Edit: KimLục Tấn cực khổ dành thời gian đi chọn đồ, lại bị công kích như thế này, hoàn toàn không có sức chống trả.
Còn chưa tới một phút mà mọi thứ đều bị phá hủy, còn là Quan Hinh tự mình phá hỏng.
Lục Tấn, Lục Tấn cũng là con người, hắn cũng biết cảm thấy uất ức nha!“Mẹ……” Lục Tấn mệt mỏi kêu lên, “Sao mẹ phải làm như vậy?”Lục phu nhân bĩu môi, nhún vai, thản nhiên nói: “Mẹ không cho rằng vấn đề nằm ở mẹ, vấn đề nằm ở chỗ vợ con.
”“Người khác nói cái gì cô ta cũng tin, mà con có nói cái gì cô ta cũng không tin, như vậy nháo qua nháo lại, cũng rất thú vị đấy, chỉ khổ cho con thôi, hừ…”Quan Hinh có chuyện gì cũng đi tìm Lục Tấn đầu tiên, cô tìm Lục Tấn có gì sai không, không sai, Lục Tấn là chồng cô, cô yêu hắn, quan tâm đến hắn!Nam Chi vỗ tay: “Ừm, thú vị.
”Lục Tấn:……Con bé này còn xem náo nhiệt cái gì.
“Cục cưng, đến giờ đi ngủ rồi, bà nội kể chuyện cho cháu nghe, cháu thích hoa hả, bà nội dẫn cháu ra hoa viên hái.
” Tâm trạng của Lục phu nhân rất tốt.
Bà cũng không để ý đến quà cáp gì, nhưng cách làm cùng thái độ của con trai quả thực khiến bà lo lắng.
Phải dạy cho con trai yêu quý biết thế nào là suy sụp.
Lục Tấn nhắm mắt lại, ngồi xuống ghế sô pha, khom lưng, nhìn từ phía sau có vẻ rất cô đơn.
Một tổng tài bá đạo bị ép tới mức này, cho dù có bá đạo hơn nữa cũng không thể đứng dậy nổi.
Cho dù có đứng dậy được, mẹ hắn sẽ lại nhảy lên hung hăng dồn ép hắn hơn nữa, khiến hắn thanh tỉnh triệt để.
Một người cho dù có lý trí đến đâu, trải qua sự tàn phá của một cuộc hôn nhân độc hại, cũng đều trở nên mất tinh thần.
Sự nghiệp, hôn nhân, cho dù một người đàn ông có thành công trong sự nghiệp, nhưng nếu hậu phương không yên, cũng đều cảm thấy rất cô đơn.
Có một số người tồn tại là để nghiền nát sự tự tin của người khác, đè ép thân thể và lòng tự trọng của họ, là một con quỷ hút máu tham lam.
Khiến người ta kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, khiến người ta thống khổ không chịu nổi.
Nếu thật sự muốn kết hôn, trước hết phải có đủ điều kiện kinh tế, năng lực ổn định gia đình.
Cho dù quan hệ giữa Quan Hinh và Lục Tấn có như nước lũ cuồn cuộn không ngừng, dâng trào mãi không thôi, nhưng chung quy lại cũng chỉ có đi ra, nếu không có đi vào, cũng sẽ có ngày khô cạn.
Quan Hinh thương tâm khổ sở, chờ Lục Tấn cho mình một lời giải thích, nhưng Lục Tấn vẫn ngồi lì trong phòng khách, không hề nhúc nhích, giống như một tác phẩm điêu khắc, ngồi trong phòng khách suốt một đêm.
Một đêm!Quan Hinh giận dỗi không thèm nói chuyện với Lục Tấn, hai người rơi vào chiến tranh lạnh khiến bầu không khí và áp suất trong nhà giảm xuống vô cùng thấp.
Người làm trong nhà đều phải vô cùng cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, sợ làm sai gây ra động tĩnh gì, sẽ bị ông bà chủ giận chó đánh mèo.
Giận chó đánh mèo là một chuyện, chỉ sợ còn bị đuổi việc.
Nhưng Nam Chi và bà nội lại rất ít bị ảnh hưởng, Lục phu nhân là mặc kệ bọn họ, còn Nam Chi là không thể nói chuyện, bắt buộc phải im lặng.
Hệ thống hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì rồi?”Nam Chi lập tức kích động nói: “Đã nhìn ra, nhìn ra rồi, cha và mẹ đều không thích nói chuyện.
”Không để ý đến đối phương, cũng không muốn nói chuyện với đối phương!Nam Chi vừa hâm mộ vừa sốt ruột, hận không thể khiến miệng mình mọc ra từ người bọn họ, để có thể thoải mái mà nói chuyện.
Gần đây hệ thống ca ca cũng không thích nói chuyện, cô hỏi rất nhiều vấn đề, hệ thống ca ca cũng chỉ trả lời lại một câu.
Các ngươi đúng là không biết quý trọng, không hiểu được không thể nói chuyện có bao nhiêu khổ sở đâu.
Có thể nói được chính là một niềm hạnh phúc!Hệ thống: “Nhìn kỹ lại xem.
”Nam Chi vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cha mẹ, “Bọn họ đều khó chịu như vậy, tại sao không nói ra?”Hệ thống: “Tại sao bọn họ lại như vậy?”Nam Chi: “Bởi vì bọn họ cãi nhau?”Hệ thống: “Vì sao bọn họ lại cãi nhau?”Nam Chỉ: “Bởi vì bọn họ cãi nhau!”Hệ thống:……Đừng cản nó, đừng cản nó!Hệ thống nghĩ ra một trò đùa quỷ quái: Có lẽ đứa trẻ này có thể dùng để nấu canh.
Hệ thống nhận ra rằng, vấn đề này đối với một đứa trẻ là quá khó.
Hệ thống từ bỏ việc truy hỏi, thật lâu sau, Nam Chi giống như một cái máy tính chậm chạp, đột nhiên lại nói với hệ thống: “Ca ca, là bởi vì bà nội với mẹ cãi nhau, cho nên mẹ mới cãi nhau với cha.
”Hệ thống: “Vậy tại sao lại cãi nhau?” Vấn đề lại vòng lại từ đầu.
Rất nhanh, hệ thống lại bổ sung: “Không vội, từ từ mà suy nghĩ, nhìn kỹ lại.
” Không thể nói chuyện thì dùng mắt mà nhìn, dùng não mà suy nghĩ.
Lúc Nam Chi ăn cơm, cô nhìn chằm chằm vào cha mẹ, ánh mắt không hề che giấu, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng.
Một lát sau, Nam Chi nói: “Bởi vì bọn họ không nói lời nào, cho nên mới cãi nhau.
”Hệ thống:……Nói thì hay, nhưng tương đối vô nghĩa.
Từ bỏ vấn đề này thôi!Ăn xong cơm sáng, Nam Chi lại bị bà nội đưa đi làm cùng, Lục Tấn chỉ lạnh lùng cầm áo vest mà rời đi rồi.
Thậm chí còn không nhìn Quan Hinh nhiều thêm một cái mà trầm mặt bỏ đi, Quan Hinh nhìn bóng lưng lạnh lùng của chồng, hốc mắt đã ngập nước.
Trong nhà không còn ai có thể san sẻ, những cảm xúc cô độc, sợ hãi, đau lòng đều nảy lên trong lòng, cô nằm gục xuống bàn khóc nức nở.
Mấy người hầu nhìn nhau, nhưng cũng không có ai tiến lên an ủi thiếu phu nhân.
Đêm qua xảy ra chuyện gì bọn họ đều thấy rất rõ, cánh hoa hồng trên mặt đất phải thu dọn hồi lâu mới xong.
Đúng là giàu có đến mức làm người ta líu lưỡi, người bình thường không ai dám mua bó hoa hồng đắt như vậy đâu, vậy mà thiếu phu nhân nói ném là ném.
Còn liên lụy đến bọn họ phải khom người thu dọn đại sảnh, thậm chí còn phải quỳ rạp xuống đất mà tìm nhẫn.
Chiếc nhẫn đã được tìm thấy, nhẫn kim cương lớn như vậy, nói ném là ném.
Không phải đều nói trước kia thiếu phu nhân sống rất nghèo khổ sao, thế nhưng tư thế ném đồ kia không giống người nghèo chút nào đâu!Quan Hinh một mình khóc hồi lâu cũng mệt mỏi, trở về phòng, chùm chăn, lại chảy nước mắt mà thiếp đi.
Lục phu nhân đưa cháu gái tới công ty, để đứa trẻ chơi đùa ở một bên, bà lại bận bận bịu bịu giải quyết công việc, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn cháu gái.
Ngày nào cũng đem cháu gái đi theo bà cũng không ổn, cần phải giao cho người có chuyên môn đến làm, phải mời giáo viên, mời bác sĩ tới.
Làm việc được một lúc, trợ lý tới báo cáo với Lục phu nhân, “Hôm nay tổng giám đốc không có đi làm, còn rất nhiều việc cần tổng giám đốc quyết định.
”Lục phu nhân hít sâu một hơi, “Đem đến đây cho tôi, mặc kệ nó.
”Phỏng chừng là đã đi uống rượu, trước khi kết hôn, mỗi lần đoạn tình cảm này xảy ra khúc mắc hay gặp chút hiểu lầm gì, cũng đều tự ép mình tới chỗ chết, uống nhiều đến mức không khác gì một con chó chết.
Con người ai cũng có cảm xúc, nhưng mà giống như Lục Tấn, lại luôn bị cảm xúc tàn phá đến mức kiệt quệ, tổn hại quá lớn tới thân thể.
Thân thể là một chuyện, mặt khác nữa là pháo đài cảm xúc bị sụp đổ, một khi đã quen với việc trút giận, gặp phải chuyện không như ý dù là nhỏ nhất cũng sẽ trút giận dữ dội.
Bây giờ là tình cảm không thuận lợi đã mượn rượu giải sầu, về sau công việc kinh doanh không suôn sẻ, sẽ càng cáu kỉnh hơn.
Chuyện kinh doanh đâu phải là một chuyện dễ dàng, bị chèn ép khắp nơi mới là chuyện bình thường.
.
Danh Sách Chương: