúc này mọi người mới bắt đầu nhìn hẳn vào nhau sau đó một cô gái lên tiếng.
"Hôm này là ngảy thứ hai chúng ta đến đây, chỉ trong một ngày mà chúng ta đã mất ba người, như vậy không phải hiện tượng tốt."
"Dù sao thì chúng ta cứ tìm hiểu nhau một chút có gì có thể giúp đỡ nhau một chút."
Nghe cô nói xong, chàng trai có mái tóc vàng bên cạnh nhìn đồng bạn mình rồi gật đầu giới thiệu trước "Cô nói đúng, vậy tôi giới thiệu trước, tôi là Bông Nê."
Người bạn bên cạnh cũng gật đầu nói "Tây La."
Cô gái lúc đầu lên tiếng cũng gật đầu giới thiệu mình "Tôi tên là Xu." Sau đó chỉ vào chàng trai tóc xanh bên cạnh "Cậu ấy là Lat."
Có ba người mở đầu những người còn lại cũng lên tiếng giới thiệu tên của mình, cô gái mặc bộ trang phục kỳ lạ tên Saka, người đàn ông đồng thành với cô tên Ryu, cô gái còn lại có mái tóc màu tím gọi là Lanca, cuối cùng là hai người đàn ông tóc đen tên là Max cùng Liver, ba người Mạnh Luân cũng giới thiệu, sau đó là hai người Ngọc Quan cùng Kỳ Việt.
Sau khi giới thiệu xong Sara cũng không tiếp tục chừng chờ, cô nhìn thẳng vào Bông Nê rồi thẳng thắn hỏi " Người không xuất hiện hôm nay chính là bạn đồng hành của hai người đúng không."
"Đúng vậy." Bông Nê cũng không giấu diếm mà gật đầu "Nhưng chúng tôi chưa bao giờ ngủ cùng phòng với nhau."
Tây La cũng nói thêm vào "Đa số phó bản chúng tôi đều sẽ chia phòng ra mà ngủ."
Thì ra ba người này luôn đề phòng lẫn nhau, bởi vì họ biết bản tính của con người rất đáng sợ, tuy trong phó bản không thể nào giết hại lẫn nhau được nhưng vẫn có đạo cụ có thể mượn trợ lực từ bên trong những phó bản, bởi vì đạo cụ không phải không thể cướp chỉ cần khiến cho người có đạo cụ lấy chúng ra từ túi không gian hoặc ba l6 hệ thống thì một khi người sở thủ nó chết đi thì thứ đó sẽ chở nên vô chủ, lúc đó chỉ cần nhặt lên là có thể biến nó trở thành vật phẩm của bản thân mình.
Trở thành bạn đồng thành với nhau bởi vì bọn họ biết trong phó bản nguy hiểm này có thể trợ giúp lẫn nhau, nhưng bọn họ cũng cố kỵ lẫn nhau, mơ ước dụng cụ của nhau.
Saka cũng không hỏi vì sao lại làm vậy, bởi vì cô ấy cũng biết lý do "Các anh có thể dẫn chúng tôi đi đến phòng của anh ta không." Nói xong cô ấy cũng không để người ta có cơ hội từ chối liền đứng dậy, ánh mắt lướt qua những người chơi rồi dừng lại trên người Mạnh Luân "Anh đi không."
Mạnh Luân thấy cô ấy bỗng nhiên nhìn chằm chằm mình rồi hỏi liền không khỏi bất đắc dĩ mà gật đầu đáp ứng sau đó anh đứng dậy mà đi theo cô gái nhỏ đang đi ra ngoài, những người khác cũng không hề có ý kiến gì mà nhanh chóng đuổi theo sau..
Cả nhóm người đi cùng nhau mà về dãy phòng nghĩ, sau đó Bông Nê dẫn bọn họ đến phòng của người bạn đồng thành đã không đến dùng bữa, căn phòng này cách phòng của nhóm Mạnh Luân ba gian phòng, lúc này đây gian phòng bị mở toang, nhóm người hầu ở bên trong đang không ngừng dọn dẹp lại gian phòng, nhóm người đứng trước cửa rồi nhìn vào bên trong.
Bên trong gian phòng chỉ còn thưa thớt vài giọt máu vẫn còm bám chặt trên sàn cùng hai bên vách phòng, nhìn rất nhìu người hầu đang bận rộn đi xung quanh phòng lau dọn thì có thể thấy lượng máu chảy ra khá nhiều, có thể là tràn lang khắp cả gian phòng, nhưng lúc này thi thể lại không còn trong phòng nữa, có thể đã bị dọn đi rồi.
Lanca đi lên phía trước một chút sau đó cầm cánh cửa kéo bắt đầu đóng lại từ từ, đến khi nhìn thấy lỗ thủng trên cửa thì cô ta mới dừng lại.
Nhóm người xung quanh luôn chú ý động tác của cô ta, lúc này nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên cửa liền không khỏi kinh hãi mà run rẩy cả người, bọn họ bỗng cảm thấy thật may mắn bởi vì hôm qua không quá tò mò mà chọc thủng giấy để nhìn ra bên ngoài.
"Đi thôi." Sau khi biết được những thông tin cần thiết nhóm người chơi liền bắt đầu giải tán, ai đi đường náy tiếp tục tìm manh mối để có thể vượt qua phó bản này.
Nhóm Mạnh Luân cũng chạy về phòng của mình, ngày hôm qua bởi vì khá lo lắng nên chẳng ai có thể ngủ ngon, chỉ khi đến gần sáng những thứ kỳ quái hiện trên cửa dần dần rút đi thì bọn họ mới có thể ngủ ngon được.
Bây giờ vẫn còn khá sớm chỉ mới một giờ trưa, ba người vẫn có thể ngủ một chút rồi tiếp tục tìm manh mối.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bốn giờ chiều mặt trời bắt đầu lặn xuống, ánh sáng dần dần thưc thớt, ba người Mạnh Luân nhanh chóng thức dậy rồi rời khỏi phòng.
Sau khi suy tính kỹ lưỡng ba người liền đi về hướng của rừng tre, bọn họ có thể bắt đầu tìm từ nơi này, nó nằm hoàn toàn đối lập với khu có suối nước nóng, vì vậy phải đi một khoảng cách khá xa, bọn họ dọc theo đường mòn được đặc biệt tạo ra để du khách có thể đi tham quan rừng tre, gió xào xạc thổi, rừng tre đung đưa theo từng nhịp điệu giống như đang múa hát đón chờ ánh trăng lên.
"Anh Luân, hình như em nghe thấy tiếng gì đó." Trần Dương bị gió thổi đến lạnh run, sau khi nghe thấy tiếng động lạ liền nhỏ giọng hỏi.
"Suỵt, đừng nói gì cả." Mạnh Luân gật đầu trả lời, anh cũng nghe thấy trong tiếng gió còn có thêm những tiếng cười, lúc đầu chỉ nghe thoang thoảng vài tiếng khiến anh cứ tưởng nhầm rằng đây chỉ là tiếng gió bình thường mà thôi nhưng từ từ tiền cười lớn dần, sau đó tiếng cười bỗng trở nên điên cuồng, càng nghe càng cảm thấy cuồng dã không thôi.
Anh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ bỏ túi trong tay, cây kim ngắn đang chỉ vào số năm, cây kim dài thì chỉ đến số chín, chỉ còn mười lăm phút nữa thôi là đến năm giờ, nhưng đối với anh năm giờ là khái niệm gì, một người chơi chỉ mới vào phó bản được hai ngày hoàn toàn không biết rốt cuộc đúng năm giờ sẽ có chuyện gì xảy ra, trong phó bản trước bọn họ hoàn toàn có thể tự do các khung giờ, chỉ là không thể đi đến những nơi cấm kỵ mà thôi, nhưng hiện tại anh lại có một cảm giác cực kỳ bất an.
Tim càng ngày càng đập nhanh, lúc này đây Mạnh Luân hoàn toàn có thể cảm thấy tình hình hiện tại của bọn họ không hề ổn một chút nào, giống như sắp có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ vậy, anh không tiếp tục chậm rãi đi nữa mà nhanh chóng la lên với hai đứa nhỏ đi theo sau mình.
"Chạy, nhanh chạy đi.
Anh đưa tay kéo lấy tay Trần Dương, bước chân không thề dừng lại mà nhanh chóng chạy về phía trước, phía sau Túc Nhan cũng không hề chừng chờ mà đuổi theo.
Ba người không chút ngừng nghĩ mà chạy thẳng một đường, con đường mà đã được tạo thành lối đi từ trước,vừa chạy Mạnh Luân vừa nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay còn lại, trong lòng anh cũng từng chút từng chút đếm nhẵm.
Trong rừng tre càng ngày càng trở nên âm u, tiếng cười của sự điên cuồng vang vọng khắp cả rừng tre, thắp thoáng trên những ngọn tre có vài bóng người như ẩn như hiện.