"Tiêu gia nói cái gì, ta nhất định phải vâng theo sao? Không vâng theo chính là to gan lớn mật, không vâng theo làm cho các ngươi rất phẫn nộ?".
Thanh âm Tiêu Hùng rất thấp trầm thế nhưng đứng ở cạnh Tiêu Hùng, Cao Phi cũng nhướng mày, hắn nhìn Tiêu Hùng mà trong ánh có vài phần lo lắng vì hắn biết rõ khi Tiêu Hùng nói như vậy là đang nổi giận. Chân chính nổi giận.
Có thể là lập trường bất đồng nên Tiêu Thanh không cảm giác được Tiêu Hùng phẫn nộ, tuy rằng cảm thấy Tiêu Hùng có một ít dị dạng thế nhưng thân là người Tiêu gia, ngạo nghễ đã thành tính, dù sao Tiêu gia tại đại lục này là một trong các gia tộc cao nhất.
"Sao, ngươi còn chưa hài lòng sao? Trên người ngươi có phân nửa là huyết dịch Yêu tộc, theo lý thuyết ngươi căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này, ngươi căn bản là không nên tồn tại trên thế giới này, Tiêu gia khi đó lưu cho ngươi một mạng đã là ban ân lớn lao rồi, bây giờ không chê ngươi có Yêu Tộc huyết mạch, cho ngươi trở lại Tiêu gia, cái này đã là sự ban ân lớn lao thế mà ngươi cư nhiên còn dám cự tuyệt, ngươi có phải là coi mình rất cao không?".
Tiêu Hùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh vẻ mặt phẫn hận mà có chút cười nhạt, không có biện pháp, Tiêu Thanh thuyết pháp luôn luôn làm cho Tiêu Hùng không biết nên nói gì. Đây là lời của một người bình thường nói ra sao?
Có lẽ, Tiêu gia là một trong các gia tộc Thánh thú huyết mạch nên mắt bọn họ đã mọc trên đỉnh đầu sao? Bất luận ai nghịch lại ý nguyện của bọn họ thì đều là đại nghịch bất đạo? Suy nghĩ của Thánh thú huyết mạch gia tộc quả nhiên là khác người.
Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười, băng hàn ý trên người tiêu tán đi rất nhiều thế nhưng trong ánh mắt xuất hiện vẻ đùa cợt nói: "Theo lời ngươi nói, coi như là trước mặt có đống cứt, Tiêu Thanh ngươi bảo ta ăn, ta cũng phải ăn rồi lại phải cảm ơn ân đức của ngươi hả?".
Tiêu Thanh nhất thời cứng họng, trong lúc nhất thời tìm không được ngôn ngữ phản bác, trên mặt Tiêu Hùng vẻ tươi cười cũng tiêu thất mà lạnh lùng nói: "Tiêu gia làm sao, Tiêu Thanh ngươi làm sao, ngươi ngoại trừ ở phía sau làm điều mờ ám ra thì còn có thể làm được cái gì như nam nhân đáng phải làm? Như con chó mà cũng dám ở trước mặt ta sủa?".
Sắc mặt Tiêu Thanh thoáng cái thay đổi, trở nên vô cùng khó coi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Hùng dĩ nhiên nói ra lời ác độc như vậy.
"Đừng tưởng rằng ta không biết, Ngô Đông Hạo là ngươi sai sử, Trương Mãnh cũng là ngươi sai sử, ngươi ngoại trừ ỷ vào danh đầu Tiêu gia sai khiến hạ người khác ra thì ngươi còn có thể làm được cái gì nữa, ngươi dám ra chiến đấu với ta không, ngươi dám không?".
Sắc mặt Tiêu Hùng càng lúc càng trắng bệch tựa như băng tuyết vậy, trong mắt lóng lánh lửa giận. Đây là cái bạt tai trắng trợn! Đây là làm nhục trắng trợn!
Tiêu Thanh tuy rằng không phải là đệ tử kiệt xuất nhất nhưng cũng không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực Chiến Linh lục trọng đứng trên Sư Vương Bảng và cũng chưa từng bị người khác vũ nhục như vậy?
Không đơn giản là thực lực của hắn để người khác không dám vũ nhục mà phía sau hắn còn có Tiêu gia vô cùng mạnh mẽ? Thế nhưng ngày hôm nay, Tiêu Hùng lại nói hắn... như con chó?
Chỉ biết ỷ vào danh đầu của Tiêu gia đi sai khiến người khác, trốn ở sau lưng làm điều mờ ám?
Điều này làm cho Tiêu Thanh phiền muộn muốn thổ huyết, một cổ lửa giận từ trong lòng trực tiếp thiêu đốt toàn thân, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm vào Tiêu Hùng, trong cổ họng phát ra một tiếng rống: "Tiêu Hùng, ngươi muốn chết hả!
Tiêu Hùng lạnh lùng nhìn Tiêu Thanh nổi giận nói: "Muốn chứng minh một chút không, vậy thì đến đây đi, đánh bại ta, nếu không được thì đừng có hét lên như vậy, có lẽ có người có thể khinh bỉ ta, có thể có người cười nhạo ta thế nhưng người này tuyệt đối không phải là ngươi!".
"Tiêu Thanh, ngươi không có tư cách này!
Tiêu Hùng tối hậu nói ra những lời này giống như là một mũi tên trực tiếp bắn trúng tâm tạng Tiêu Thanh. Trên thân Tiêu Thanh chiến khí giống như là thuốc nổ bị châm lửa vậy bỗng nhiên bùng cháy lên, Chiến Hồn Bạch Hổ Vương đã trực tiếp xuất hiện phía sau hắn, mặt hắn trở nên có chút vặn vẹo.
"Tiêu Hùng, ta muốn giết ngươi!
Chỗ hai người ở ngay ký túc xá nên một phen đối thoại giữa hai người đã khiến rất nhiều người chú ý, rất nhiều học viên đi ngang qua đều đã vây quanh và nhiều học viên từ cửa sổ ký túc xá thò đầu ra quan sát tình hình phía dưới và nghị luận.
Cuồng Sư Học Viện là tối cao đẳng học viện nên tin tức lưu thông cũng phi thường mau. Chuyện Tiêu gia muốn cho phụ tử Tiêu Hùng một lần nữa trở về Tiêu gia thế nhưng bị phụ tử Tiêu Hùng cự tuyệt sớm đã lan ra khắp học viện, bây giờ nghe nói như vậy thì ai nấy tự nhiên đềU Minh bạch vì sao mà hai người tranh chấp.
"Hắc, nghĩ không ra nguyên bản Ngô Đông Hạo và Trương Mãnh kia xuất thủ đối phó Tiêu Hùng đều là do Tiêu Thanh sai sử, chỉ là không biết Tiêu Thanh vì sao phải nhằm vào Tiêu Hùng như vậy?".
Nghe vậy, có học viên biết được nội tình thần bí thấp giọng nói: "Hắc, ngươi cũng không biết, có người nói trước đây Tiêu gia gia chủ cùng trưởng lão đã từng đi gặp phụ tử Tiêu Hùng thế nhưng lại xảy ra xung đột. Tiêu Hùng và Tiêu gia trưởng lão giao thủ, tuy rằng bị thiệt thòi thế nhưng Tiêu Hùng nói sẽ báo cừu này, Tiêu Thanh này lại là tôn tử của vị Tiêu gia trưởng lão kia”.
"Nguyên lai là như vậy, chỉ bất quá lần này Tiêu gia cảm giác có chút không phải lắm”.
"Đúng, trước kia đem phụ tử người ta đuổi đi phải lưu lạc bên ngoài gần hai mươi năm chẳng thèm quan tâm, bây giờ Tiêu Hùng đại phát thần uy bộc lộ tài năng thì Tiêu gia lại muốn đem người ta tiếp nhận trở lại, cái này cũng quá thực dụng đi... Cũng khó trách phụ tử Tiêu Hùng đều không đáp ứng, Tiêu Hùng kia thế nhưng rất có cốt khí đó, hắc hắc, nếu như hắn thành tựu cao hơn thì tươns lai có thể có nhiều việc vui đó”.
"Thật ra Song Thánh thú huyết mạch, ai biết sau này có thể thành tồn tại cường đại ra sao, nói không chừng còn siêu việt hơn cả các đại gia chủ hiện tại cũng không nhất định, huống chi, Tiêu Hùng và Gia Cát gia quan hệ rất tốt, nói không chừng còn được Gia Cát gia chiếu cố, có ai dám đối với hắn không khách khí chứ?".
"Gia Cát Phong là hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử của hắn mà Gia Cát Phong kia bây giờ là đại đệ tử được Gia Cát gia rất coi trọng đó”.
"Tiêu Thanh bất quá là Chiến Linh lục trọng, Tiêu Hùng khi là Chiến Linh tứ trọng đã đánh bại Chiến Linh cửu trọng, hắn ngày hôm nay xem ra muốn tự rước lấy nhục rồi”.
...
Xung quanh đám học viên không ngừng nghị luận, thanh âm này chui vào tai Tiêu Thanh làm cho hắn nguyên bản đã vô cùng phẫn nộ nay càng không thể vàn hồi, lửa giận đã hoàn toàn che mắt hắn, hắn thậm chí đã quên mất việc Tiêu Hùng chiến thắng Chiến Linh cửu trọng, là một đối thủ biến thái. Trong lòng hắn thậm chí nghĩ, Tiêu Hùng bất quá là Chiến Linh tứ trọng, mình là Chiến Linh lục trọng, sao có khả năng không thu thập được hắn chứ?
Hắn vũ nhục Tiêu gia, hắn vũ nhục mình, hắn phải trả giá! Hắn ngày hôm nay phải chết!
Hét lớn một tiếng, chiến khí toàn thân Tiêu Thanh đã ngưng tụ, trường kiếm đã xuất hiện ở trong tay, hắn vừa ra tay đã sử dụng Thiên cấp vũ kỹ của Tiêu gia là Thất tuyệt kiếm, chiêu này là đệ thất kiếm trong Thất tuyệt kiếm.
Hữu tử vô sinh! Ngày hôm nay, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!