Mục lục
Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: KimNam Chi cảm thấy hệ thống giống như biến thành một giáo viên nghiêm khắc, luôn bắt cô suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Đầu óc Nam Chi rối bời.

Hệ thống thở dài, “Ta đã nói rồi, nhìn mọi việc đều phải nhìn vào bản chất, nhìn bản chất của mâu thuẫn, đừng bị yếu tố bên ngoài mâu thuẫn ảnh hưởng.

”“Diệp Nghiên Sơn có lẽ có bốn phần tâm tư muốn cưới Vạn Mộng Lâm, nhưng Diệp Tuyết Lị đối với sự xuất hiện của ba mẹ con tràn đầy địch ý cùng cảm giác không an toàn, ở một mức độ nào đó, Diệp Nghiên Sơn cũng xem nhẹ con gái.

”“Cảm thấy con gái là người thân, chỉ hơi uất ức một chút mà thôi, mà ba người Vạn Mộng Lâm là khách, cần phải chú trọng tiếp đãi.

”“Diệp Tuyết Lị càng theo sau bọn họ gây rối, Diệp Nghiên Sơn càng phải theo sau thu dọn chùi đít cho hành vi của Diệp Tuyết Lị, chính là bồi thường cho ba người họ, Diệp Nghiên Sơn hao phí thời gian trên người ba người bọn họ, tinh lực cùng tiền tài đổ vào càng nhiều, phí tổn chìm nghỉm càng lớn, càng khó buông bỏ.

”Nam Chi à một tiếng, “Ta không theo sau gây rối bọn họ, bọn họ là khách, ta phải khách sáo.

”Hệ thống: “Đúng vậy, nếu không có mâu thuẫn bên ngoài của ngươi, mâu thuẫn cốt lõi của bọn họ sẽ nổi lên rõ ràng.

Ta hỏi ngươi, mâu thuẫn cốt lõi của bọn họ là gì?”Lại nữa, lại nữa, Nam Chi khóc trong lòng, khuôn mặt bánh bao nhăn lại, nhìn rất khổ sở, uất hận.

Hệ thống kiên nhẫn chờ, đôi mắt Nam Chi biến thành một cái nhang muỗi, rung đùi suy nghĩ, choáng váng, đầu óc chó chút muốn bốc khói, “Có phải là, cha thích dì Vạn, nhưng dì Vạn không thích cha.


”Hệ thống: “Đúng vậy.

”Kỳ thật hệ thống có phần bất ngờ, nó không nghĩ tới, đầu óc đứa trẻ này cũng thật thông minh, ít nhất cũng hướng đến phương hướng thuần túy của sự việc, có lẽ tâm tư của người lớn quá mức phức tạp, ngược lại sẽ bị nhiều thứ bên ngoài quấy nhiễu.

Nam Chi lại hỏi: “Phí tổn chìm nghỉm là gì?”Hệ thống: “Nói thế này, ngươi muốn leo núi ngắm bình minh, vì thế nên ngươi dậy sớm, chuẩn bị lên núi chụp cảnh đẹp.

Nhưng leo núi lại vô cùng mệt, bò lên được nửa ngọn núi, mệt đến mức không thể kiên trì nổi nữa, ngươi sẽ lên núi hay xuống núi?”Nam Chi, Nam Chi lại trở thành một cái bánh bao rối rắm, vô cùng rối rắm, cố gắng ghi nhớ từ ngữ vào trong đầu, “Ta chọn ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.

”Hệ thống:……“Mẹ, con không cần đi học.

” Vạn Nhĩ Nhĩ cố gắng hòa giải mẹ đang tức giận, “Mẹ đừng tức giận.

”Trên thực tế Vạn Nhĩ Nhĩ không biết tại sao mẹ lại tức giận đến vậy, chỉ biết do mình muốn đi học khiến mẹ khổ sở.

“Là mẹ có lỗi với con.

” Vạn Mộng Lâm nhìn cậu con trai ngoan ngoãn, ôm chầm lấy hắn mà không kìm được nước mắt, nỗi bất bình trong lòng dâng lên như thủy triều.

Cảm thấy đau lòng vì mình vất vả sinh con, càng uất ức hơn chính là… Diệp Nghiên Sơn cự tuyệt, càng khiến cho Vạn Mộng Lâm ý thức được rằng, nếu chỉ dựa vào sức mình, sẽ không thể cho con mình một cuộc sống tốt hơn.

Cô có năng khiếu về thiết kế, nhưng bây giờ cô chỉ là một người mới bị sai vặt trong công ty, cũng chưa có tác phẩm để đời, nói với Diệp Nghiên Sơn, Diệp Nghiên Sơn chỉ nói đây là rèn luyện.

Mà Vạn Mộng Lâm muốn làm xong chuyện mình muốn làm thật nhanh.

Sau khi vét hết số tiền có trên người, mua quà cho Diệp Tuyết Lị, Diệp Tuyết Lị nhận lấy quà, sau khi chân thành nói lời cảm ơn, liền không có sau đó nữa.

Khiến Vạn Mộng Lâm cảm thấy món quà là đã tặng vô ích, như ném tiền xuống sông.

Lấy tính cách kiêu căng của Diệp Tuyết Lị, cô không nên bình tĩnh như thế, bình tĩnh mà nhận lấy quà từ người mình chán ghét.

Vạn Mộng Lâm thực nôn nóng, chẳng lẽ cô phải ở bên Diệp Nghiên Sơn thật sao?Không cam lòng, không cam lòng!Ngay cả bản thân Vạn Mộng Lâm cũng không biết mình không cam lòng cái gì?Sau khi cô xuất ngoại, Diệp tiên sinh cơ hồ là người đàn ông tốt nhất mà cô đã gặp được, điều kiện cũng tốt nhất, bất luận là lấy phương diện nào ra suy xét, cũng đều là người đàn ông tốt.

Cho bọn họ sống trong một căn nhà lớn, chi phí ăn mặc cũng là tốt nhất, không giống như trước kia, nơi cô làm việc gặp đủ loại người hỗn tạp, còn có người thấy cô xinh đẹp, nói muốn cưới cô, nhưng lại muốn đem con cô đến cô nhi viện.

Sao có thể lớn mặt như vậy chứ.


Diệp tiên sinh cho cô sự tôn trọng, là một người đàn ông lịch thiệp, là người tốt.

Có lẽ bởi vì là người tốt, cho nên mới không ép buộc người khác, mới khiến Vạn Mộng Lâm nảy sinh lòng tham, chỉ muốn cùng Diệp Nghiên Sơn duy trì quan hệ bạn bè.

“Mẹ, anh…” Vạn Nghiên Nghiên ngây thơ mờ mịt nhìn mẹ và anh trai, cũng bắt đầu khóc theo.

“Mẹ nhất định sẽ cho con đi học.

” Vạn Mộng Lâm hạ quyết tâm.

Mà đôi mắt Vạn Nhĩ Nhĩ giống như mất đi ánh sáng, lại miễn cưỡng nói: “Mẹ, không cần nóng nảy, chú Diệp nói, chưa tới lúc phải đi học.

”“Thịch thịch thịch……”Tiếng đập cửa vang lên, đánh tan bầu không khí bi thương áp lực, Vạn Mộng Lâm vội lau nước mắt, mở cửa, nhìn thấy Diệp Nghiên Sơn đang bế con gái, liền hỏi: “Diệp tiên sinh, có chuyện gì vậy?”Diệp Nghiên Sơn nhìn thấy mắt mũi đỏ hoe của Vạn Mộng Lâm, thờ ơ nói: “Hôm nay là cuối tuần, tôi muốn đưa Tuyết Lị đến công viên trò chơi, cô đưa hai đứa nhỏ đi cùng đi, đã ở đây mấy ngày rồi, cũng chưa được ra ngoài chơi, đừng ngây ngốc ở nhà.

”“Được.

” Vạn Mộng Lâm đồng ý, lại nhớ đến cô chưa bao giờ mang con đi công viên trò chơi.

Năm người xuất phát đến công viên trò chơi, công viên trò chơi vô cùng náo nhiệt, người lớn hay trẻ con đều rất nhiều, Diệp Nghiên Sơn bế theo con mình chơi một số trò chơi tương đối an toàn.

Ngay cả Vạn Nhĩ Nhĩ, người trong lòng đang nặng trĩu cũng cảm thấy thoải mái, lộ ra nụ cười, trở thành bộ dáng ngây thơ nên có của trẻ con.

Một hàng năm người đều có giá trị nhan sắc cao, khí chất xuất chúng, nhìn đặc biệt giống người một nhà, thu hút nhiều người nhìn chằm chằm vào họ, Diệp Nghiên Sơn đã quen với những cái nhìn như vậy, nhưng Vạn Mộng Lâm thì không.

Lúc này cô còn chưa nổi tiếng, là nhà thiết kế được phóng viên săn đón, cho nên theo bản năng mà tiến đến gần Diệp Nghiên Sơn, trông thật nhỏ xinh đáng yêu, sóng mắt Diệp Nghiên Sơn trầm xuống.


Vạn Nhĩ Nhĩ nhìn Diệp Tuyết Lị chơi trò cưỡi ngựa trên vai cha, trong ba người, hắn là người đàn ông suy nhất, rõ ràng còn rất nhỏ, lại phải gánh vác cảm xúc của cả nhà.

Cho dù mẹ hắn là người lớn, nhưng vẫn cần Vạn Nhĩ Nhĩ cho lời khuyên, em gái lại càng ngây thơ vô tri.

Một đứa trẻ bị bức ép lớn lên, trong cốt truyện cũng là nhờ Diệp Nghiên Sơn bồi dưỡng, mới cùng mẹ bức phá trong thế giới thiết kế, sau khi cuộc sống dần ổn định, hắn mới lộ ra vẻ nhẹ nhàng mà trẻ con nên có.

Sau khi trở về bên cạnh cha mình, hắn lại càng trở nên lanh lợi, vừa thông minh vừa đáng yêu, khiến hai vợ chồng già Hoắc gia yêu thương đến tận xương tủy, vô cùng kiêu ngạo về sự thông minh của cháu mình.

Vạn Nhĩ Nhĩ còn phải ghen tỵ, càng đừng nói tới Vạn Nghiên Nghiên ngây thơ, không biết khách sáo là gì, bĩu môi kéo tay áo mẹ, "Mẹ, con muốn cưỡi ngựa.

”Ở công viên trò chơi có rất nhiều bạn nhỏ, phàm là những người có cha, chỉ cần còn nhỏ, đều sẽ ngồi bên vai cha mình.

Cảm giác nhìn thấy tất cả các ngọn núi trong tầm mắt khẳng định là rất tuyệt.

À, cái này?Vạn Mộng Lâm sững sờ một lúc, cô không có nhiều sức lực như vậy.

Nam Chi cưỡi ngựa đủ rồi, vốn dĩ muốn đi xuống, nhưng khi nghe thấy lời của Vạn Nghiên Nghiên, cô liền không muốn xuống nữa, nhưng cũng không nói gì.

Xem cha làm thế nào?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK