Mục lục
Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trừ chuyện đó ra thì sao? Nương tử nhà các ngươi còn tiếp xúc với ai nữa?" Nhiễm Nhan nhẫn nại hỏi tiếp.


Thược Dược cúi đầu, lặng im một hồi rồi cực kỳ kiên định lắc đầu.


"Nói cách khác, hiện tại người hiềm nghi chỉ có hai người là ngươi và ta." Thanh âm Nhiễm Nhan gợn sóng bất kinh, phảng phất như chuyện không liên quan đến mình, nhìn về phía Tôn Chấn, "Tôn Thiếu Khanh, dù cho có khả năng là ta mưu sát đậu Tứ Nương, nhưng Thược Dược này, có phải cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi hay không?"


Không đợi Tôn Chấn trả lời, Nhiễm Nhan tiếp tục nói: "Chuyện ta không quen biết Đậu Tứ Nương, mặc kệ là thúc phụ Nhiễm thị ta, hay là mọi người ở Huỳnh Dương Trịnh thị, đều có thể làm chứng cho ta. Phấn bột kia, trùng hợp là chỗ này của ta còn lại một ít, Tôn Thiếu Khanh có thể mang về thỉnh ngự y kiểm nghiệm một chút, ta cùng với Đậu Tứ Nương ngày xưa vô oan ngày nay vô thù, vì sao phải giết nàng? Nhưng chuyện Đậu Tứ Nương dùng phấn bột, ngoại trừ Thược Dược, cũng chỉ có vài vị nương tử cùng thị tỳ khác biết được, có phải hiềm nghi so với ta còn lớn hơn một chút hay không?"


Mặc dù hung thủ không phải Thược Dược, thì nàng ta cũng là đồng lõa. Nhiễm Nhan đoán bản thân mình mấy ngày nay vẫn luôn bị người giám thị, nhưng dù vậy, bên người Nhiễm Nhan cũng có ám vệ, người giám thị không thể đến quá gần mà không bị phát giác, sao có thể biết Đậu Tứ nương tử làm gì bên trong y quán?


Có thể phối ra loại dược tổn thương mặt người ta trong thời gian ngắn này, Nhiễm Nhan tự hỏi là làm không được, hơn nữa ngoại trừ Tô Phục, nàng cũng không thể nghĩ ra ai có thể làm được. Ngự y trong cung nhiều việc, y thuật cũng cao siêu, nhưng ở phương diện phối độc, thì còn chưa nhất định có thể so được với Nhiễm Nhan.


"Nô tỳ được Đậu gia dưỡng dục, sao có thể giết hại nương tử, thỉnh Tôn Thiếu Khanh cùng Viên Thiếu Doãn minh giám." Thược Dược phủ phục trên mặt đất, không ngừng khóc nức nở. Dù nhìn không thấy mặt, cũng cảm thấy tư thái kia thật sự làm người ta thương xót.


So ra, bộ dạng của Nhiễm Nhan lại không có chỗ nào đáng yêu. Viên Thiếu Doãn vốn dĩ có chút ảo tưởng với Nhiễm Nhan, thứ nhất là vì ngũ quan của nàng thực sự quá mức mỹ lệ; thứ hai cũng là vì dáng vẻ vô cảm của nàng, hắn chưa từng gặp qua, bất quá so sánh giữa hai người trước mắt, trong lòng hắn âm thầm cảm thấy nữ nhân không có chút tình thú giống Nhiễm Nhan này, thật sự là nhạt nhẽo.


Viên Thiếu Doãn duyệt qua vô số nữ nhân, đương nhiên có thể nhìn ra, Nhiễm Nhan không phải là người chỉ đạm nhiên trên mặt, nàng đúng là không thú vị từ trong xương cốt, mà còn không dễ đắc thủ.


Bởi vậy trong lúc nhất thời toàn bộ lực chú ý của Viên Thiếu Doãn đều chuyển lên người Thược Dược, "Thược Dược cô nương đừng khóc, Hiến Lương phu nhân cũng chưa nói ngươi chính là hung thủ a! Phá án mà, luôn phải xét hết những người có hiềm nghi, Tôn Thiếu Khanh làm người thanh chính liêm minh, tất nhiên sẽ không oan uổng ngươi."


Vãn Lục tức điên, nhịn không được nói: "Viên Thiếu Doãn lời này là có ý gì? Sẽ không oan uổng nàng ta, vậy là ngài nhận định phu nhân nhà chúng ta là hung thủ giết người à? Phu nhân nhà chúng ta từ nhỏ hiền lương thục đức, hiện giờ gả vào Tiêu thị lại càng giữ mình trong sạch, toàn tâm toàn ý mà phụng dưỡng phu quân, hay ngài cảm thấy phu nhân nhà chúng ta không đáng tin bằng một cái thị tỳ? Dựa vào cái gì liền bởi vì cho Đậu Tứ Nương dùng phấn bột thì phải bị định tội, ta mỗi ngày đều dùng, cũng có chảy nửa giọt máu nào đâu."


Một loạt những lời tuôn ra không ngừng nghỉ kia, làm Lưu Thanh Tùng cũng trố mắt, cả hắn cũng không dám dùng loại khẩu khí chất vấn này nói chuyện với Viên Thiếu Doãn, tiểu cô nương Vãn Lục này thật đúng là to gan.


Vãn Lục cũng không phải ỷ vào Tiêu gia, kỳ thật trước kia khi còn ở Tô Châu, lần Nhiễm Nhan bị ném ở thôn trang kia, nàng còn đanh đá hơn so với bây giờ. Đừng nói là Trường An Thiếu Doãn, cho dù trước mặt là thánh thượng, nàng cũng dám ồn ào, khi đó nàng cảm thấy cũng đã thành tình trạng này, cùng lắm là chết thôi, không có gì đáng sợ. Rồi sau đó khi Nhiễm Nhan dần dần được coi trọng, nàng cũng thu liễm lại rất nhiều, tận lực không gây chuyện, nhưng lúc này lại uy hiếp đến an toàn của Nhiễm Nhan, nàng sao có thể nín nhịn?


Trên gương mặt đờ đẫn của Tôn Chấn cũng xuất hiện một tia kinh ngạc.


Viên Thiếu Doãn vốn đã không nhịn được, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn về phía nha đầu miệng lưỡi sắc bén kia, kết quả vừa nhìn, phát hiện tư sắc của Vãn Lục cũng không kém Thược Dược, thậm chí ngũ quan còn tinh xảo hơn rất nhiều, chỉ là trước đó toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Nhiễm Nhan, xem nhẹ hai thị tỳ dáng vẻ mộc mạc bên cạnh nàng, Ca Lam trầm tĩnh, Vãn Lục đanh đá, hình thành hai cực đối lập.


Viên Thiếu Doãn mặc dù cảm thấy hai mỹ nhân trước mặt cảnh đẹp ý vui, nhưng đã bị dát đi mặt mũi trước mặt mọi người, đương nhiên có chút xuống đài không xong, mới làm ra vẻ, trầm giọng nói: "Tôn Thiếu Khanh phá án công chính là rõ như ban ngày, sẽ không oan uổng một thị tỳ nhỏ nhoi, đương nhiên càng sẽ không lung tung định tội cho Hầu phu nhân."


"Nếu tiện, ta muốn nghiệm thi." Lưu Thanh Tùng bỗng nhiên mở miệng nói.


Tôn Chấn cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ hỏi Nhiễm Nhan: "Hiến Lương phu nhân đã hỏi xong chưa?"


Nhiễm Nhan gật đầu, nhàn nhạt chỉ ra điểm đáng ngờ trong lòng nàng, "Thược Dược cô nương thông minh lanh lợi, nói rất trôi chảy chi tiết đã làm ta hiểu rõ ràng rồi, đương nhiên không có nghi vấn."


Ở đây không có một ai hồ đồ, Nhiễm Nhan vừa nhắc nhở xong, cũng không khỏi sinh nghi, người lanh lợi như Thược Dược, sao lại không biết phải làm sao mà còn để cho Đậu Tứ Nương chết trên tay mình?


Ít nhất cũng nên làm ra chút hành động gì đó phù hợp với sự lanh lợi của nàng ta chứ?


Nghĩ đến đây, hành động vừa rồi của Thược Dược cũng thực sự làm người hoài nghi, đường đường một Hầu phu nhân định tội cho nàng ta, vậy mà nàng ta lại không cầu xin Hầu phu nhân khẩu hạ lưu tình, lại chuyển qua cầu xin Tôn Chấn cùng Viên Thiếu Doãn. Viên Thiếu Doãn nhíu mày, hắn thích các loại nữ nhân, ngoại trừ loại không có chút tình thú gì như Nhiễm Nhan, còn thì đặc biệt chán ghét những người giở trò vặt trước mặt hắn, huống chi, hành vi mới vừa rồi của Thược Dược rõ ràng chính là đang lợi dụng chuyện hắn dễ mềm lòng với nữ nhân.


"Người đâu, trước cứ áp giải về Đại Lý Tự, sau đó thẩm vấn." Tôn Chấn thì là nửa điểm tâm tư thương hương tiếc ngọc cũng không có, không quan tâm là khuynh quốc khuynh thành hay là không cốc giai nhân, ở trước mặt hắn thì đều là đầu gỗ như nhau.


Lưu Thanh Tùng bị gạt qua một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được vỗ bàn, đứng phắc dậy, "Uy, Tôn tử, ngươi rốt cuộc có nghe thấy lão tử nói chuyện hay không hả! Lão tử muốn nghiệm thi! Ta không tin Đại Lý Tự các ngươi còn có ngỗ tác nào có thể so sánh được với lão tử!"


Tử, thêm ở đằng sau họ là một loại tôn xưng, giống như xưng Khổng Tử, Mạnh Tử đều là xưng hô dành cho thánh nhân, bất quá Lưu Thanh Tùng hô lên thì liền không phải ý nghĩa kia nữa.


Tôn Chấn cũng không giận, thi lễ với Nhiễm Nhan: "Vậy ta về công sở trước, thỉnh Hiến Lương phu nhân mấy ngày sắp tới phối hợp, ở trong phủ không cần ra ngoài, bao gồm hai vị cô nương này và Lưu y sinh."


"Đây là đương nhiên, nhưng ta cũng không hy vọng chuyện chưa được điều tra rõ, mà tin tức đã lộ ra ngoài." Nhiễm Nhan trước kia có thể không để bụng, nhưng hiện tại nàng là tức phụ của Tiêu thị, có nghĩa vụ bảo toàn thanh danh của mình cho tốt, cũng nhất thiết không thể làm Tiêu Tụng vì mấy chuyện không đâu này mà bị liên lụy.


Nhiễm Nhan nhìn Tôn Chấn xoay người xuống lầu, không ngó ngàng gì tới Lưu Thanh Tùng, trong lòng kinh ngạc, "Ngươi đắc tội vị Tôn Thiếu Khanh này à?"


"Kỳ thật cũng không đến mức đắc tội đi!" Lưu Thanh Tùng nói vẻ không xác định: "Một năm trước ta dẫn con của hắn đi Khúc Giang chơi, kết quả khi trở về lại bỏ quên tiểu tử kia ở đó, ta ngủ đến nửa đêm mới nhớ tới, lại quay lại đón về. Từ sau vụ đó, hắn vẫn luôn không để ý tới ta, quá nhỏ mọn."


Tôn Chấn lúc ấy đang trực đêm ở công sở, căn bản không biết chuyện này, là sau đó mới nghe chính nhi tử mình khóc lóc kể lể. Hơn nữa hỗn đản vô lương tâm Lưu Thanh Tùng kia, còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ nhi tử hắn, dỗ thằng nhóc đừng nói ra chuyện này. Tôn Chấn chuyên phá án, muốn tìm ra sơ hở từ một tiểu hài tử còn không đơn giản sao!


"Ta rất lo lắng cho A Vận." Nhiễm Nhan đứng dậy, vuốt thẳng váy áo, đi xuống lầu, "Hồi phủ đi, không đi thôn trang nữa."


"Aizz, tiểu tử choai choai kia cũng mười bốn mười lăm tuổi, bị hắn dưỡng đến mức giống như cái cô nương, không biết đường tự về, có thể oán đến ta sao!" Lưu Thanh Tùng đuổi theo sau.


Đối với vị Tôn Thiếu Khanh này, hắn dù là chức quan hay phạm vi quản hạt đều tương tự như Tiêu Tụng, một người là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, một người là Hình Bộ Thị lang, khi tam tư hội thẩm, bình thường đều là hai người bọn họ, cùng một quan viên phó chức của Ngự Sử Đài, cho nên Nhiễm Nhan xem như tương đối hiểu biết người này.


Tôn Chấn cũng coi như xuất thân danh môn, nhưng gia đạo suy sụp, từ nhỏ đã vô cùng nghèo khổ, hắn làm người tương đối đoan chính nghiêm túc, văn chương viết ra cũng như người, không quá xuất sắc, bởi vậy đầu hành quyển khắp nơi, cũng không có ai thưởng thức. Hắn là theo khoa cử từng bước một, làm đâu chắc đấy, trước nay cũng không kinh tài tuyệt diễm, càng không hề một bước lên trời. Phải thi liên tục bảy tám năm, mới đến phiên thi đình.


Những điều này đều nhờ vào người vợ cả ủng hộ và cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố kia của hắn, đến lúc con đường làm quan của hắn đã ổn thỏa, vợ cả lại mất vì bệnh, một mình hắn nuôi lớn nhi tử, huống hồ hắn nhiều năm như vậy không cưới người khác, cũng chỉ có một nhi tử này kéo dài hương khói, hắn có thể không nóng nảy sao? Trong lòng Nhiễm Nhan không thể không hung hăng khinh bỉ Lưu Thanh Tùng một phen.


Nhiễm Nhan lên xe ngựa từ cửa sau, trực tiếp ra khỏi y quán, Lưu Thanh Tùng cũng cưỡi ngựa theo sau không nhanh không chậm mà hồi Tiêu phủ.


Mấy ngày nay phường thị trong thành Trường An vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều có người khe khẽ nói nhỏ, tửu lầu quán trà thì càng chật ních. Ở cái xã hội mà trao đổi tin tức không quá nhanh và tiện này, người Trường An yêu nhất là tụ tập một chỗ đàm luận thời sự, hoặc là bát quái ở nơi nào đó.


Đứng đầu gần đây không gì hơn là vụ án Đậu Tứ Nương bị người mưu hại, ngẫu nhiên còn đề cập trận 'thiêu đuôi yến' thần bí ở y quán Thanh Trúc kia.


Chuyện phát sinh trong Trường An, không cần mấy ngày đã truyền tới tai Lý Thế Dân, nghe Ngự Sử Mã Chu hồi đáp xong, chân mày không khỏi nhíu chặt. Ông cũng không quá tin lời đồn đãi, y thuật của Nhiễm thị đến tột cùng có thần hay không thần không sao cả, nhưng Thái Tử hết lòng đề cử, mặt mũi lần này vẫn phải cho.


"Chỉ vậy thôi à?" Lý Thế Dân để bút xuống, ngược lại hỏi: "Thái Tử gần đây đang làm những gì?"


"Thái Tử Trung xá nhân mới được thánh thượng điều nhiệm có vẻ rất hợp ý Thái Tử, mấy ngày nay nghe hắn khuyên nhủ, mỗi ngày đều khắc khổ đọc sách, số lần học hỏi sư trưởng cũng càng nhiều." Mã Chu vẫn luôn không có cảm xúc mà hội báo lại mọi chuyện, bất quá lần này lại có chút vui mừng.


Lý Thế Dân hơi mỉm cười, nhẹ nhàng duỗi chân nói: "Hắn nếu có thể minh bạch đạo làm vua, cần cù hiếu học, thì tốt rồi!"


Trong lòng Lý Thế Dân kỳ thật cũng không hoàn toàn muốn phế trưởng lập ấu, dù gì Lý Thừa Càn cũng không phải ngu ngốc, mà là quá mức lơ là thiếu tập trung, ông hiện giờ vẫn còn ôm một tia hy vọng đối với Lý Thừa Càn.


"Thân thế của Tô Tử Kỳ tra đến đâu rồi?" Lý Thế Dân ngược lại hỏi.


Mã Chu móc từ trong tay áo ra một phong thư dán kín, hai tay trình đến trước mặt Lý Thế Dân. Lý Thế Dân tiện tay cầm lấy, dùng một thanh đoản đao trên bàn rọc ra, rút tờ giấy bên trong ra nhìn nội dung bên trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK