Mục lục
Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Nhiễm Nhan đi ra cổng vòm, đúng lúc gặp được Đông Dương phu nhân từ ngoài cổng đi vào.


Bà ta vẫn mang dáng vẻ xa cách, chỉ là mảnh khảnh hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, một thân y phục trắng, cả người thoạt nhìn càng giống như không dính khói lửa nhân gian.


Nhiễm Nhan hơi khom người với bà ta.


Đông Dương phu nhân gật đầu, để thị tỳ đỡ đi về hướng nàng.


"Đại bá mẫu thỉnh vào trong ngồi đi." Nhiễm Nhan nói.


Đông Dương phu nhân nhìn về phía đình hóng gió trong viện, thanh âm có chút suy yếu, "Trong phòng hơi ngột ngạt, đi vào trong đình ngồi đi."


Mới đến chạng vạng, nhiệt độ từ giữa trưa vẫn còn, kỳ thật bên ngoài còn bức bối hơn trong phòng, nhưng nếu khách nhân đã chọn chỗ, Nhiễm Nhan cũng chiều bà ta.


Hai người quỳ ngồi xuống tịch trong đình hóng gió, Nhiễm Nhan liền hỏi: "Nhìn khí sắc đại bá mẫu không được tốt, là bị bệnh sao?"


Nếu không phải Đông Dương phu nhân có thể có uy hiếp tới Nhiễm Nhan, nàng kỳ thật cũng không quá ác cảm với người này, thậm chí có lúc còn có suy nghĩ ác liệt là nếu không phải Đông Dương phu nhân mưu sát hai vị phu nhân trước của Tiêu Tụng, Tiêu Tụng hiện giờ cũng không phải phu quân của nàng. Không biết có phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, Nhiễm Nhan càng ngày càng cảm thấy, trên đời này không có ai so được với hắn.


"Đã bệnh một thời gian rồi, ta tự cảm thấy thời gian không còn nhiều lắm, cho nên mới ra khỏi hiếu kỳ đến đây gặp ngươi một chuyến này." Ngữ khí của Đông Dương phu nhân như là đang nói sau khi ăn xong uống trà gì, nhẹ nhàng như vậy.


"Ta xem khí sắc của đại bá mẫu, chưa đến nông nỗi hết thuốc chữa." Nhiễm Nhan nói.


Thị tỳ dâng trà, Đông Dương phu nhân không nhanh không chậm bưng lên nhấp một ngụm, mới nói: "Có những bệnh, không phải thuốc hay là có thể chữa được."


Nhiễm Nhan khựng lại một chút, phất tay lệnh cho thị tỳ trong đình lui ra.


Đông Dương phu nhân buông chung trà, nhìn chằm chằm một đóa mộc phù dung đỏ từ bên ngoài vườn hoa vươn vào trong đình, có vẻ xuất thần. Một lát sau mới mở miệng nói: "Ta tự biết sự tình đã bại lộ, Tiểu Cửu trước giờ không xuống tay với ta, bất quá là sợ rút dây động rừng làm người đằng sau ta bắt đầu ngờ vực hắn, hiện giờ hắn đã biết được ta cùng với người nọ trở mặt, thì tất nhiên sẽ trả thù."


Tiêu Tụng thật sự là người như vậy, hơn nữa thủ đoạn trả thù của hắn lần nào cũng ngoan tuyệt, không cho địch thủ lưu chút đường sống nào. Nếu hắn hận một người, tuyệt đối sẽ không chỉ một đao cứa cổ người nọ, hắn có đủ kiên nhẫn, chờ đến lúc hủy diệt người nọ đến mức cặn bã cũng không dư thừa.


"Thủ đoạn làm việc của tiểu Cửu, người khác không biết, ta lại lĩnh giáo qua vài lần." Đông Dương phu nhân vẫn mang bộ dáng gợn sóng bất kinh kia, từ trong tay áo móc ra một phong thư hơi mỏng đặt ở trên bàn, "Ta tới, chỉ nghĩ cùng ngươi làm giao dịch, đây là tín hàm Lý Thái cấu kết với quan viên địa phương, có ý đồ mưu phản, ngươi cầm đi, điều kiện là tánh mạng của nhi tử ta."


Tiêu Tụng mà trả thù, rất khó nói có thể cố kỵ tình nghĩa huynh đệ hay không.


Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm bà ta, nhàn nhạt nói: "Ta vì sao phải tiếp củ khoai lang phỏng tay này? Lý Thái mưu phản hay không mưu phản cùng ta không có bất luận quan hệ gì."


"Đúng." Đông Dương phu nhân hơi rũ mắt, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve góc phong thư, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta biết, Lý Thái bắt Tang Tùy Viễn."


Trong lòng Nhiễm Nhan nhảy dựng, thấy rõ ràng khóe môi Đông Dương phu nhân lóe lên một tia cười nhạt, bà ta ngẩng đầu lên, đôi mắt như thu thủy thanh thiển nhìn Nhiễm Nhan, "Giao dịch này như thế nào? Một mạng đổi một mạng, ta biết, ngươi có bản lĩnh thuyết phục tiểu Cửu."


"Là chính bà tự nuốt Thiên Lôi đằng?" Nhiễm Nhan đột nhiên hiểu ra, ai có bản lĩnh hạ độc ở trên người nữ nhân khôn khéo như vậy? Chỉ có chính bản thân bà ta đi.


Đông Dương phu nhân bưng cái ly lên, động tác đang muốn uống nước dừng một chút, "Không sai, Lý Thái cho rằng dùng vị trí tông chủ thì có thể dụ dỗ Tiêu Thập Nhất giết ta, nhưng hắn không biết, Tiêu Thập Nhất căn bản không chịu nổi một kích."


Đã liên thủ qua một đoạn thời gian, Đông Dương phu nhân kỳ thật đã nhìn ra Lý Thái người này cũng không có khả năng hiểu cách dùng người, đây là khuyết điểm trí mạng trên đường tranh giành trữ vị.


Đông Dương phu nhân tiếp tục uống thuốc độc, một là vì tranh thủ thời gian, Tiêu Tụng thân phụ hoàng mệnh đang trên đường đi Giang Nam, đang phải gánh vác trọng trách không nói, thêm bản thân hắn là một người cực kỳ cẩn thận, nếu biết tin tức bà ta bệnh nặng không khỏi, hơn phân nửa sẽ không vội vã xuống tay trả thù, mà sẽ tạm thời quan sát tình thế; hai là vì làm Lý Thái lơ là, Lý Thái có xếp nhãn tuyến vào trong Tiêu phủ, bà ta âm thầm khống chế Tiêu Thập Nhất, vẫn làm bộ là đang bị hạ độc, trộm trốn ra khỏi Lan Lăng.


Kỳ thật bà ta đến Trường An đã nhiều ngày, chỉ là chờ thời cơ thích hợp lần này.


Bản thân Nhiễm Nhan cũng có thể nghĩ ra đến mức này, chỉ là nàng không rõ, Đông Dương phu nhân đã có năng lực giấu được Lý Thái, có năng lực khống chế Tiêu Thập Nhất, còn có thể biết rõ đường đi của Lý Thái, sao lại sợ hãi Tiêu Tụng trả thù, vội vàng chạy tới làm giao dịch này?


Đông Dương phu nhân tất nhiên có thể nhìn ra nghi hoặc của Nhiễm Nhan, rũ mắt xuống, tựa như đang suy nghĩ cái gì.


Khi Nhiễm Nhan giương mắt lên lại ngoài ý muốn nhìn thấy trên đường nhỏ ngoài đình, Tiêu Huyễn Chi một thân tố y trường thân ngọc lập, không biết khi nào đã đứng trong đám phù dung. Mộc phù dung bất quá cao chừng một mét, che hơn nửa phần chân thon dài của hắn, hơi thở hắn không hài hòa, mặt mướt mồ hôi, như vừa vội vàng chạy tới.


Có thị tỳ đuổi theo đằng sau, hình như nhìn thấy ánh mắt Nhiễm Nhan, nên vẫn chưa lên tiếng.


Tất cả mọi chuyện phát sinh bất quá trong một thoáng Nhiễm Nhan chớp mắt, Đông Dương phu nhân rũ mắt, vẫn chưa phát hiện, chỉ dùng ngữ điệu nhất quán bình đạm kia của bà ta nói: "Ta từ bỏ, chỉ là bỗng nhiên phát hiện, ta tính toán hết thảy, cũng không phải là thứ mà Thập Lang muốn có."


Gió đêm nhẹ nhàng phất qua bụi mộc phù dung, trong viện một mảnh yên tĩnh.


Nhiễm Nhan thấy Tiêu Huyễn Chi ngơ ngác đứng ở nơi đó, thì biết được thanh âm Đông Dương phu nhân tuy rằng không lớn, nhưng hắn nghe thấy.


Đông Dương phu nhân cũng phát hiện Nhiễm Nhan động tác, theo ánh mắt nàng quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn Tiêu Huyễn Chi một cái, quay lại nói với Nhiễm Nhan: "Cháu dâu có muốn cùng ta làm cái giao dịch này hay không?"


"Được." Nhiễm Nhan thống khoái đáp ứng. Nếu Tiêu Huyễn Chi không biết tình hình thực tế, thật sự không cần phải thừa nhận lửa giận của Tiêu Tụng, huống hồ hiện tại nàng cũng cần phân tín hàm này để đổi lấy Tang Thần từ trong tay Lý Thái.


Dù cho là như vậy, khả năng sẽ gặp phải chuyện Lý Thái nhằm vào Tiêu phủ, nhưng đây cũng là kế bất đắc dĩ. Đông Dương phu nhân chịu tới giao dịch với Nhiễm Nhan, cũng là nhìn chuẩn tính tình Nhiễm Nhan, nếu Nhiễm Nhan là loại tiểu nhân lật lọng, bà ta có thể sẽ tìm đường khác.


"Nếu vậy, thỉnh cháu dâu thề đi." Đông Dương phu nhân nói.


Nhiễm Nhan thật sự có chút lau mắt mà nhìn nữ nhân này, bị nhi tử mình phát hiện chân tướng, thế nhưng vẫn cứ thản nhiên, vì thế liền dựng thẳng tay lên, nói: "Ta Nhiễm Nhan, hôm nay thề với trời, nếu không tuân thủ ước định cùng đại bá mẫu, sau khi chết vĩnh viễn không được siêu sinh."


"Như thế là tốt." Đông Dương phu nhân hơi giơ tay, thị tỳ bên người lập tức đỡ bà ta đứng dậy.


Nhiễm Nhan cũng đứng dậy tiễn người.


Chờ Đông Dương phu nhân đi đến cầu thang trước đình hóng gió, Tiêu Huyễn Chi mới có phản ứng, gọi một tiếng, "Mẫu thân!"


"Sao ngươi lại tới đây?" Đông Dương phu nhân dừng chân.


Nhiễm Nhan đứng gần, có thể thấy cánh tay bà ta vịn thị tỳ hơi căng thẳng, trên trán nháy mắt toát ra lớp mồ hôi lạnh mỏng manh, có lẽ là độc tính phát tác, nhưng trên mặt ngược lại vẫn là bộ dáng thanh thản núi cao sông dài kia.


Tiêu Huyễn Chi không thích tranh đấu, tính tình quái gở, lại không ngu ngốc, từ chuyện Xuân Lai, hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, Xuân Lai sẽ vì giữ gìn ai mà không tiếc hết thảy? Chỉ có một giải thích duy nhất, đó là mẫu thân hắn.


Mấy ngày nay, Tiêu Huyễn Chi luôn ở trong tối chú ý hướng đi của Đông Dương phu nhân. Trước đó, hắn vẫn luôn cho rằng mẫu thân mình là người đạm bạc thế sự, đạm bạc đến thập phần bạc tình, nhưng khi thấy bà ta dùng thủ đoạn lôi đình áp chế Tiêu Thập Nhất đến không nhúc nhích được, hắn mới trộm theo tới Trường An, chỉ là muốn hỏi bà ta một chút, đến tột cùng vì cái gì phải làm như vậy?


Nhưng mà, từ những câu vừa nghe được kia, đã có thể ẩn ẩn suy đoán đại khái ra hình dạng của mọi chuyện.


Mẫu thân luôn luôn bạc tình này, làm hết thảy sự tình, thế nhưng chỉ là vì hắn!


"Mẫu thân..." nhận tri dĩ vãng đột nhiên bị điên đảo, làm Tiêu Huyễn Chi không biết nên lấy thái độ nào tới đối mặt bà ta.


"Từ nay về sau, ngươi coi như không có mẫu thân này đi!" Đông Dương phu nhân nói.


Dứt lời, cũng không thèm nhìn tới Tiêu Huyễn Chi đầy mặt khiếp sợ, lập tức đi ngang qua người hắn.


Tiêu Huyễn Chi sửng sốt một chút, vội vàng thi lễ với Nhiễm Nhan, xoay người đuổi theo Đông Dương phu nhân.


Nhiễm Nhan không nhàn hạ đi quản chuyện mẫu tử bọn họ, đem tin mở ra nhìn thoáng qua. Nàng không biết thật giả, nhưng Lưu Thanh Tùng hẳn là biết.


Nhiễm Nhan nghĩ, liền cùng Vãn Lục bước nhanh trở lại dược phòng.


"Đã trở lại rồi? Chuyện gì?" Lưu Thanh Tùng thấy Nhiễm Nhan vào nhà, nhanh chóng đứng lên.


Nhiễm Nhan đem tin trong tay đưa cho hắn, "Ngươi xem con dấu này là thật hay là giả?"


Lưu Thanh Tùng nhận lấy, vội vàng mở ra. Bởi vì Nhiễm Nhan chỉ nói tới con dấu, ánh mắt đầu tiên hắn chú ý ngay đến con dấu màu đỏ ở dưới cùng, nhìn kỹ một hồi, nói: "Thật sự là con dấu của Ngụy Vương..."


Lưu Thanh Tùng thuận tiện xem qua nội dung trong thư, miệng há to đến có thể nhét cái trứng vịt, sau một lúc lâu mới nói: "Đông Dương phu nhân đưa cái này tới? Bà ta có ý đồ gì?"


Nhiễm Nhan đưa tín hàm cho Ca Lam xem, thuận tiện đem chuyện vừa rồi cẩn thận nói lại cho bọn họ.


"Vì Thập Lang sao?" Lưu Thanh Tùng trầm ngâm một lát mới nói: "Kỳ thật cũng có khả năng này, Đông Dương phu nhân tuy rằng thoạt nhìn khá bạc tình, có quan hệ với những gì bà ta trải qua. Nghe nói khi Dương đế chỉ hôn cho Tiêu Tông, trong tông tộc của Dương thị có rất ít nữ tử thích hợp chưa lập gia đình. Mà xuất thân của Đông Dương phu nhân cũng không tính là cao quý, nguyên bản đã có một lang quân thanh mai trúc mã, nói là đã hạ sính lễ chuẩn bị cưới Đông Dương phu nhân vào cửa, nhưng sau đó Dương đế phái người đi khuyên người nọ từ hôn, bị cự tuyệt, kết quả làm Dương đế tức giận nên bị treo cổ. Giữa Đông Dương phu nhân và Tiêu Tông hình như cũng không có bao nhiêu tình cảm, hơn nữa theo tin bên lề, bọn họ chỉ làm chuyện phu thê một lần duy nhất vào đêm tân hôn."


Chuyện này có thể truyền ra cũng không kỳ quái, Nhiễm Nhan cũng đã tự mình trải qua, động phòng ở Đường triều là quá trình có thị tỳ làm bạn, giống như bọn họ nếu không muốn, còn có thể nghĩ cách đem người đuổi đi, nhưng Tiêu Tông và Đông Dương phu nhân là tứ hôn, muốn không viên phòng cũng không được.


Có điều chỉ có lần đó, Đông Dương phu nhân liền có thai, bà ta có lẽ căn bản không muốn mang thai nhi tử của người khác đi? Cho nên khi Tiêu Huyễn Chi ra đời, làm bà ta trở tay không kịp. Không muốn tiếp thu, nhưng đây lại là một miếng thịt rơi xuống từ trên người bà ta, bởi vậy chỉ có thể đối xử lãnh đạm.


"Mặc kệ Đông Dương phu nhân có chủ ý gì, kia dù sao cũng là nhi tử của bà ta, ta nghĩ bà ta là thật sự quan tâm Tiêu Huyễn Chi." Lưu Thanh Tùng nói.


Ca Lam vì không hiểu biết Đông Dương phu nhân, cho nên vẫn không phát biểu ý kiến.


Trong phòng một trận trầm mặc, đều đang đợi ám vệ trở về, cũng đều suy nghĩ, nếu Tang Thần thật sự bị Lý Thái trói đi, có thể dùng phong thư này đổi hay không, chuyện này đến tột cùng có phải là Đông Dương phu nhân nhân cơ hội thiết hạ bẫy rập hay không.


"Chúng ta không thể tiến cung bẩm báo thánh thượng sao?" Vãn Lục trừng mắt nhìn phong thư kia.


"Không thể." Ca Lam chậm rãi nói: "Trong thư căn bản không cho thấy đạo tặc là người phương nào, mặc dù tìm thánh thượng, cuối cùng cũng vẫn là bị giao vào tay Hình Bộ hoặc phủ nha, chỉ sợ Tang tiên sinh tánh mạng kham ưu, hơn nữa đạo tặc nói rõ là nhằm vào phu nhân, nếu người ngoài biết, không thể tránh khỏi chuyện đem sự tình trước kia Tang tiên sinh từng cầu thú phu nhân phơi bày ra, đến lúc đó nương tử quản hay là mặc kệ việc này?"


Chuyện Tang Thần cầu cưới Nhiễm Nhan cũng không phải quá lâu, bất quá mới nửa năm trước, nếu thật sự bị phơi bày, mà Nhiễm Nhan còn duỗi tay quản, chẳng khác nào quất một tát vào mặt Tiêu Tụng.


Việc này, không thể mượn ngoại lực.


"Không xong rồi!" Nhiễm Nhan bỗng dưng cả kinh, phát hiện mình đã trúng bẫy rập của Đông Dương phu nhân.


Đông Dương phu nhân sẽ không để yên cho Tiêu Tụng sống sót, cho nên lần này bà ta tới hầu phủ có thể cũng không có giấu người tai mắt, Lý Thái nếu biết thứ này đã tới tay hầu phủ, đương nhiên sẽ đối phó với TiêuTụng và nàng, hơn nữa còn rất nhanh, không cho Tiêu Tụng có cơ hội phản kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK