Mục lục
Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn võ cả triều đối với tính nết của Ngụy Chinh đều rất hiểu biết, hắn khẳng định sẽ không có chuyện không nói thành có, mà Trương Lượng năng lực làm người lại rất minh bạch, không sợ cường hào, lại biết thương xót người cùng khổ, thanh danh rất chính trực.


Hai người thanh danh chính trực đang giằng co...


Võ tướng đứng bên phải người nào người nấy như pho tượng, rũ mắt ngưng thần, mang bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, dù sao văn thần cấu véo nhau đến muốn chết muốn sống, đối với võ tướng bọn họ nửa điểm quan hệ cũng không có.


Dáng người Tiêu Tụng cường tráng hơn nhiều so với Trương Lượng và Ngụy Chinh, hắn rũ mắt đứng sau bọn họ một bước, đem sự tồn tại của chính mình hạ xuống đến mức thấp nhất, đây là phúc lợi của việc thân là phó chức, ngày thường làm trâu làm ngựa, ở trên điện có cái gì thì để thủ trưởng gánh.


Ngụy Chinh lạnh lùng trừng mắt, "Ngươi dám nói không có việc này?!" hắn cũng không muốn cùng Trương Lượng cãi cọ, chuyển qua Lý Thế Dân: "Thánh thượng, gia đình người bị hại đều đã tìm đến phủ của thần để cầu thần làm chủ."


Trương Lượng vô cùng ủy khuất khom người nói với Lý Thế Dân: "Thánh thượng, mọi người đều biết, trọng án ở kinh đô và các vùng lân cận từ trước đến nay đều do Đại Lý Tự phụ trách, Hình Bộ bình thường chỉ lo những vụ án ở xa hoặc án cũ, nếu những vụ án này phát sinh ở kinh đô hay các vùng lân cận, lại là đại án mạng, đương nhiên là do Đại Lý Tự phụ trách, Ngụy Thị trung buộc tội thần không làm tròn trách nhiệm, thần không phục!"


Buồn cười, Ngụy Chinh sao có thể đến chuyện ai chịu trách nhiệm án nào cũng chưa làm rõ đã đi buộc tội? Vừa nghe Trương Lượng nói như thế, lập tức lấy một tập hồ sơ từ trong tay áo ra, hai tay đệ trình, "Trên tay thần đây là án tông, vụ án này lúc đầu là do Hình Bộ thẩm tra xử lí, về sau giao qua cho Đại Lý Tự thẩm, bởi vì bổn án vẫn chưa có người tử vong, nên Đại Lý Tự lại đem vụ án đưa trở về Hình Bộ."


Hoạn quan nhanh nhẹn cầm án tông từ tay Ngụy Chinh, đệ trình lên trước mặt Lý Thế Dân.


Ngay sau đó Ngụy Chinh lại nói: "Thần cho rằng, không chỉ có Hình Bộ, Đại Lý Tự cũng có trách nhiệm, mà Ngự Sử Đài giám sát bất lợi, cũng là không làm tròn trách nhiệm."


Cái này càng không xong, tam tư* đều bị lôi vào. Khí tràng quanh thân Lý Thế Dân đều hạ xuống vài phần, duỗi tay cầm lấy án tông, mở ra nhìn lướt qua một lần.


*là ba tư (hoặc ty) Hình Bộ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài


Cả vụ án này, một tiện tạ thị tỳ chết, một người trọng thương, bốn người mất tích, đến nay vẫn chưa xác định được hung thủ, chỉ hoài nghi là đụng phải đạo tặc bị cướp bóc, đang trong quá trình truy bắt. Lại nói tiếp án này cũng không tính là quá trọng đại, chỉ là bị tập kích bình thường mà thôi, nhưng Hình Bộ cùng Đại Lý Tự đem vụ án đẩy qua đẩy lại cho nhau, mà Ngự Sử Đài lại làm như không thấy, chuyện này rất đáng giá để tìm tòi nghiên cứu.


Lý Thế Dân đem án tông ném ở trên bàn, trầm giọng nói: "Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài Tam Tư lơ là nhiệm vụ, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, phạt nửa năm lương bổng, dùng mười ngày làm hạn định, tam tư toàn lực tra rõ án này, không được có sai sót."


Đại Lý Tự Khanh và Ngự Sử Đại Phu vẫn luôn như lão tăng nhập định vội vàng đứng dậy, đi đến giữa điện lãnh phạt.


Thấy Ngụy Chinh còn muốn can gián, Lý Thế Dân lập tức nói: "Ngụy Thị trung, chi tiết cụ thể chờ sau khi án phá lại bàn cũng không muộn."


Mặc kệ thế nào, vụ án bị đá tới đá lui, chậm chạp không ai xử lý, tội danh đều trốn không thoát, còn chi tiết hơn, thì phải đợi ông sau khi tìm hiểu kỹ càng mới có thể định đoạt. Bây giờ mà đem bọn họ đi xử trí hết, thì ai đi tra án?


Ngụy Chinh cũng hiểu lợi hại bên trong, ứng thanh "là", rồi lui về trên tịch.


Có chuyện này phát sinh, nếu truy cứu nguyên nhân vẫn là vì "Đường luật" không đủ rõ ràng, giữa các Tư không thể phân rõ vụ án nào thuộc quyền xử lý của ai, Lý Thế Dân trong lòng nhớ kỹ, xem ra cần phải trùng tu "Đường luật".


Trên đại điện im lặng một lát, bên trái lại có một người bước ra khỏi hàng, "Thần, Thị Ngự sử Liễu Phạm tham tấu đô đốc An Châu Ngô Vương Khác."


Lập tức cả võ tướng bên kia cũng hơi xôn xao, nghĩ thầm phái văn thần này hôm nay làm sao vậy? Một đám đều giống như uống máu gà, người sau dữ dội hơn so với người trước, lúc này cả hoàng tử cũng đem ra buộc tội.


Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn như đang ngủ thoáng giương mắt, nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại tiếp tục rũ mắt. Phòng Huyền Linh thì từ đầu đến cuối cả mí mắt càng không buồn nhấc lên.


Lý Thế Dân nhăn mày, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"


"Đô đốc An Châu Ngô Vương Khác mấy lần săn bắn, làm tổn hại đến người dân." Liễu Phạm đem tấu chương đã viết tốt hai tay trình lên.


Trước mặt văn võ toàn triều tham tấu con hắn, cũng tương đương với việc bới lên việc xấu trong nhà Lý thị trước mặt bàn dân thiên hạ, ánh mắt Lý Thế Dân trầm xuống, tức khắc cảm thấy mặt mũi mất sạch, uy áp khí tràng đột nhiên bao trùm toàn đại điện, quan viên đạo hạnh hơi thấp một chút, không khỏi hai đùi run rẩy.


Lý Thế Dân tiếp nhận tấu chương, nhìn kỹ một lần, trên tấu chương viết chính là việc Lý Khác nhiều lần đi săn, gây tổn hại tới cư dân địa phương, tội trạng này được liệt kê ra từng cái một vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.


Trong điện tiếng kim rơi có thể nghe, sau một lúc lâu, Lý Thế Dân đột nhiên quăng tấu chương lên bàn, chỉ nghe "Bang" một tiếng, "Trường sử Quyền Vạn Kỷ, người hầu bên cạnh con ta, không thể tu chỉnh, tội này đáng chết!"


Quyền Vạn Kỷ thân là trường sử trong phủ Lý Khác, theo lý nên tu chỉnh lời nói và việc làm của Lý Khác, để đức hạnh của Lý Khác có sai lầm, tội này đáng chết! Lý Thế Dân nói lời này, hơn phân nửa cũng là tìm lại chút mặt mũi cho bản thân – con ta phạm sai lầm, không phải hắn không tốt, là do người hầu của hắn không chịu khuyên can.


Tính tình Liễu Phạm cương trực không thua gì Ngụy Chinh, lập tức phản bác: "Phòng Huyền Linh đối với Bệ hạ, còn không thể ngăn việc săn bắn, sao có thể chỉ trị tội một mình Vạn Kỷ?"


Hắn ý tứ là Phòng Huyền Linh là Thị thần của Thiên tử, mà còn không thể ngăn cản ngài săn thú, như thế nào có thể trị tội một mình Quyền Vạn Kỷ!


Phòng Huyền Linh bị điểm tên chỉ họ vẫn mang bộ dáng nhàn nhạt đạm nhiên, sét đánh cũng bất động.


Lý Thế Dân vốn định tìm lại chút mặt mũi, không nghĩ tới còn bị mất thêm, lập tức quắc mắt đứng dậy, nhấc chân hung hăng đá văng kỷ trước mặt, 'rầm' một tiếng, lửa giận ngập trời rong phút chốc thổi quét toàn bộ đại điện, cả đại điện chỉ nghe thanh âm sứ vỡ cùng với tấu sớ chất đầy trên kỷ bị đẩy rơi toàn bộ xuống đất, nô tỳ trong điện cũng bị dọa đến dồn lại một chỗ.


Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Sải bước đi ở phía trước, thị nữ chạy chậm theo cũng theo không kịp, rèm châu kia bị ông gạt cho rung rào rạt.


Trong đại điện một mảnh trầm mặc, hoạn quan nằm trên mặt đất một lúc lâu sau, mới có phản ứng, hòa hoãn cảm xúc, dùng thanh âm the thé hô: "Bãi triều"


Rồi sau đó cả đám người bắt đầu từ Trưởng Tôn Vô Kỵ theo thứ tự rời khỏi đại điện.


Một đám quan viên tụ lại thành tốp năm tốp ba, vừa nghị luận sôi nổi, vừa bước xuống cầu thang trước cửa điện. Hôm nay lâm triều thật sự có thể nói là đủ thứ bất ngờ, chấn động nhân tâm...


Mấy nhân vật cấp bậc các lão như Trưởng Tôn Vô Kỵ và Phòng Huyền Linh, xuống cầu thang, liền không hẹn mà cùng nhau chuyển hướng qua Tử Thần Điện. Hai bên Tử Thần Điện có xây gác mái, là nơi hoàng đế cùng trọng thần nghị sự, cho nên ở Đường triều nếu chức vị thăng lên quan lớn thì gọi là "Nhập các", mà những người này cũng được tôn xưng là các lão.


"Ngụy Thị trung không hổ là Ngụy Thị trung, tháng Năm mới viết lưu loát một bản tấu cả chục trang khuyên nhủ can gián Thái Tông, hôm nay lại nhất cử đắc tội cả tam tư*..."


*nhúc nhích một cái đắc tội cả ba departments =))


Mấy quan viên đang tụ tập thầm thì, thấy người của tam tư đầu đầy mây đen, hùng hổ mà đi qua bên cạnh, lập tức im miệng.


Tam tư có cái nào dễ chọc? Hình Bộ với Đại Lý Tự tạm thời không nói đến, nếu là bị người của Ngự Sử Đài tóm lấy nhược điểm tham tấu lên trên một quyển, cũng không phải là chuyện đùa.


Ra bên ngoài, các quan viên lại lần lượt nén lòng bát quái của mình lại, ai nấy vội vàng đi về công sở của mình.


Tiêu Tụng nhìn thấy Trương Lượng, hơi gật đầu hành lễ, hai người cái gì cũng không có nói, cùng nhau đạp tuyết, theo đường nhỏ đi về hướng Hình Bộ.


Thẳng đến một chỗ bốn bề vắng lặng trống trải, Trương Lượng mới mở miệng nói: "Chuyện lần này làm được quá đẹp."


"Trương Thượng thư quá khen." Tiêu Tụng cười nói.


Trương Lượng nhìn hắn một cái, biểu tình cũng dịu lại, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Ngươi cùng Tống Quốc Công tính tình thật đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược."


Tiêu Vũ xử sự rất bản khắc, cương trực không nói hai lời, lời lẽ trên triều ngắn gọn thẳng thắn, liên tiếp ngỗ nghịch thánh ý, mà Tiêu Tụng thì hoàn toàn tương phản.


Đối với chuyện này, Tiêu Tụng chỉ cười mà không nói.


Vụ án này, Hình Bộ đã sớm tiếp nhận, người nhận đúng là Tiêu Tụng. Nhưng khi điều tra sâu hơn, Tiêu Tụng mới phát hiện án này liên lụy cực rộng, liền đơn giản đem vụ án đá qua cho Đại Lý Tự, lại "vô ý" lộ ra với Ngự Sử Đài bên kia về quan hệ lợi hại bên trong đó. Đừng nhìn mấy người Ngự Sử Đài đó suốt ngày tham cái này một quyển tham cái kia một quyển, khi chân chính đề cập đến quan hệ lợi hại, cũng có lúc rất biết co dãn.


Cứ như vậy, đẩy tới đẩy đi giữa hai tư, nhưng vụ án không thể treo mãi, nếu tìm không thấy người mất tích, người nhà của người bị hại sớm muộn gì cũng sẽ kiện lên cấp trên lần nữa, Tiêu Tụng liền đơn giản dùng chút mưu mẹo, bức cho có người đem chuyện nháo đến chỗ Ngụy Chinh.


Việc này để Ngụy Chinh thọc ra là tốt nhất, vừa lúc nhân cơ hội này kéo thêm vài người xuống nước, đến lúc đó vụ án kết thúc, khi có người muốn trả thù, thì cũng không chỉ có một mình Hình Bộ gánh.


Toàn bộ kế hoạch do một tay Tiêu Tụng thực thi, mà Trương Lượng thì đúng lúc ở trên điện đem Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài kéo hết xuống nước.


Qua buổi trưa, tuyết lại bắt đầu rơi.


Trong Nhiễm phủ, mọi người đang giúp Nhiễm Vân Sinh thu thập hành lý, bọn họ đã quyết định để hắn đi đến phủ Tiêu Tụng ở nhờ hai ngày. Buổi sáng đưa tin, vừa mới quá trưa, Lưu Thanh Tùng đã đến đây đón người.


"Hắt xì!" Lưu Thanh Tùng dùng khăn che lại miệng mũi, bộ dáng như trái cà tím ngấm sương, héo úa ngồi trong sảnh.


Nhiễm Bình Dụ lo lắng nói: "Thật là làm phiền Lưu y sinh, thân thể ôm bệnh còn phải tự mình đến đón con ta, Lưu y sinh ngài không có trở ngại gì đi?"


Nhiễm Vân Sinh đương nhiên là tìm được phủ đệ của Tiêu Tụng, nhưng tự nhiên mang hành lý tới cửa, lại có chút xấu hổ, cho nên Lưu Thanh Tùng liền tự mình lại đây đón người.


"Tối hôm qua bị chút phong hàn...tuy rằng nói như vậy hơi thất lễ..." Lưu Thanh Tùng hít nước mũi nói: "Tại hạ chính là Lưu thần y mà người trên phố tôn xưng là Dược thánh, phong hàn nhỏ nhoi thôi, không có gì."


Quả nhiên rất thất lễ! Từ bộ dạng của hắn Nhiễm Bình Dụ nhìn không ra một chút khí phách nào phù hợp với lời nói kia, nhưng vẫn chắp tay phụ họa: "Mỗ kiến thức nông cạn, thỉnh Lưu y sinh thứ lỗi."


Lưu Thanh Tùng lười nhác mà xua tay ý là không ngại, ngược lại nói: "Còn có một câu, tuy rằng có chút thất lễ..."


Nhiễm Bình Dụ nheo mắt, nhìn bộ dáng tùy ý lười nhác của hắn, nghĩ thầm, ngươi chưa từng hữu lễ a, "Lưu y sinh không cần khách khí, thỉnh giảng."


"Thập Lang một mình đến Tiêu phủ có thể hơi cô đơn hay không? Nghe nói trong nhà ngài còn có ba vị nương tử, không bằng cùng đi tránh đi!" Lưu Thanh Tùng nói với vẻ đứng đắn.


Nhiễm Bình Dụ song quyền nắm chặt, cố đè xuống xúc động muốn lột giày ra ném hắn, nghiêm nghị nói: "Nữ nhi gia nhiều thứ bất tiện, Lưu y sinh cứ nói đùa."


Lưu Thanh Tùng hào phóng cười nói: "Không sao! Không sao!"


Hắn ý tứ là, mặc dù hảo ý của hắn bị cự tuyệt, hắn cũng sẽ rộng lượng cười cho qua chuyện.


Nhiễm Bình Dụ đương nhiên là hiểu, sức nhẫn nại dù có tốt hơn nữa, cũng có chút không chịu nổi, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu cứng đờ.


"A gia, đã thu thập xong." Nhiễm Vân Sinh vào cửa, phá tan không khí tẻ ngắt.


Theo sau có Nhiễm Nhan, Nhiễm Mỹ Ngọc và Nhiễm Vận, tuy cùng sống trong thành Trường An, nhưng cũng có mấy ngày không gặp.


Nhiễm Mỹ Ngọc tuy hâm mộ Nhiễm Vân Sinh có thể đếnở trong phủ đệ của Tiêu Tụng, nhưng cũng biết rụt rè là thứ gì, đương nhiênkhông dám làm càn, nên cũng như Nhiễm Nhan các nàng, đến nói vài lời cáo biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK