Edit: Kim
Du Chiêu kéo thi thể đại xà tới trước mặt thôn dân, được dân làng cảm tạ, phong cho danh hiệu anh hùng.
Còn nhỏ đã lợi hại như vậy, còn có thể đánh chết đại yêu quái.
Đều vô cùng sùng bái Du Chiêu, một số đứa trẻ nhất quyết đi theo Du Chiêu, nói muốn trở thành tiên nhân giống Du Chiêu.
Du Chiêu chưa từng gặp phải cảnh tượng như thế này bao giờ, toàn thân choáng váng, mãi cho tới khi đi rồi vẫn còn hốt hoảng, thi thể của đại xà để lại cho thôn dân.
Thi thể của đại xà nhất định có thể bán được một ít tiền, có thể giúp cuộc sống của thôn dân tốt hơn một chút, đặc biệt là những hộ có con cái bị đại xà ăn thịt.
Nam Chi nhìn Du Chiêu, cảm thấy Du Chiêu rất lương thiện, tại sao về sau lại trở nên như vậy?
Du Chiêu uống một ít linh tủy dịch, lại đưa cho Nam Chi uống một ít, Nam Chi uống xong da lông càng thêm bóng loáng mịn màng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng như tơ lụa.
Lão Tằng trong bóng tối quan sát, nghĩ thầm, tiện nghi cho tiểu súc sinh này quá, nếu tiểu súc sinh này dám phản bội Du Chiêu, hắn nhất định phải làm thịt nó.
Cả người Nam Chi run lên, một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng Nam Chi, cơ thể cô run lên, bộ lông xao động như những gợn sóng, ai nhìn cũng muốn sờ vào một phen.
Du Chiêu xuống tay chạm vào, thoải mái đến mức khiến người ta không muốn động đậy, đáng yêu muốn chết.
Nam Chi hắt xì một cái, có phải có người nhớ đến ta không, nhất định là Du Hạo.
Ai nha, Du Hạo ca ca, ta sống rất tốt, ta có linh tủy dịch để uống.
Trong lúc nghỉ ngơi, Nam Chi nỗ lực hấp thu linh khí trong linh tủy dịch.
Một ít linh khí tích tụ trong cơ thể không được hấp thu, khiến cho cơ thể Nam Chi trông giống như một cái bình gas.
Nam Chi cố gắng hấp thu, ngày nào cũng mài dũa phong ấn nội đan, nhưng cũng không dám chạm vào thần thức Du Tĩnh đặt trong đầu.
Đạo thần thức kia trôi nổi trong thức hải của cô, giống như một quả bom, không biết khi nào sẽ nổ tung.
Nhưng Nam Chi cũng không chán nản, bởi vì cô ra ngoài rồi vẫn không lập khế ước, chỉ là một đạo thần thức, chỉ cần cô trở nên lợi hại rồi, là có thể đuổi đạo thần thức này đi.
So với trong cốt truyện đã tốt hơn khá nhiều, cho dù có người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hơn nữa đi theo Du Chiêu cũng có lợi, hì hì……
Mỗi lần đến một thành trấn, Du Chiêu sẽ đi vào, đánh dấu vào Ngọc Điệp ký lục.
Ngọc Điệp ký lục ghi lại hàng ngàn ngọn núi và thành trấn trong thế giới Tu chân, giống như một tấm bản đồ, Du Chiêu chấm những chấm nhỏ lên trên, giống như một người nổi tiếng trên mạng đang đánh dấu.
Vừa vào trấn nhỏ, Du Chiêu đã cảm thấy nơi này rất náo nhiệt, trên đường phố có rất nhiều tu sĩ, trên bầu trời còn có các tu sĩ đang ngự kiếm phi hành tới lui, vô cùng náo nhiệt.
Du Chiêu hỏi người bán rong trên đường, tại sao nơi này lại có nhiều tiên nhân như vậy.
Người bán rong đánh giá Du Chiêu, đây là một đứa trẻ có khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, vừa nhìn đã thấy đây không phải đứa trẻ của gia đình bình thường, cho dù quần áo trên người có bụi bặm đi chăng nữa.
Hắn lập tức trả lời: “Tiểu thiếu gia không biết rồi, bầu trời Phượng Tê Sơn sáng rực, có rất nhiều tiên nhân tới nơi này, nói là có bảo vật hiện thế.
”
Du Chiêu ồ một tiếng, bảo vật gì đó một đứa trẻ như hắn cũng không thể giành được.
Đến rồi, đến rồi….
.
Nơi nào Du Chiêu đi đến cũng rất náo nhiệt, lại còn có bảo vật, nhiều người tới đoạt bảo như vậy, nhưng đến cuối cùng cũng đều sẽ thuộc về Du Chiêu.
Cho dù là trời xui đất khiến.
Chắc chắn sẽ bị đánh, đoạt được bảo vật không phải chuyện dễ dàng, Nam Chi sợ đau!
Du Chiêu đi tìm một khách điếm, nhưng lại được thông báo đã đầy khách, ngay cả phòng kém nhất cũng đã đầy.
Khách điếm trong trấn đã bị người ta thuê hết.
Du Chiêu:……
Hắn còn đang muốn rửa mặt một chút, tuy rằng đạt tới Trúc Cơ, cơ thể cũng không sản sinh ra nhiều bụi bẩn, nhưng việc tắm rửa vẫn khiến cơ thể thư giãn một chút, gột rửa tinh thần mệt mỏi và bụi bặm.
“Ca ca, là một con hổ có cánh nhỏ, đáng yêu quá, ta muốn.
” Một giọng nói hoạt bát lanh lợi của một bé gái vang lên.
Nam Chi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một tiểu cô nương đang đứng trên cầu thang, mặc váy, trước ngực buộc một dải lụa, trên đầu treo một chiếc chuông nhỏ, giống như tiên đồng ngọc nữ đi theo Bồ Tát.
Vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, nàng ta đang kéo tay áo thanh niên bên cạnh, làm nũng.
“Wow, nó nhìn qua kìa.
” Tiểu cô nương được tiểu hổ nhìn lại mà choáng váng, càng thêm kích động kéo ống tay áo của thanh niên, “Ca, ca ca….
.
”
Người thanh niên mặc áo màu xanh lơ nhìn chằm chằm vào tiểu hổ, muội muội chỉ biết con hổ nhỏ này đáng yêu, nhưng hắn vừa liếc mắt đã biết con hổ này không đơn giản.
Phong Dực Thần Hổ non.
Một đứa trẻ mang theo một con Phong Dực Thần Hổ non, không phải con cháu của đại gia tộc nào đó, cũng là đệ tử của đại tông môn.
“Ca ca, ca ca, ta muốn tiểu hổ.
” Tiểu cô nương túm tay áo ca ca, kéo hắn quay về hiện thực, “Nó thật là đáng yêu.
”
Chỉ cần ngươi nói ta đáng yêu, thì chúng ta chính là bạn tốt, Nam Chi hướng về phía tiểu cô nương meo lên một tiếng, khiến tiểu cô nương dùng hai tay ôm mặt, suýt chút nữa đã hét lên.
“Ca ca, ca ca……” Tiểu cô nương càng thêm hưng phấn, nhưng thanh niên lại có vẻ rất do dự, hắn nói: “Đó là linh sủng của người ta.
”
Tiểu cô nương mới mặc kệ là linh sủng của nhà nào, nàng muốn tiểu hổ, “Hừ, huynh không lấy cho ta, ta sẽ đi nói với cha, bảo cha đánh huynh.
”
Thanh niên:……
Du Chiêu nghe thấy cuộc nói chuyện của bên kia, lập tức thu Nam Chi vào trong nhẫn không gian.
Ở trong nhà có người mơ ước tiểu hổ, ra ngoài rồi, vẫn có người mơ ước tiểu hổ.
Tiểu cô nương kia cũng quá bá đạo đi.
Thanh niên kia đi tới trước mặt Du Chiêu, còn chưa mở miệng, Du Chiêu đã nói: “Ta sẽ không đưa Hổ Nữu cho ngươi đâu.
”
Thanh niên kia nói: “Ngươi vẫn còn chưa có phòng ở đúng không, chúng ta có thể nhường một gian phòng cho ngươi.
”
Vô sự hiến ân cần, không trộm cắp cũng là lừa gạt, chỉ một căn phòng cũng muốn lừa lấy tiểu hổ, đừng có mơ.
Các ngươi căn bản không biết trong lòng ta tiểu hổ quan trọng thế nào đâu.
Tiểu cô nương mất kiên nhẫn đi tới, “Vậy phải cho ngươi bao nhiêu linh thạch, ngươi mới đồng ý bán.
”
Tuy rằng là gây sự vô cớ, nhưng tiểu cô nương này trông vô cùng tinh xảo, tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra về sau sẽ phong hoa tuyệt đại như thế nào.
Trong lời nói còn có chút nũng nịu, khiến người ta cảm thấy đáng yêu, có thể thấy đứa nhỏ này lớn lên rất tốt.
Du Chiêu nói thẳng: “Bao nhiêu cũng không bán, đây là bạn của ta.
”
“Ngươi dám cự tuyệt ta?” Tiểu cô nương không thể tưởng tượng được, “Ngươi có biết cha ta là ai không, nhà ta là ai không?”
Du Chiêu:……
Không biết, không biết!
Nhưng mà nhìn tiểu cô nương này, cũng biết gia tộc bọn họ nhất định rất ghê gớm đi.
Nam Chi ở trong nhẫn không gian, lắng nghe âm thanh bên ngoài, âm thanh rất nhỏ, có phần nghe không rõ, chỉ biết cái tỷ tỷ kia đang muốn tranh đoạt mình với Du Chiêu.
Ai, lớn lên đáng yêu thật phiền phức nha!
“Ta là con gái Bùi gia, ta muốn gì cha ta sẽ cho ta cái đó.
” Tiểu cô nương xoa eo, hất cằm lên với Du Chiêu, “Ta có thể dùng rất nhiều thứ để đổi tiểu hổ với ngươi, ngươi có đổi không?”
Du Chiêu: “Ta không đổi.
”
Tiểu cô nương tức chết rồi, điêu ngoa nói: “Ta nhất định phải đoạt được tiểu hổ của ngươi.
”
Danh Sách Chương: