Mục lục
Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: KimỞ trong lòng Kỷ Vân Tú, Nhị hoàng tử mới là trượng phu của nàng.

Trượng phu của nàng cũng nên là một người như Nhị hoàng tử.

Kỷ Vân Tú không thèm nhìn đến hoàng đế ở bên ngoài, hắn thích chờ đến lúc nào thì chờ.

Đáng tiếc nàng không thể chạy trốn, nàng có thể cảm nhận được chung quanh, nơi nàng không nhìn thấy, có rất nhiều người đang nhìn.

Hoàng đế chính là người như vậy, chưa bao giờ thẳng thắn cởi mở, trước nay cũng chỉ biết dùng cách này.

Hắn như vậy còn trách người khác không thích hắn, thế giới này, chắc chỉ có mình hắn phải chịu khổ.

Vốn nên đường hoàng thể hiện quyền uy, vào trong tay tên nam nhân âm lãnh này, lại rất không phóng khoáng.

Hoàng đế như vậy, thật khiến người ta cạn lời.

“Thịch thịch thịch……”Tiếng gõ cửa vang lên, tiểu nhị quán trọ theo bản năng run lên, nhìn về phía bà chủ.

Kỷ Vân Tú cười lạnh một tiếng, nam nhân kia đã không thể nhịn được nữa, nàng nói với tiểu nhị: “Mở cửa đi.

”Tiểu nhị lo lắng đề phòng đi mở cửa, vốn tưởng rằng mình sẽ gặp phải một gương mặt lãnh khốc lạnh băng, không ngờ kết quả lại gặp được một quý phu nhân duyên dáng sang trọng.

Nhưng thoạt nhìn vẻ mặt lại rất mệt mỏi, là loại cảm giác mệt mỏi do đi đường xa.


“Tú Nhi……” Kỷ phu nhân nhìn thấy nữ nhi, nước mắt rơi xuống.

“Mẫu thân……” Vẻ mặt Kỷ Vân Tú có chút khiếp sợ, “Sao người lại ở chỗ này?”Ngay sau đó lại phản ứng lại, sao có thể ở chỗ này sao, nhất định là do hoàng đế gọi tới.

Bảo sao khoảng thời gian này Mục Quảng Bình chỉ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm nàng, hóa ra là đem người nhà của nàng tới đây làm con tin để ép buộc nàng.

Nỗi bất lực và thù hận dâng trào lên trong lòng Kỷ Vân Tú, nhìn thấy người thân, nàng vừa kích động, cũng vừa khó chịu.

“Con của ta, ta vẫn luôn cho rằng con đã chết, con còn sống, tại sao lại không báo cho ta một tiếng, con chính là đâm ngàn nhát dao vào lòng ta, lại nhẫn tâm nhìn ta đau lòng khổ sở.

”Kỷ phu nhân ôm nữ nhi, nói ra những lời trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống, căn bản không ngừng lại được.

Kỷ Vân Tú cũng ướt đẫm hai hàng lệ, “Thật xin lỗi, con cũng không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác.

”Tiểu nhị thức thời đi nấu nước ấm cho hai người rửa mặt, lại pha thêm một ấm trà, tránh mặt hai người.

Chuyện nhà của quý nhân, cũng không phải việc một nhân vật nhỏ như hắn có thể nghe.

Đặc biệt là bên ngoài còn có người, nếu hắn thật sự nghe được chuyện gì không nên nghe, có khả năng sẽ đi đời nhà ma.

Tiểu nhị thật sự rất nhát gan.

“Chủ tử, có đi vào không?” Thuộc hạ nói với Mục Quảng Bình.


Mục Quảng Bình xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, “Không vội, để Kỷ phu nhân nói chuyện với nàng trước.

”Nghe tin nàng chưa chết, Mục Quảng Bình mừng như điên, bất chấp tất cả mà chạy tới, thời điểm nhìn thấy Kỷ Vân Tú, lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng cùng sự thù hận trong mắt nàng, như một dòng nước lạnh dội xuống đầu hắn.

Hắn không thể ngừng nghĩ về nàng, đau khổ đến cực điểm, mà nàng lại hận hắn.

Một cổ cuồng bạo nảy lên trong lòng hắn, lập tức muốn tra tấn nàng, khiến nàng thuần phục, khiến nàng nhìn hắn, mà không còn nghĩ đến cái nhị ca kia của hắn.

Có thể tưởng tượng được trong khoảng thời gian nàng chết này, Mục Quảng Bình đã bình tĩnh lại, nếu lại làm như vậy, Kỷ Vân Tú sẽ càng thêm hận hắn.

Mặc kệ thế nào, bây giờ nàng còn sống, tươi đẹp, cũng không phải cổ thi thể cháy thành than nằm đó.

Sẽ không cử động, sẽ không nói chuyện, sẽ không trừng mắt nhìn hắn, cho dù ánh mắt kia toàn là thù hận.

Lúc này đây, hắn sẽ không bất cẩn để nàng chạy mất.

Lần đầu là hắn sơ ý, sau này hắn sẽ cẩn thận hơn gấp bội.

Hai mẫu tử trong quán trọ ôm nhau khóc một hồi lâu, mắt hai người đều đỏ hoe, dùng khăn tay lau mặt cho nhau.

Kỷ phu nhân sờ mặt nữ nhi, thở dài nói: “Phụ thân con rất vui khi biết con còn sống.

”Kỷ Vân Tú hổ thẹn mà nói: “Là nữ nhi bất hiếu.


”Kỷ phu nhân: “Chúng ta không trách con, lúc ấy, quả thực Hoàng Thượng đã đi quá xa, mà Kỷ gia bởi vì đủ loại nguyên nhân cũng không thể ra mặt bảo vệ con, là Kỷ gia có lỗi với con.

”Kỷ Vân Tú dùng khăn lau nước mắt, nghe vậy lắc đầu nói: “Lúc ấy, là Hoàng Thượng đang trả thù chúng ta, Kỷ gia đứng ra, sẽ chỉ làm Hoàng Thượng bắt được nhược điểm, một lưới bắt sạch Kỷ gia.

”Bằng không lúc ấy, nàng sẽ không tiến cung, tất cả đều là vì Kỷ gia.

Kỷ Vân Tú cũng nghĩ sẽ kiên trì chịu đựng, nhưng không ngờ lòng dạ Mục Quảng Bình lại hẹp hòi như vậy, có lẽ bởi vì nàng là vị hôn thê của Nhị hoàng tử, cho nên hắn mới muốn làm nhục nàng, giống như đang làm nhục Nhị hoàng tử.

Mục Quảng Bình mơ ước sắc đẹp của nàng, cùng lắm cũng chỉ vì muốn chinh phục vị hôn thê của ca ca, báo thù rửa hận, lại có thể tìm được cảm giác ưu việt mà thôi.

Ghen ghét, âm u, lòng dạ hẹp hòi……Ở trong lòng Kỷ Vân Tú, người nam nhân này thật làm người ta chán ghét.

Cho dù Mục Quảng Bình có đưa Kỷ phu nhân đến, có thể là vì muốn Kỷ Vân Tú có thể gặp lại người thân, nhưng mà, Kỷ Vân Tú lại cảm thấy hắn đang muốn lợi dụng người thân để bức ép nàng.

Kỷ phu nhân thật cẩn thận hỏi: “Tú Nhi, cùng mẫu thân về nhà đi.

”Kỷ Vân Tú lắc đầu, “Con không muốn về.

”Kỷ phu nhân theo bản năng nhìn về phía cửa lớn, nói: “Kỳ thật, có lẽ Hoàng Thượng thật sự thích con.

”“Nôn……” Trong lòng Kỷ Vân Tú muốn nôn mửa, cảm thấy hết sức ghê tởm.

“Sau khi con đi, Hoàng Thượng đã giết hết tất cả những người bắt nạt con, cũng trọng dụng phụ thân và ca ca con, có thể thấy được, trong lòng hắn hối hận.

” Kỷ phu nhân nhẹ giọng nói.

Kỷ Vân Tú rơi vào trầm mặc, vẻ mặt khó tả nhìn người trước mắt, Kỷ phu nhân bị nhìn đến mức không yên.


Kỷ Vân Tú nói: “Vì sao con lại bị những người đó bắt nạt, đó là bởi vì hắn bắt nạt con trước, những người đó muốn lấy lòng hắn, mới tới khinh nhục con để lấy lòng hắn.

”Bây giờ giết những người này, lại cảm thấy có thể qua chuyện, vì nàng mà báo thù.

Thật nực cười.

Kỷ phu nhân mím môi: “Nếu không, con còn hy vọng hắn tự sát để đền bù cho con sao?”“Tú Nhi, hắn không còn là Ngũ hoàng tử của trước đây nữa, không phải Ngũ hoàng tử mà ai cũng có thể coi thường.

”Kỷ phu nhân nói lời thấm thía: “Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, con cũng không cần quá ngoan cố, đừng cố kiên trì với nguyên tắc của mình nữa, đến cuối cùng người khổ vẫn là con.

”“Trên đường đua ai có thể tránh được những vết sẹo, phải tự biết bảo vệ chính mình.

”“Hơn nữa……” Kỷ phu nhân muốn nói lại thôi, “Kỷ gia được trọng dụng, nhưng quyền lực vẫn là do Hoàng Thượng cho, nếu chọc giận Hoàng Thượng, Kỷ gia sẽ không có kết cục tốt.

”Kỷ Vân Tú vô cùng bi thương, “Mẫu thân, con hận!”Nàng hiểu, lần này nàng có trốn thoát, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau, suốt cuộc đời này, nàng sẽ không thể thoát khỏi cái hoàng cung kia.

Trở thành con chim trong lồng con cá trong chậu, bị một bàn tay tùy ý bóp chết.

Nếu nàng vui, nàng yêu người kia, thì nàng nguyện ý, nhưng mà, nàng lại chán ghét Mục Quảng Bình, chán ghét tên nam nhân này.

Kỷ phu nhân lạnh lùng nói: “Hận cũng vô ích, thế giới này đầy rẫy bất công, chỉ có mạnh thắng yếu, bây giờ hắn mạnh, chúng ta yếu, hắn không muốn phân rõ phải trái với chúng ta, chúng ta cũng không thể làm gì được.

”Còn có thể làm sao bây giờ?Chỉ có thể nói, ai có thể ngờ hắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng đâu?Kỷ phu nhân thương xót nữ nhi, nhưng hiện thực chính là như vậy.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK