Học viên Cuồng Sư Học Viện đều là thanh niên nhân tối nổi tiếng cả vương triều, bọn họ thường thường đến từ các hào môn đại tộc nên ánh mắt tự nhiên cũng không kém, Tiêu Thanh mới vừa ra tay, những học viên này đã đều nhìn ra chiêu thức hắn sử dụng.
Đương nhiên, cái này cũng là do Thất tuyệt kiếm của Tiêu gia danh đầu quá lớn nữa, vừa ra tay, kiếm quang như tuyết bay, như thác nước tung bọt, như mộng như ảo mang theo sát khí lạnh thấu xương làm cho người trong kiếm quang không thể nào phân biệt được thật hay giả.
Tiêu Hùng nhìn Tiêu Thanh xuất thủ mà trong lòng cũng hơi rùng mình, một chiêu này tuy rằng còn chưa đến gần thân thế nhưng hàn khí sắc bén đã phảng phất như muốn nhập vào cơ thể.
Tuy nhiên Tiêu Hùng không bị kiếm quang như tuyết bay ảnh hưởng, hắn dựa theo phương pháp của Lai Ân đại thúc đem lực chú ý toàn bộ tập trung lên thân Tiêu Thanh mà thi triển Nhất Nhãn Quan Vạn Pháp.
Tuy rằng Nhất Nhãn Quan Vạn Pháp hắn cũng chưa đạt đến đại thành cảnh giới thế nhưng thực lực Tiêu Thanh so với chính mình không cao hơn nên muốn xem cách hắn vận dụng chiến khí cũng không tính toán là quá khó khăn, tuy rằng chưa thể nhìn thấu hoàn toàn thế nhưng nhìn bảy tám thành cũng không khó.
Trảm Long Phủ đã xuất hiện trong tay Tiêu Hùng rồi thẳng tắp bổ ra. Cùng lúc đó, trên người Tiêu Hùng kim quang lóng lánh, hai tay xuất hiện một tầng lân giáp, Cửu Dực Thiên Long Chiến Hồn đã xuất hiện ở trên người nhưng chưa thấy Bạch Hổ Vương Chiến Hồn.
Điều này làm cho hết thảy ai nấy mở to hai mắt, muốn xem Song Thánh thú huyết mạch, hai Chiến Hồn đồng thời xuất hiện trên người Tiêu Hùng nhưng rốt cuộc thấy cảnh tượng này thì các học viên đều có chút thất vọng.
"Di, sao chỉ có Cửu Dực Thiên Long Chiến Hồn?”.
"Bạch Hổ Vương Chiến Hồn đâu?”.
"Không phải Song Thánh thú huyết mạch sao?”.
Trường kiếm của Tiêu Thanh biến ảo ra vô cùng kiếm ảnh, làm cho người ta khó phân được thật giả thế nhưng Trảm Long Phủ của Tiêu Hùng vẫn có thể chuẩn xác bổ trúng trường kiếm, không chút bị ảnh hưởng.
Tiêu Thanh thất kinh, hắn không rõ đối phương vì sao có thể phán đoán chuẩn xác hướng đi của trường kiếm, đòn công kích thực được ẩn giấu trong vô số kiếm quang kia, rất khó thấy.
Càng làm cho Tiêu Thanh giật mình là lam sắc nhãn tình của kim sắc Cửu Dực Thiên Long Chiến Hồn kia, cái này cho thấy Tiêu Hùng lúc này đã là Chiến Linh lục trọng rồi!
Trước khi đi Vạn Thú Đế Quốc không phải mới là Chiến Linh tứ trọng sao? Lúc này mới cách nhau ba bốn tháng, dĩ nhiên đã lên tới Chiến Linh lục trọng?
Tiêu Thanh sắc mặt có chút trắng bệch, hắn thực sự không rõ thực lực của Tiêu Hùng vì sao tấn chức nhanh như vậy!
Không chỉ có Tiêu Thanh mà hết thảy học viên xung quanh đều đồng dạng bị chấn kinh rồi: "Chiến Linh lục trọng!”.
"Lão thiên, bốn tháng tấn chức lưỡng cấp, tốc độ của hắn quả thực quá dọa người rồi!”.
"Tiêu Thanh này thảm rồi!”.
Cường đại chiến khí ẩn chứa trên Trảm Long phủ trong nháy mắt đánh qua, trường kiếm của Tiêu Thanh bị hất văng lên cao, phảng phất như điện giật vậy, chiến khí sắc bén dường như lưỡi dao vậy cắt qua, ống tay áo Tiêu Thanh trong nháy mắt bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, trên hổ khẩu hắn cũng xuất hiện tiên huyết.
Trong tay Tiêu Hùng, Trảm Long Phủ đã lần thứ hai vung lên, không có nửa phần đình trệ bổ qua. Tiêu Thanh hoảng hốt, hắn cũng thật không ngờ mình ngay cả một chiêu của đối phương cũng ngăn cản không được, đồng dạng đều là Chiến Linh lục trọng vì sao lại kém như vậy chứ?
Tuy nhiên búa thứ hai của Tiêu Hùng đã chém xuống, Tiêu Thanh nhìn cái búa mang theo sấm gió chi âm hạ xuống kia mà trong lòng tràn ngập sự kinh hoảng. Mình sẽ bị trảm thành hai nửa sao?
Cắn răng, Tiêu Thanh kéo trường kiếm trong tay, bất chấp tiên huyết trên tay, bất chấp cơn đau đớn vung trường kiếm chắn trước mặt. Trảm Long Phủ không chút đình trệ đánh bay trường kiếm của Tiêu Thanh bay về phía xa xa. Trong nhãn quang kinh khủng của Tiêu Thanh, Trảm Long Phủ hạ xuống, mắt thấy sẽ chém vào thân Tiêu Thanh, đám học viên xung quanh đều mở to hai mắt khó có thể tin được nhìn vào giữa sân, thậm chí có người đã kinh hô ra.
Tuy nhiên Trảm Long Phủ đột nhiên đình trệ, Trảm Long Phủ trầm trọng tại trong tay Tiêu Hùng phảng phất như một cây bấc vậy. Trảm Long Phủ kề cổ Tiêu Thanh, nếu như Tiêu Hùng dừng lại hơi chậm một giây thì Tiêu Thanh đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
Tiêu Hùng hừ lạnh một tiếng thu hồi Trảm Long Phủ rồi nhàn nhạt nói: "Ta nói rồi, ngươi ngoại trừ ỷ vào danh đầu Tiêu gia ở sau lưng thi triển chiêu số hạ lưu ra thì ngươi còn có thể làm được cái gì?”.
Tiêu Thanh sắc mặt tím tái, hắn rốt cục mới nhớ tới, Tiêu Hùng khi còn là Chiến Linh tứ trọng đã có thể đánh bại Chiến Linh cửu trọng, bây giờ hắn là Chiến Linh lục trọng, mình đấu với hắn chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
"Ngươi không phải Song Thánh thú huyết mạch sao, Bạch Hổ Vương huyết mạch của ngươi đâu?”.
Tiêu Thanh rất không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hùng, trong ánh mắt hiện ra vẻ không cam lòng hỏi lại.
Tiêu Hùng ha ha cười nói: "Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn làm cho ta thi triển Song Thánh thú huyết mạch sao, ngươi ngay cả một chiêu đều đỡ không được, ngươi lấy cái gì để chống đỡ Song Thánh thú huyết mạch của ta?”.
Xung quanh đông đảo học viên nghe được lời kiêu ngạo này của Tiêu Hùng thì nhất thời ồ lên một trận.
"Thực sự là quá ngông cuồng!”.
"Ngông cuồng cũng phải có thực lực mới được, ngươi có bản lĩnh một chiêu đánh bại Tiêu Thanh không? Ngươi sợ rằng ngay cả Thất tuyệt kiếm kia cũng tiếp không được?”.
"Tiêu Hùng ngày hôm nay trước mặt mọi người làm nhục Tiêu Thanh, không biết Tiêu gia kế tiếp có thể có phản ứng gì?”.
"Tiêu gia, Sư Vương Bảng đệ nhất là người Tiêu gia, không biết Tiêu Vân Sinh có thể vì Tiêu Hùng mà xuất đầu hay không?”.
Học viên đến xem đã càng ngày càng nhiều, Gia Cát Phong cũng từ trong đám người đông đảo nhô đầu ra, nhìn tràng cảnh phía dưới mà trên mặt nhịn không được hiện ra vài phần vẻ tươi cười. Có Tiêu Hùng ở đó, thế gian tựa hồ vĩnh viễn sẽ không bình tĩnh.
Chỉ là không biết Tiêu Hùng tiêu thất mấy tháng nay chuẩn bị diễn trò gì tại học viện đây? Ngày hôm nay là ngày học viện khai giảng, cơ bản hết thảy học viên đều đến, Tiêu Hùng và Tiêu Thanh tại ký túc xá nam sinh gây ra một màn này đã kinh động đến tuyệt đại đa số học viên, thậm chí ngay cả một ít đạo sư cũng bị kinh động.
Thấy vài người xuất hiện, đám học viên xung quanh thoáng cái cúi đầu chào hỏi.
"Hắc, Tiêu Vân Sinh tới kìa!”.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía nam tử cách đó không xa đang đi tới kia, nam tử này tóc thật dài, khuôn mặt đạm mạc nhưng con mắt lóng lánh nóng cháy, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tiêu Hùng, toàn thân phảng phất như có chiến ý vây quanh.
Hắn phảng phất như đã bị Tiêu Hùng làm cho nổi lên chiến ý cường liệt vậy. Tiêu Hùng cũng chú ý tới Tiêu Vân Sinh, hắn vung Trảm Long Phủ trên mặt hiện ra một vẻ cười nhạt.
Tiêu Vân Sinh tới vừa đúng lúc, miễn cho mình đi tìm hắn! Trên lầu ký túc xá xuất hiện vài bóng người, nhất thời lại có người kinh hô: "Gia Cát Lưu Vân!”.
Chương 277: Tiêu Vân Sinh, cùng ta nhất chiến! (2)
"Bách Lý Băng!”.
"Ứng Long Sơn!”.
"Ngày hôm nay thật là náo nhiệt, cao thủ trên Sư Vương bảng cơ bản đều đã xuất hiện, không biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì”.
Gia Cát Lưu Vân xuất hiện ở bên người Gia Cát Phong liếc mắt nhìn phía dưới rồi nghiêng đầu quay sang Gia Cát Phong cúi đầu cười nói "Bằng hữu ngươi rất lợi hại”.
Gia Cát Phong từ khi được Tiêu Hùng khuyên bảo buông lỏng gánh nặng trong lòng thì thực lực điên cuồng bành trướng, tuy rằng bây giờ còn chưa đuổi theo kịp Gia Cát Lưu Vân thế nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Gia Cát Lưu Vân đối với Gia Cát Phong thật ra không có gì đố ky, tương phản, đối với thành tựu của Gia Cát Phong hắn còn có cảm thấy vui vẻ nữa. Dù sao đều là người Gia Cát gia, Gia Cát Phong được gia chủ tán thưởng nên nếu bị hoang phế đi tự nhiên là đáng tiếc.
Gia Cát Phong trên mặt tươi cười nói: "Không chỉ là không tệ, sợ rằng kế tiếp sẽ có sự tình phát sinh, nghĩ không ra trong bốn tháng hắn dĩ nhiên tấn chức lưỡng cấp lên Chiến Linh lục trọng, thật là yêu nghiệt!”.
Hơi nghiêng đầu nhìn Gia Cát Lưu Vân một chút mà cúi đầu cười nói: "Ngươi hiện tại đã không phải là đối thủ của hắn nữa”.
Gia Cát Lưu Vân nhướng mày rồi lại không thể tránh được thấp giọng nói: "Như ngươi nói thì hắn thật sự là một yêu nghiệt, ta nguyên vốn tưởng rằng hắn cần thời gian một năm để có thể thượng Sư Vương Bảng là không tệ rồi, ai biết có thể* nay chỉ có Tiêu Vân Sinh mới còn có thể chống lại được hắn”.
"Không!”.
Gia Cát Phong khẳng định lắc đầu "Tiêu Vân Sinh tuy rằng đã là Chiến Linh cửu trọng đỉnh, tu hành Thiên cấp tâm pháp, Thiên cấp vũ kỹ, thế nhưng ta dám khẳng định, hắn đồng dạng đã không phải là đối thủ của Tiêu Hùng nữa”.
Gia Cát Lưu Vân vô cùng kinh ngạc nhìn Gia Cát Phong hỏi: "Ngươi đối với hắn tự tin như vậy sao?”.
Gia Cát Phong nhìn xuống phía dưới, trên mặt hiện ra vài phần cường liệt tự tin nói: "Vừa rồi ta còn có vài phần mơ hồ thế nhưng hiện tại đã vững tin rồi”.
Gia Cát Lưu Vân quay đầu nhìn Tiêu Hùng phía dưới, thấy nhãn quang Tiêu Hùng thẳng tắp rọi vào Tiêu Vân Sinh thì cả người đồng dạng dâng trào lên vô cùng chiến ý, chiến ý kia không ngừng ngưng tụ mang theo một loại khí thế nhiếp nhân tâm hướng về Tiêu Vân Sinh nghênh kích qua.
Gia Cát Lưu Vân kinh hãi nói: "Ngươi nói là hắn muốn khiêu chiến Tiêu Vân Sinh hả?”.
Gia Cát Phong khẳng định gật đầu: "Gia chủ đối với hắn cũng cảm thấy có hứng thú nên bằng lòng gặp hắn, thế nhưng hắn vẫn chậm chạp không đi rồi lại xảy ra việc Tiêu gia bị cự tuyệt. Tiêu Hùng hiện tại khẳng định là đã hạ quyết tâm muốn đoạt lấy vị trí Sư Vương Bảng đệ nhất rồi mới gặp mặt gia chủ”.
"Không cho Tiêu gia mặt mũi, gia tăng mặt mũi mình tự nhiên là càng có thể được gia chủ thưởng thức”.
Gia Cát Lưu Vân trên mặt cũng nhịn không được hiện ra hai phần mừng rỡ nói: "Ngươi nói là Tiêu Hùng đã chuẩn bị dựa vào Gia Cát gia chúng ta”.
"Dựa thế!”.
Gia Cát Phong thản nhiên gật đầu nói: "Hắn cần Gia Cát gia tạm thời ủng hộ, ta tin tưởng gia chủ nhất định cũng phi thường nguyện ý kết quả này”.
Nhưng vào lúc này, phía dưới Tiêu Hùng đã vung Trảm Long Phủ lên chỉ vào Tiêu Vân Sinh cao giọng nói: "Tiêu Vân Sinh, có dám cùng ta chiến đâu?”.
"Sư Vương Bảng đệ nhất ngươi đã ngồi lâu rồi, vị trí này nên thay đổi người ngồi đi thôi".
Toàn trường ồ lên. Mọi người mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin được, tràng diện mấy trăm người vây xem trong lúc nhất thời bỗng nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, phảng phất như tiếng một cái kim rơi cũng có thể nghe được.
Sau nháy mắt này, phảng phất như tất cả mọi người trong nháy mắt sống lại, đều kêu lên sợ hãi: "Ta vừa rồi không có nghe nhầm chứ? Hắn nói gì? Hắn khiêu chiến Tiêu Vân Sinh? Hắn muốn đoạt vị trí Sư Vương Bảng đệ nhất?" Một học viên mở to hai mắt khó có thể tin nhìn bạn học bên cạnh hỏi lại, một tay hắn còn bám chặt tay bạn học, rất cố sức như là muốn thử xác nhận xem mình có nghe lầm hay không vậy.
Học viên kia tức giận gỡ tay hắn ra tức giận nói: "Muốn thì túm tay chính ngươi ấy, túm tay ta làm gì, ngươi không có nghe nhầm, Tiêu Hùng thật sự khiêu chiến Tiêu Vân Sinh. Tiêu Vân Sinh là Chiến Linh cửu trọng đỉnh, xác thực rất mạnh thế nhưng Tiêu Hùng kia đã từng lấy Chiến Linh tứ trọng đánh bại Chiến Linh cửu trọng, hắn dựa vào cái gì mà không thể khiêu chiến?”.
Học viên bị chế nhạo sửng sốt lẩm bẩm nói: "Đúng, thế nhưng ta vì sao lại nghĩ là bất khả tư nghị như vậy?”.
"Chỉ sợ là bởi vì Tiêu Hùng vừa mới học năm thứ hai mà thực lực bành trướng quá nhanh đi”.
"Đúng đúng, đúng là như thế này, ngươi nói thực lực hắn vì sao gia tăng nhanh như vậy? Tất cả mọi người đều là học viên cả mà, ai”.
"Thiên tài mà, trừ cái này ra còn có thể có cái gì giải thích được nữa?”.
Nội dung màn đối thoại này khắp nơi đều vang lên, mọi người tại lúc ban đầu khiếp sợ nhưng sau này lại phát hiện ra việc Tiêu Hùng khiêu chiến Tiêu Vân Sinh cũng rất bình thường thôi?
Tiêu Thanh có thực lực Chiến Linh lục trọng nhưng đỡ không được một chiêu của Tiêu Hùng hơn nữa Tiêu Hùng còn chưa hiển lộ ra Bạch Hổ Vương Chiến Hồn?
Tuy rằng mọi người cơ bản không tiếp xúc với song huyết mạch võ giả thế nhưng đều biết khi hai loại Chiến Hồn tề xuất thì sức chiến đấu có thể được đề thăng rất nhiều. Huyết mạch đẳng cấp càng tốt, sức chiến đấu càng cao, chi là hai loại Thánh thú huyết mạch đồng thời hiển lộ ra thì có thể bộc phát ra sức chiến đấu rất mạnh sao?
Mỗi người trong ánh mắt đều tràn ngập chờ mong đợi Tiêu Vân Sinh trả lời. Tiêu Vân Sinh có ứng chiến hay không?
Chò dù là đám Bách Lý Băng cùng với Gia Cát Lưu Vân đồng dạng cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân Sinh, bọn họ đều nghĩ, nếu như ngày hôm nay Tiêu Hùng liên tục đánh bại Tiêu Vân Sinh thì Tiêu gia kia thật mất mặt, Tiêu gia có thể có phản ứng thế nào? Tiêu Hùng chẳng lẽ không lo lắng Tiêu gia trả thù?
Tiêu Vân Sinh hồn nhiên không nhìn xung quanh, trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Tiêu Hùng mà thôi. "Hảo, ta và ngươi nhất chiến.
Nhãn quang Tiêu Vân Sinh hiện ra lửa cực nóng, cả người hiện lên vô cùng chiến ý nói: "Ngươi là thiên tài chân chính, thực lực tiến bộ nhanh như vậy, ta cũng rất muốn biết ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!”.
Tiêu Hùng mỉm cười: "Hảo, lúc nào?”.
Tiêu Vân Sinh khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Ngươi đã có chuẩn bị mà đến, vậy hôm nay đi!”.
"Hảo”.
Hết thảy học viên đều lui ra sau chạy về phía luận võ tràng. Cuồng Sư Học Viện Sư Vương Bảng đệ nhất chi tranh, việc trọng đại như vậy sao có thể bỏ qua chứ?
Tiêu Vân Sinh là thiên tài hùng bá đầu bảng một thời gian dài, Tiêu Hùng là thiên tài ngang trời xuất thế, hai người rốt cuộc ai hơn ai đây?
Đại động tĩnh như vậy tự nhiên là không thể giấu được các nhân vật trong học viện, bọn họ từ các nơi xông ra tới xem trận đấu này.
Viện trưởng cẩu Thiên Hà cau mày nhìn đám đông phía dưới than thở: "Hậu sinh khả uý, mới thời gian một năm, hắn đã từ Chiến Hồn ngũ trọng đề thăng tới Chiến Linh lục trọng, thật khó lường!”.
Bên cạnh viện trưởng có mấy bóng người khác, nghe viện trưởng mở miệng, một phó viện trưởng cau mày cảm thán nói: "Đúng, hơn nữa tối kỳ quái là trong một năm này hắn cơ bản đều không ở trong học viện, cũng không có trao đổi vũ kỹ tâm pháp nào, hắn tự nhiên cũng không phải do Tiêu gia chỉ giáo, rốt cuộc là ai dạy hắn?”.