Edit: KimKỷ phu nhân nói: “Tú Nhi à, chuyện đã thành ra như vậy rồi, sao không thuận theo tự nhiên đi, hắn muốn con, con cũng có thể lấy được thứ mình muốn từ trên người hắn.
”“Nhị hoàng tử đi rồi, người chết không thể sống lại, người sống vẫn phải sống tiếp, có thể thoải mái mà sống, hà tất phải tự làm khổ mình.
”Kỷ Vân Tú nhìn mẫu thân, “Thoải mái, nhưng trong lòng con không thoải mái, con cũng không hẳn vì Nhị hoàng tử mà trả thù, mà là, con chán ghét hắn.
”Cho dù hắn đã trở thành hoàng đế.
“Tú Nhi, con có nghĩ đến chuyện, hoàng đế nhớ thương con, cả đời này sẽ không có ai dám lấy con hay không, đời này, con chỉ có thể thuộc về hoàng đế.
” Kỷ phu nhân nhìn nữ nhi.
“Mục đích hoàng đế kêu ta tới đây là gì, hẳn trong lòng con hiểu rõ, chính là muốn ta khuyên con trở về, cũng để Kỷ gia biết thái độ của hắn.
”Chỉ có thể thuộc về một người, nếu nguyện ý thì đó là lãng mạn, nếu không thì chính là thảm họa, là kinh hoàng.
“Tú Nhi, trở về đi, trở về gặp người nhà đi.
” Kỷ phu nhân thở dài.
Sắc mặt Kỷ Vân Tú lạnh lùng: “Mẫu thân, người có thể coi như Kỷ Vân Tú đã chết trong trận hỏa hoạn trong cung được không, bây giờ con không còn là Kỷ Vân Tú được không?”“Lúc trước là vì Kỷ gia cho nên con mới vào cung, bị tra tấn con cũng không hề oán giận Kỷ gia, bây giờ, có thể xem như con đã chết đi.
”Nữ nhi nói như vậy, lại khiến Kỷ phu nhân bật khóc, “Nếu có thể, ta sẽ coi như con không còn là nữ nhi của ta nữa, chỉ cần con còn sống trên thế gian này.
”“Nhưng con cảm thấy có thể sao, không có khả năng.
”Kỷ Vân Tú trầm mặc, tại sao lại là nàng.
Kỷ phu nhân bước ra khỏi quán trọ, Mục Quảng Bình hỏi: “Các ngươi nói chuyện thế nào rồi?”Kỷ phu nhân hành lễ, “Bẩm hoàng thượng, trong chốc lát con bé cũng chưa thể nghĩ thông được, cho con bé thêm chút thời gian đi.
”Mục Quảng Bình chỉ nói: “Thời gian, trẫm có rất nhiều, chỉ là, Kỷ phu nhân định cho nàng ấy thân phận gì?”Ở bên ngoài Kỷ Vân Tú đã chết rồi, bây giờ xác chết đột nhiên vùng dậy, là tội khi quân, cũng vi phạm cung quy, các viên quan nhất định sẽ bắt lấy điểm này.
Mục Quảng Bình căn bản không thèm để ý, so với trước đây, những quan viên này bây giờ chỉ có thể nói, cũng không thể làm trái ý hắn.
Nhưng hắn không muốn Kỷ Vân Tú phải chịu những lời phê bình này, tiếp tục sử dụng cái tên Kỷ Vân Tú, còn không bằng đổi một thân phận khác.
Trong lòng Kỷ phu nhân có chút phức tạp, một đế vương có thể làm đến mức này, cũng thật cảm động, đáng tiếc, nữ nhi lại không thích.
Kỷ phu nhân nói: “Là cô nương Kỷ gia, nhưng không phải là nữ nhi của ta.
”Mục Quảng Bình gật đầu: “Được, có thể, phải chuẩn bị thân phận cho thật tốt.
”Đối với tính cách của Kỷ Vân Tú, Mục Quảng Bình chọn cách bao dung, hắn biết trước kia là hắn đã có chút quá đáng.
Nàng tức giận là đúng, hơn nữa về sau hắn sẽ đối xử tốt với nàng, cho nàng mọi thứ trong khả năng.
Nhưng mà, nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn.
Mục Quảng Bình hỏi: “Vân Tú thích cái gì?”Kỷ phu nhân suy nghĩ một lúc, nói: “Nàng không đặc biệt thích thứ gì.
”Mục Quảng Bình nhìn chằm chằm vào Kỷ phu nhân, “Kỷ phu nhân, chúng ta đều muốn Vân Tú có cuộc sống tốt hơn, đều là vì Vân Tú, không phải sao?”Sống lưng Kỷ phu nhân chợt lạnh toát, bà cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, “Đúng vậy, Vân Tú rất thích cưỡi ngựa, thời điểm còn ở nhà, con bé thường xuyên đi cưỡi ngựa cùng các tỷ muội.
”“Phu nhân nên ở bên cạnh nàng nhiều hơn, trong khoảng thời gian này, nàng ấy đã phải chịu khổ nhiều rồi.
” Mục Quảng Bình nói.
Theo lý thuyết, được hoàng đế dùng vẻ mặt ôn hòa mà đối đãi như thế, Kỷ phu nhân hẳn là phải cảm thấy vui mừng.
Nếu người nam nhân này là người mà nữ nhi yêu thương thì tốt.
Nhưng đáng tiếc, hoàng đế là đoạt thê của hoàng huynh, tuy rằng Nhị hoàng tử và Kỷ Vân Tú còn chưa thành thân, nhưng hôn ước của bọn họ đã được tiên hoàng đích thân định ra, tất cả mọi người đều biết.
Đây chính là cường hào cưỡng đoạt!Lúc trước hoàng đế nói muốn tuyển tú, Kỷ phu nhân hoài nghi có phải hoàng đế muốn nữ nhi vào cung hay không, thật quá rõ ràng, đã thật sự tổ chức một kỳ tuyển tú.
Vừa lúc mọi người đang muốn lấy lòng tân hoàng, vì thế đồng loạt đưa nữ nhi nhà mình vào cung, nhưng nữ nhi Kỷ gia lại không xuất hiện.
Rốt cuộc là hắn đã có tâm tư này từ khi nào, là khi Nhị hoàng tử vẫn còn sống sao, là gặp được ở trong cung, sau đó nảy sinh tình cảm.
Kỷ phu nhân cũng không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.
Tâm tình bất định lại ổn trọng như thế, lại khổ sở vì nữ nhi bà bài xích.
Muốn nói Kỷ phu nhân có hận vì hắn đã tra tấn nữ nhi mình hay không, đương nhiên là hận, nhưng bà cũng không dám biểu hiện ra ngoài, một khi biểu hiện ra ngoài, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Ầm vang……”Sấm chớp lóe lên trong đám mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm vang, sắc trời tối sầm xuống.
Mọi người trên đường vội vàng chạy đi.
Kỷ Vân Tú liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Mục Quảng Bình vẫn đứng ở đó không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định đi trú mưa.
Kỷ phu nhân có chút bất an nói: “Trời sắp mưa rồi, gọi người vào đi.
”Kỷ Vân Tú rũ mắt, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt.
Nàng nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là muốn sử dụng khổ nhục kế thôi, hắn tưởng chịu khổ một chút, sẽ có thể bù đắp lại những đau khổ mà trước đây con đã phải chịu, như vậy là công bằng.
”Kỷ phu nhân thở dài: “Mặc kệ là khổ nhục kế hay là cái gì khác, con đừng quên thân phận của hắn, hắn là một hoàng đế, là hoàng đế.
”Một vị hoàng đế nắm quyền sinh sát.
Kỷ Vân Tú lạnh nhạt nói: “Cũng không phải con bảo hắn ra ngoài trời mưa, là hắn, hắn là hoàng đế, ai có thể không nghe hắn.
”Thật sự cho rằng đứng dưới mưa một chút, là có thể bù đắp được một số chuyện sao.
Sẽ không.
Nàng không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng cảm thấy ghê tởm hơn, thậm chí còn có chút không thể khống chế được cảm xúc.
Kỷ Vân Tú không biết đây là đạo đức bị rơi mất.
Lần này Mục Quảng Bình làm như vậy, có phải liền cảm thấy, hắn lại có tư cách bắt nạt nàng hay không.
Ta là hoàng đế, ta đã vì nàng làm nhiều như vậy.
Ta cũng không bắt ngươi làm.
Thật bực bội.
“Bùm bùm……”Cơn mưa mùa hè ập đến rất nhanh và dữ dội, những hạt mưa lớn đập vào mái nhà, dưới mặt đất, bắn lên một tầng hơi nước mơ hồ.
Mục Quảng Bình đứng trong mưa, nháy mắt đã ướt như chuột lột, hắn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt si ngốc nhìn về phía cửa sổ.
“Chủ tử, xin hãy đi trú mưa trước đã.
” Thuộc hạ cầm ô, thay chủ tử che mưa.
“Không cần, ngươi trở về đi.
” Mục Quảng Bình nói, “Nàng vẫn còn tức giận, nếu làm như vậy có thể khiến nàng thoải mái hơn một chút, là báo ứng của ta.
”Thuộc hạ: “Hoàng Thượng, long thể quan trọng.
”“Ngươi đi trước đi.
” Mục Quảng Bình có chút không kiên nhẫn nói.
Thuộc hạ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cầm ô rời đi, nhưng cũng không dám đi xa, hắn đứng cách đó không xa, nhìn chủ tử dầm mưa, bọn họ thật sự không thể làm ngơ.
Thái y đã chuẩn bị sẵn sàng, chủ tử dầm mưa như vậy, nhất định sẽ đổ bệnh.
Nữ tử Kỷ gia cũng thật lạnh lùng, có thể trơ mắt nhìn được.
Kỷ Vân Tú đứng ở bên cửa sổ, nhìn mưa xối vào cẩu hoàng đế, trong lòng cười lạnh.
Mà khuôn mặt Mục Quảng Bình bị những giọt nước mưa làm cho tái nhợt, thấy nàng nhìn ra, khóe miệng đã cong lên.
Có một loại cảm giác chỉ cần nàng nhìn ta, ta đã cảm thấy thỏa mãn.
Trong lòng Kỷ Vân Tú cuồn cuộn, một cảm giác ớn lạnh xộc lên khiến nàng buồn nôn.
Đúng là có bệnh!Kỷ Vân Tú không chút do dự đóng lại cửa sổ, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện xảy ra bên ngoài.
.
Danh Sách Chương: