Mục lục
Hàng Long Phục Hổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết triển miên bao lâu, hai người hô hấp cũng trở nên dồn dập, Tiêu Hùng ôm lấy Thác Bạt Xảo Ngọc, tuy rằng cũng không có thò vào trong quần áo, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại tron nhẵn kia.

Trong lúc nhất thời Tiêu Hùng nhịn không được khát vọng càng ngày càng mạnh đang thiêu đốt ở trong lòng, đưa tay thò vào trong áo choàng của Thác Bạt Xảo Ngọc, Thác Bạt Xảo Ngọc lại dùng tay đè chặt tay của Tiêu Hùng.

Trong ánh mắt hơi khác thường của Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Ngọc túm lấy tay của Tiêu Hùng, giơ lên cạnh miệng, nhìn Tiêu Hùng, trong mắt mang theo vài phần xin lỗi, sau đó cắn mạnh một nhát.

Tiêu Hùng trừng to hai mắt, nhưng lại không dám phản kháng chút nào, hắn không dám sử dụng chiến ặhí, bởi vì như vậy có thể sẽ làm Thác Bạt Xảo Ngọc bị thương tổn.

Cảm giác đau nhói từ trên bàn tay Tiêu Hùng truyền đến, Tiêu Hùng cắn răng, không kêu lên tiếng nào.

Hắn hiểu được suy nghĩ của Thác Bạt Xảo Ngọc.

Cuối cùng thì Thác Bạt Xảo Ngọc cũng mở miệng ra, bàn tay Tiêu Hùng có một dấu răng thật sâu, ở trên dấu răng kia còn có máu tươi rỉ ra, Thác Bạt Xảo Ngọc cắn một nhát này không hề nhẹ.

“vết thương kia sẽ lưu lại một vết sẹo, ta không cho ngươi dùng bất cứ loại thuốc mỡ gì để xóa vết sẹo...”.

Trong tiếng nói của Thác Bạt Xảo Ngọc có đôi chút hung dữ, nhưng mà Tiêu Hùng có nghe như thế nào, thì đều cảm thấy như một cảm giác bất đắc dĩ.

Vươn tay đem Thác Bạt Xảo Ngọc ôm vào lòng, Tiêu Hùng gật gật đầu rồi hứa: “Được, ta sẽ nhớ rõ, nhìn vết sẹo này, ta sẽ nhớ tới ngươi, nhớ tới ngươi còn muốn đem ta trói lại rồi đánh...”.

Thác Bạt Xảo Ngọc giả bộ hung dữ, nhưng mà nghe thấy Tiêu Hùng nói như vậy, lại nhịn không được bật cười, trong nháy mắt, xinh đẹp vô cùng, Tiêu Hùng ngây ngốc ngắm nhìn.

Thác Bạt Xảo Ngọc đứng dậy, rời khỏi lông ngực của Tiêu Hùng, rút ra một tấm khăn lụa trắng noãn, băng bó bàn tay của Tiêu Hùng lại, sau đó nhìn Tiêu Hùng lưu luyến không rời một chút, rồi nghiêng người: “Ngươi đi đi.”

Tiêu Hùng nhẹ nhàng thở dài một hơi, muốn nói gì đó, nhưng mà ở dưới tình huống như vậy đều có vẻ rất yếu ớt.

“Ngươi bảo trọng, chờ ta.”

Tiêu Hùng nhìn thật kĩ thân hình nhỏ bé và yếu ớt của Thác Bạt Xảo Ngọc, đứng lên xuống xe ngựa, đi nhanh về phía ngựa của hắn.

Yến Xích Phi nhìn thấy Tiêu Hùng trở về, trên tay có thêm một cái khăn lụa, trên khăn lụa còn có vết máu, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Yến huynh, bây giờ ta phải đi rồi, sau này còn gặp lại!”.

Tính cách của Yến Xích Phi vốn tiêu sái, đã sớm biết được Tiêu Hùng phải về Học viện Cuồng Sư, vỗ vỗ cánh tay của Tiêu Hùng nói: “Tốt, chờ ngươi trở lại, nhớ rõ mang rượu ngon cho ta, chúng ta không say không về.”.

Tiêu Hùng cười ha hạ, Yến Xích Phi vô cùng thích rượu ngon do nhân loại bên kia sản xuất, trong khoảng thời gian ở chung vừa rồi, phần lớn rượu ngon trong không gian Huyết Giới của Tiêu Hùng, đều chảy vào bụng Yến Xích Phi.

“Yến huynh, ta biết ngươi thích ngao du thiên hạ, nhưng mà hiện tại trong thần điện có chuyện chưa giải quyết, hy vọng ngươi có thể giúp đỡ Xảo Ngọc, uhm, coi như là giúp toàn bộ Tây Hoang Yêu Tộc.”.

Yến Xích Phi gật gật đầu, vung tay lên nói: “Việc này ngươi không cần người nói, ta cũng sẽ làm, ta lần này theo lệnh sư phụ xuống núi, là muốn tìm ra nội gian, sau đó giết chết, trước khi nhiệm vụ này hoàn thành, ta sẽ không rời đi, vả lại, tu luyện ở chỗ nào cũng được, không nhất định phải phiêu bạc khắp nơi...”.

Nghe thấy Yến Xích Phi nói như vậy, Tiêu Hùng lập tức an tâm, có Yến Xích Phi ở đây, so với chính mình còn yên tâm hơn nhiều, Yến Xích Phi không chỉ là đệ tử của Cổ Tinh Mộc Đại sư, bản thân hắn cũng là cường giả Chiến Thánh tứ trọng, mười người như mình gộp lại, cũng không phải là đối thủ của người ta, hắn đã ra tay giúp đỡ, thì không có gì có thể tốt hơn rồi.

Một mình một ngựa, Tiêu Hùng đi liên tục không nghỉ về phía biên cảnh, vì không muốn hấp dẫn sự chú ý, hắn cố gắng đi theo đường nhỏ.

Tật Phong bay ở trên bầu trời cao, theo sau Tiêu Hùng, thời gian gần đây Tật Phong lớn dần rất nhanh, tuy rằng lúc này vẫn chưa trưởng thành, nhưng mà thân hình đã khá lớn, hơn nữa sức chiến đấu cũng đang không ngừng nâng cao, Tiêu Hùng phỏng đoán lúc này sức chiến đấu của Tật Phong đã tương đương với võ giả Chiến Hồn năm sáu trọng.

Tuy rằng Tây Hoang Thần điện cũng có không ít tài nguyên, nhưng mà Tiêu Hùng lại cũng không có khả năng lấy dùng, cho nên Tiêu Hùng quyết định phải quay về Hồng Nguyệt, đến lúc đó nhất định sẽ đem Tật Phong đào tạo thật kĩ, khiến nó tăng mạnh thực lực.

Tuy rằng sư thứu trưởng thành chỉ có thể có được sức chiến đấu ngang võ giả Chiến Linh cấp, nhưng mà đối với Tiêu Hùng mà nói đã là rất tốt, nếu tùy tiện kiếm một con sủng vật ma thú cũng có thể có được thực lực chiến thánh, chỉ sợ rằng trứng của Kim Dực Sư Thứu đản đều đã cường giả cướp sạch rồi, làm sao còn đến lượt hắn.

Thời điểm vượt qua biên cảnh, Tiêu Hùng lặng yên hủy diệt trang phục của hắn, hơn nữa nhớ kỹ cách ăn mặc cùng yêu văn của mình bây giờ, nếu không, sau này hoá trang lần nữa, nếu như hóa trang nhầm, đến lúc đó lại gặp phiền toái.

Tiêu Hùng đem con ngựa kia thả ra, sau đó mua một con ngựa mới ở thành trấn của nhân loại, sau đó mới chạy vội về phía Lam Phong thành.

Đến khi tường thành cao ngất của Lam Phong thành xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hùng, thì trong lòng Tiêu Hùng đã kim nén không được sự kích động, từ lần trước rời khỏi, đã qua hơn mấy tháng, chỉ sợ phụ thân cùng đám người Vân Thủy Yên đều lo lắng cho mình rồi.

Tiêu Hùng vào thành, không chề chậm trễ chút nào, trực tiếp phóng thẳng về nhà.

Hắn gõ cửa lớn, phía sau cửa truyền đến thanh âm cảnh giác: “Ai đó?

Trên mặt Tiêu Hùng toát ra vài phần tươi cười, đây là thanh âm của Sắc Vi, Tiêu Hùng vui vẻ trả lời: “Là ta, Tiêu Hùng.”.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, dáng người cao gầy của sắc Vi xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hùng, trên mặt tràn đầy vui mừng, chờ đến lúc thấy rõ ràng đúng là Tiêu Hùng, sắc Vi đột nhiên quay đầu kêu lên: “Tiểu thư, lão gia, thiếu gia đã trở về!”.

Trong phòng đột nhiên có động tĩnh, Tiêu Hàn cùng Vân Thủy Yên gần như đồng thời xuất hiện ở cửa phòng, ở phía sau Vân Thủy Yên, còn có thân hình nhỏ xinh của Mân Côi.

“Hùng nhi, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, ha ha, ngươi làm cho chúng ta lo lắng vô cùng!”.

Trên mặt Tiêu Hàn lộ ra vẻ mặt vui mừng, bước thẳng đến, nhìn hình dáng Tiêu Hùng có vài phần tiều tụy vì phải liên tục di chuyển, vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, cao giọng cười to.

Đôi mắt của Vân Thủy Yên ửng đỏ, đi theo sau lưng Tiêu Hàn, khẽ khẽ cắn môi, rự như sợ chính mình vừa mở miệng thì sẽ khóc thành tiếng.

Tiêu Hùng nhìn ánh mắt ấm áp kia của Tiêu Hùng, trong lòng cũng vô cùng cảm động, quả nhiên là trong nhà vẫn là nơi ấm áp nhất.

“Nghe nói ngươi đi Yêu Tộc hoàn thành nhiệm vụ học viện là tiêu diệt sư thứu phải không? Có phải gặp được phiền toái gì hay không, nếu không tại sao lại chậm trễ lâu như vậy?”.

về tới trong phòng, Tiêu Hùng để cho sắc Vi cùng Mân Côi rời khỏi đây, trong phòng cũng chỉ có cha con Tiêu Hùng cùng với Vân Thủy Yên, Tiêu Hàn mở miệng hỏi, trong ánh mắt có vài phần nghi hoặc.

Tiêu Hùng nhìn phụ thân, lại nhìn Vân Thủy Yên ở bên cạnh một chút, khẽ gật đầu: “Phụ thân, ta đi gặp mẫu thân.”.

Sắc mặt Tiêu Hàn đột nhiên biến đổi, lập tức đứng lên, thậm chí cả người có chút run rẩy, nhìn Tiêu Hùng khó có thể tin được: “Ngươi... Nhìn thấy nàng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK