Mục lục
Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Khác không biết bởi vì là mất máu quá nhiều, hay là bị biểu tình dữ dội của Nhiễm Nhan làm cho kinh hãi, sắc mặt hơi trắng bệch, một đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm nàng, lại không nói gì, chỉ cố gắng bịt miệng vết thương lại.


Máu tươi không ngừng tràn ra qua khe hở ngón tay hắn, nếu quá hai khắc, nói không chừng sẽ vì mất máu mà chết.


Lý Khác hét lớn một tiếng, "Người đâu!"


Cửa bị đẩy ra, bốn thị vệ đeo đao chạy vào, thấy máu đầy nhà, không khỏi kinh hãi, "Điện hạ!"


"Đi truyền y sinh." Lý Khác lại không dám lớn tiếng, mới vừa rồi khi hắn nổi giận gầm lên, đã kích thích cho máu trào ra nhanh hơn, trước mắt đã dần dần biến thành màu đen.


Mấy tên thị vệ đều đã từng lên chiến trường, đối với loại ngoại thương này có thể xử lý tương đối thuần thục, hiện giờ trước khi y sinh tới, thì vẫn có thể xử lý sơ qua miệng vết thương một chút.


Đúng lúc này, có hai hàng thị vệ áp giải Tô Phục đi vào.


Tô Phục một thân Hồ phục viên lãnh màu đen, tóc đen búi thành một cái búi tóc, trên người không có thứ gì trói buộc. Hắn nhìn mặt đất hỗn độn, thấy Nhiễm Nhan cả người đẫm máu đang dựa vào góc tường, biểu tình vốn đã lạnh lùng càng giống huyền băng ngàn năm.


"Để ta nhìn xem." Tô Phục không biết đã dùng sức như thế nào, lại tránh thoát được hai tên thị vệ đang áp giải hắn, đi đến bên cạnh Nhiễm Nhan.


Toàn bộ những thị vệ phía sau đều mang biểu tình căng thẳng, lại không có một ai dám bước ra ngăn cản hắn.


Nhiễm Nhan buông lỏng tay ra, máu tươi lại lần nữa ọc ra, miệng vết thương rất sâu, nhưng cũng may là không có bị thương đến động mạch như Lý Khác.


Tô Phục móc khăn ra nhẹ nhàng lau đi máu tươi chung quanh vết thương, tay vừa chuyển, trong tay lại mọc ra một cây kim đã xỏ chỉ.


Sắc mặt những thị vệ phía sau đại biến, mới vừa rồi rõ ràng đã lục soát đến sạch sẽ, chỉ thiếu nước bắt hắn cởi sạch ra để kiểm tra nữa mà thôi, cây kim lúc này là hô biến từ đâu ra a!


"Có thể nhịn đau không?" Tô Phục hoàn toàn không cảm thấy mình hỏi một nương tử câu hỏi như vậy nó kỳ cục cỡ nào, ở trong lòng hắn, Nhiễm Nhan không giống nữ tử bình thường.


Nhiễm Nhan chưa từng thử qua chuyện được khâu miệng vết thương mà không có thuốc gây tê, nàng cười khổ, với tình trạng hiện tại, thì cần phải nhịn a! Nếu không cứ để vết thương hở rộng như vậy, lát nữa mà có cơ hội chạy thoát, cũng chạy không nổi, lập tức căng da đầu "ừm" một tiếng.


Kim xuyên qua làn da, Nhiễm Nhan hơi run rẩy, rất đau, nhưng kỳ thật cũng không đến mức không chịu đựng được như tưởng tượng, bởi vì bản thân vết thương này đã làm nàng đau đến chết lặng, có đau thêm chút nữa cũng không tính là gì, chỉ là cảm giác kim xuyên qua da thịt quá rõ rệt này, làm cả người khó chịu.


Bởi vì thương thế của Lý Khác khá nghiêm trọng, hắn cũng không còn sức đếm xỉa tới bọn họ, Tô Phục mới có thời gian xử lý thỏa đáng miệng vết thương cho Nhiễm Nhan.


Chờ đến lúc miệng vết thương rộng ba tấc được khâu lại, Nhiễm Nhan cả người đã hư thoát, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, từng giọt nhỏ từ trên mặt xuống sàn nhà, nhưng từ đầu đến cuối, nàng đều không rên một tiếng.


"Còn chịu được chứ?" Tô Phục băng bó tốt cho nàng, thanh âm luôn lạnh lẽo cũng trở nên nhu hòa.


"Ừm." Nhiễm Nhan đáp.


Những thị vệ kia nhìn mà trợn mắt há mồm – mấy người này là loại gì vậy? Tô Phục là sát thủ thì cũng thôi đi, nhưng một cái tiểu nương tử sống sờ sờ bị khâu lại da thịt lại không kêu không la gì, chuyện này quá kỳ quái đi!


Có điều bọn họ sực nhớ ra đến chủ tử nhà mình cũng đã bị thương thành như vậy, tiểu nương tử này không chừng cũng là một sát thủ. Lý Khác không phải là một hoàng tử được nuôi theo kiểu yếu ớt trong kinh đô, luận mưu lược gan dạ sáng suốt cùng kiêu dũng, cả đương kim Thánh thượng cũng rất thưởng thức hắn. Nghĩ đến đây đám thị vệ lập tức liệt Nhiễm Nhan vào cùng một cấp bậc nguy hiểm với Tô Phục.


Tô Phục cùng Nhiễm Nhan liếc nhìn nhau, ý tưởng không mưu mà hợp, hiện tại Lý Khác không rảnh để chỉ huy đám thị vệ, đúng là thời cơ chạy thoát rất tốt, với võ công của Tô Phục, ít nhất phá vây cũng không thành vấn đề.


Tô Phục đang lo lắng Nhiễm Nhan bị thương quá nặng, kiên trì không nổi, nhưng thấy sự kiên định trong mắt nàng, hơi mím môi, duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ôn nhu nói: "Ở phía sau ta."


"Được." Nhiễm Nhan không thể hỗ trợ, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để chính mình trở thành vướng bận.


Tô Phục trước tiên buông tay Nhiễm Nhan ra, như một con báo săn nhanh chóng phóng ra, tóm đầu một thị vệ, giật ngược hắn ra sau, trong nháy mắt rời khỏi nhóm thị vệ, tay trái Tô Phục đã giữ chặt đầu người nọ, tay phải lượn qua, chỉ nghe rắc một tiếng, đầu tên thị vệ kia đã rũ xuống một cái góc độ không bình thường.


Một loạt động tác này bất quá chỉ trong một giây, thị vệ bị giết kia nửa cơ hội giãy dụa cũng không có.


Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, phảng phất như cảm nhận lại một lần nữa thanh âm khủng khiếp phát ra khi tay của Trương trợ lý kia cứng rắn vặn gãy cổ nàng.


"Đi!" Tô Phục không biết đã cầm đao quay lại khi nào, bắt lấy tay nàng.


Nhiễm Nhan vội vàng thu hồi lại tinh thần, theo sát phía sau hắn.


Lưỡi đao bình thường trong tay thị vệ kia, vào tay Tô Phục, lại như lưỡi hái dùng để thu hoạch sinh mệnh trong tay Tử Thần, đi qua nơi nào, nơi đó gió tanh mưa máu. Nhiễm Nhan gặp qua rất nhiều người chết, có điều thấy một đám sinh mệnh tươi sống cứ từng cái một biến mất trước mắt nàng thì đây là lần đầu tiên, nàng ổn định tâm thần, cực lực thuyết phục bản thân, trong tình huống hiện tại không phải bọn họ chết thì là mình chết, tuyệt đối không thể mềm lòng! Nàng cứ như vậy vừa an ủi chính mình, vừa cố gắng bám sát sau lưng Tô Phục, bảo đảm mình không kéo chân sau của hắn.


Chỉ trong chớp mắt công phu, Tô Phục đã mang nàng chạy ra khỏi phòng.


Trong viện tuyết lớn vẫn rơi tán loạn, chỉ có mấy cái đèn lồng tản ra ánh sáng mỏng manh.


Tô Phục ôm Nhiễm Nhan lên, né chính viện, dán sát chân tường lách qua thiên viện, thời điểm thân ảnh bọn họ vừa lướt qua, mưa tên bay tới rào rào, ở trong gió tuyết mang theo tiếng xé gió mà nhào tới.


Vị trí Tô Phục lựa chọn có rất ít mũi tên có thể bắn tới, ngẫu nhiên có mấy mũi, cũng đều bị đao trong tay hắn chặn lại. Tới một cái hẻm cụt, Tô Phục ôm Nhiễm Nhan, chân mượn lực từ bức tường gạch xanh nhấp nhô, dễ dàng vọt qua bên kia tường.


Ra khỏi viện, đập vào mắt là một cánh đồng bát ngát.


Nhiễm Nhan lúc này mới phát hiện, thì ra bọn họ không phải ở bên trong thành Trường An.


Tô Phục có cảm giác phương hướng rất chuẩn, chân như bay trên nền tuyết, những binh lính bình thường đó căn bản không có khả năng đuổi kịp hắn, nhưng rất nhanh tiếng vó ngựa lại truyền đến.


Hắn chuyển hướng, chạy vào cánh rừng gần đó.


Nơi đó không phải là nơi chạy thoát tốt, nhưng là chỗ phục kích giết người rất tốt.


"Đừng sợ, chỉ có vài người như vậy không làm gì được chúng ta đâu." Tô Phục nhẹ giọng nói.


Tô Phục âm thầm tính toán, Lý Khác nhậm chức đô đốc An Châu, chủ lực của hắn đều ở An Châu, nếu di dời với qui mô lớn, khẳng định sẽ làm người khác hoài nghi, mà nhân thủ hắn sắp xếp ở Trường An, không có khả năng để hắn dễ dàng sử dụng, bởi vậy chỉ bằng vào những người này cũng không đáng ngại.




Vốn dĩ, nếu hết thảy đều bị nắm trong tay Lý Khác, Tô Phục hiện tại có thể đã chết dưới mưa tên, nhưng ai ngờ Lý Khác đã coi nhẹ Nhiễm Nhan, còn bởi vậy mà suýt nữa bỏ mạng. Đã không còn chủ soái, lại bị khí thế của Tô Phục chấn nhiếp, binh lính bên dưới đương nhiên đã loạn thành một nùi, đối với một sát thủ kì cựu như Tô Phục, không thể nối kết thành một đội ngũ rắn chắc, thì chẳng khác gì một khối đậu hủ to, muốn cắt muốn xẻo ra sao, là do hắn quyết định.


Tô Phục trước giờ đều không sợ vũ lực, chỉ sợ trí tuệ. Lý Khác đã bẫy hắn như thế nào, hắn nhớ rõ ràng.


Đi sâu vào trong rừng, Nhiễm Nhan mới nhớ ra cổ mình hình như còn đang chảy máu, nàng sợ vết máu của chính mình nhỏ trên mặt đất sẽ bị người phát hiện, liền duỗi tay che lại miệng vết thương.


Hai người ở trong rừng tìm một hồi lâu, mới tìm được một chỗ trú ẩn thích hợp.


"Nơi này hẳn là khá an toàn, ngươi trước tiên chờ ở đây đừng đi đâu hết, ta đi giải quyết bọn họ." Tô Phục buông Nhiễm Nhan xuống, chỉ vào một cái hốc cây.


Đây là một gốc cây già lớn cỡ ba người ôm, bởivì sắc trời quá tối, thấy không rõ là cây gì, dưới tàng cây có cái hốc cao đếnđùi, lối vào rất hẹp, còn bị tuyết lấp mất một nửa, nhưng với dáng người của Nhiễm Nhan vẫn có thể chui lọt vào dễ dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK