Mục lục
Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Nhiễm Vân Sinh nhìn không được tốt, Tiêu Tụng hảo tâm an ủi: "Thập Lang yên tâm, hắn trước kia mỗi lần coi trọng nương tử nào đều là như thế, nhắc lệnh muội chú ý một chút, qua một thời gian nhiệt tình của hắn lui bớt đi là được."


Những gì Lưu Thanh Tùng nói ở đời sau nghe là biết nói đùa, nhưng ở Đường triều mặc dù không khí đã mở mang, nghe thấy những lời như vậy cũng không khỏi cảm thấy quá mức phóng đãng.


Vừa rồi Lưu Thanh Tùng kể chuyện kể đến miệng khô lưỡi khô, thật vất vả tạo chút ấn tượng tài hoa hơn người trong cảm nhận của Nhiễm Vân Sinh, lại bị một câu vô cùng đơn giản của Tiêu Tụng công phá. Nhiễm Vân Sinh chính tai nghe thấy những lời "Bất kham" này của hắn, hơn nữa ấn tượng đối với Tiêu Tụng vẫn luôn là trầm tĩnh ổn trọng, lập tức ấn tượng đối với Lưu Thanh Tùng đã hạ xuống điểm thấp nhất.


Hơn nữa Lưu Thanh Tùng lưỡi xán sinh hoa, không chừng thật sự có thể lừa gạt được Nhiễm Vận.


Tiêu Tụng thấy vẻ mặt Nhiễm Vân Sinh có chút nôn nóng, hơi cong cong khóe môi, mặt đầy thành khẩn nói: "Thập Thất Nương trên người có thương tích không nên đi quá nhanh. Như vậy đi, Thập Lang, ngươi chạy nhanh về nói cho lệnh muội việc này, vừa lúc ta cũng định ra khỏi thành làm việc, thuận đường đem Thập Thất Nương đưa đến cửa nhà, ngươi có thể yên tâm."


Nhiễm Vân Sinh nghĩ là còn có thị tỳ chờ bên ngoài công sở, lại cho rằng Tiêu Tụng là quân tử, nên cảm kích chắp tay nói: "Đa tạ Tiêu lang quân! A Nhan liền phiền toái ngươi."


"Thập Lang không cần khách khí, ta cũng chỉ là thuận đường." Tiêu Tụng chắp tay đáp lễ.


Nhiễm Vân Sinh dặn dò Nhiễm Nhan vài câu, liền vội vàng rời đi.


"Âm hiểm!" Nhiễm Nhan cứ trơ mắt mà nhìn Thập ca của mình bị lừa đi như vậy, tách Nhiễm Vân Sinh ra, thật ra nàng có thể lý giải, nhưng, "Lưu Thanh Tùng đắc tội ngươi à?"


"Không có. Nhưng không phải hắn đắc tội ngươi sao?" Tiêu Tụng chỉ chính là chuyện Lưu Thanh Tùng cười cợt thơ của Nhiễm Nhan làm, vừa mới nãy lại còn nói nàng không có tu dưỡng văn học.


Kỳ thật mấy chuyện này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Lưu Thanh Tùng chết sống cũng không chịu thành thật khai báo là khi nào đã ngâm "Quan Sơn Nguyệt" cho Nhiễm Nhan nghe, còn nữa, con đường hắn đi này quá nhấp nhô, nên không cam lòng để Lưu Thanh Tùng quá xuôi gió xuôi nước.


Nói theo kiểu của Lưu Thanh Tùng là: Trên con đường tình yêu chua xót một chút, sau khi kết hôn mới có thể ngọt ngào.


Nếu không phải chính miệng Lưu Thanh Tùng gào lên câu "Bắt lấy Nhiễm Vận" càn rỡ kia, Nhiễm Vân Sinh cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng như thế.


Nhiễm Nhan liếc Tiêu Tụng một cái, ai biết những lời này có phải là hắn cố ý kích thích cho Lưu Thanh Tùng la lên hay không! Nếu nói như vậy, vậy hắn từ lúc vào phòng cũng đã bắt đầu gài Lưu Thanh Tùng...


"Ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi như vậy." Tiêu Tụng thấy ánh mắt Nhiễm Nhan, quyết đoán tỏ thái độ.


"Ai mà biết được!" Nhiễm Nhan nói là nói vậy, trong lòng lại tin hắn, người chơi quyền mưu thành thục như hắn, muốn lừa nàng những việc nhỏ như vậy cũng không khó, nhưng hắn rốt cuộc lại không làm vậy.


Hai người vừa nói chuyện, vừa lần lượt bước lên xe ngựa.


......................


Tuyết rơi liên tục hai ngày, thời tiết bắt đầu trong trẻo hơn.


Tuyết tan rất nhanh, nước nhỏ tích tích táp táp từ khắp mái hiên, trong vòng một ngày hầu như đã tan sạch sẽ, không khí lạnh lẽo hơi ẩm ướt, cực kỳ giống mùa đông Tô Châu.


Nhiễm Nhan dựa vào bên cửa sổ xe nhìn người đi đường lui tới bên ngoài, Tiêu Tụng thật vất vả mới tách người khác ra được, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội, bắt đầu giới thiệu cho nàng các phường dọc theo đường đi.


Khi đi ngang qua chợ đông đối diện cửa đông của phường Bình Khang, nơi nơi đều là oanh thanh yến ngữ, tiếng cười nữ tử như chuông bạc, trên gác mái có nữ tử ăn mặc hoặc hoa lệ hoặc hở hang đang chào mời khách, có người trong tay cầm quạt, che miệng cười, có người cài trâm, có người vẫy khăn dùng lời khiêu khích khiến cho mấy lang quân đi qua chú ý...


Son phấn phiêu hương, trăm hoa khoe sắc, chỉ một thoáng làm người ta cảm thấy như xuân về hoa nở.


Nhiễm Nhan nhìn chăm chú, gần như là nhìn không chớp mắt.


"A Nhan..." Tiêu Tụng thấy nàng nhìn hăng say như vậy, còn tưởng là nàng ở khuê phòng, không biết đây là nơi nào, "Chỗ này không phải là nơi nương tử có thể tới, đừng nhìn."


Nhiễm Nhan quay đầu lại nói: "Ừm...ta chỉ là đang nghĩ, những người này loạn giao như vậy, khẳng định là sẽ bị bệnh lây qua đường sinh dục quấy phá đi!"


Nhiễm Nhan đích xác là đang nghĩ, nàng có thể chiết xuất ra Penicillin, thành Trường An kỹ quán nhiều như vậy, thị trường rất lớn. Hơn nữa công dụng của Penicillin rất đa dạng, không nhất định chỉ dùng để trị liệu bệnh lây qua đường sinh dục, không bằng trước dùng cái này làm nghề y kiếm ít tiền tài?


Tiêu Tụng ngạc nhiên, nhưng chợt bật cười sang sảng, dẫn tới ánh mắt của rất nhiều kỹ nữ bên ngoài. Thanh âm của Tiêu Tụng rất êm tai, vô luận là tiếng cười lanh lảnh, hay là khàn khàn trầm thấp, đều có sức làm lòng người nhộn nhạo, mấy kỹ nữ nghe tiếng, đương nhiên là muốn được nhìn mặt một lần.


"Không biết thu liễm." Tiêu Tụng cười mắng.


Nhiễm Nhan liếc nhìn bên ngoài một cái, "Có mấy mỹ nhân đang kiễng chân nhìn xung quanh, Tiêu lang quân có phải là khách quen hay không?"


Tiêu Tụng cười nói: "Ngươi có biết nếu ta hiện tại mà bước ra, thì sẽ có chuyện gì không?"


Tuyệt đối là cảnh chim thú tứ tán.


Tiêu Tụng không phải chưa dạo qua kỹ quán, có đôi khi xã giao quan trường, cũng khó tránh khỏi sẽ đến những chỗ như vậy, lúc đầu mấy kỹ nữ thấy Tiêu Tụng tuấn mỹ đĩnh bạt, đương nhiên vui sướng, lớp sau tiếp lớp trước mà dán lên, nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của hắn, liền bắt đầu không dấu vết mà né xa, nếu dứt khoát rời xa thì thôi đi, các nàng vừa hầu hạ người khác, vừa thường xuyên liếc trộm hắn, khiến người ta vừa chán vừa phiền.


Đương nhiên, cũng có người yêu thích hắn đến mức dù chịu nguy hiểm bị "khắc chết", cũng nguyện ý hầu hạ hắn.


"Đã tới vài lần, bất quá chỉ là uống chút rượu mà thôi." Tiêu Tụng nói.


Nhiễm Nhan nhíu nhíu mày, "Vậy chứng tỏ là ngươi thông minh."


"Hửm?" Tiêu Tụng nhướng mày.


Đối với sinh hoạt cá nhân của người khác, Nhiễm Nhan luôn không có hứng thú quan tâm, nhưng không biết như thế nào, nàng lại muốn "giáo dục" Tiêu Tụng một chút về quan niệm ở phương diện này, "Thông minh cũng không quyết định bởi chỉ số thông minh, cũng chính là trí tuệ. Thông thường người có chỉ số thông minh càng cao, yêu cầu đối với phương diện quan hệ nam nữ sẽ càng cao, bọn họ chú trọng phù hợp về mặc tinh thần hơn, chỉ có cảm thấy trên cơ sở tâm linh tương thông, mới có thể đạt tới thỏa mãn nhục dục, loạn giao thì chính là cầm thú."


Nhục dục...loạn giao... Nhiễm Nhan dùng từ ngữ dũng mãnh, làm Tiêu Tụng đơ một chút, mới vỗ tay cười nói: "Nói như vậy, hiện giờ chỗ này nơi nơi đều nuôi nhốt cầm thú?"


"Lang quân dạo kỹ quán đều là cầm thú, kỹ nữ thì không nhất định." Nhiễm Nhan nghiêm túc giải thích: "Người đi dạo kỹ quán là chủ động đi tầm hoan mua vui, nhưng kỹ nữ hơn phân nửa là bị bắt bán mình."


Tiêu Tụng gật đầu, "Có đạo lý, bất quá A Nhan, những lời này ngươi chỉ nói với ta thôi, trước mặt những lang quân khác thì chớ có như thế."


Nhiễm Nhan hừ hừ một tiếng, bất quá là thấy hắn có tiềm lực mới nhiều lời vài câu thôi, nàng không ăn no đến mức đi khắp nơi dạy dỗ người khác.


"Có nghe thấy không?" Tiêu Tụng thấy biểu tình không cho là đúng của nàng, liền xụ mặt giáo huấn.


Nhiễm Nhan đánh giá hắn một cái, nói: "Ngươi đây là đang dạy dỗ ta à?"


Đối diện nhau một lúc lâu, Tiêu Tụng xì hơi, thôi vậy, hắn không phải cũng chính là vì thích tính thẳng thắn trực tiếp này của nàng sao, nếu cứ kiểu muốn nói lại thôi giống như mấy nương tử khác, thích muốn chết còn làm bộ, hắn cũng thấy phiền, nên nói sang chuyện khác: "Ta nhớ rõ trước kia Sài Huyền Ý cũng thường hay dạo kỹ quán...nếu trong phủ hắn không có cơ thiếp nào mất tích, có phải sẽ là kỹ nữ hay chơi cùng hắn hay không?"


Nhiễm Nhan nhìn kỹ khu tần lâu sở quán càng lúc càng xa, trầm ngâm nói: "Cũng rất có khả năng a! Hắn nói hắn nhớ lại là có người bức bách hắn cùng thị tỳ nhảy xuống từ trên sườn núi, vậy có nhớ lại diện mạo người nọ hay không? Bọn cướp hiển nhiên là muốn bức tử hắn, lại còn giết nữ tử này, mà không phải là vì giựt tiền? Chẳng lẽ là báo thù?"


Nghe nói mất tích bốn người, hiện tại chỉ tìm được một khối thi thể, vậy vẫn còn ba người sinh tử chưa biết a!


"Ngươi hoài nghi Văn Hỉ Huyện chủ, có chứng cứ không?" Nhiễm Nhan hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK