“Bốp” một tiếng, âm thanh roi da quất vào thịt, khiến tất cả mọi người run lên.
Hoàng hậu cau mày mắng chửi, “Đồ phế vật! Chuyện nhỏ này cũng làm không xong, ăn cái gì lớn lên vậy!”
Chu Thịnh quỳ rạp trên mặt đất.
Không nói một lời.
Cứng rắn chịu đựng từng roi của Hoàng hậu.
Mãi đến nửa khắc sau, bà ta mới tức giận ném roi đi.
Chu Thịnh bị đánh đến mức da tróc thịt bong lập tức cầu xin tha thứ: “Nương nương tha tội, Nương nương bớt giận.”
Hoàng hậu xoay người ngồi lên ngai vàng, ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết, “Cút ra ngoài!”
Một đám người như được đại xá, nhanh chóng tản ra.
Thu Hoa nín thở đứng dậy, cẩn thận bưng một chén trà đưa qua.
Còn chưa đưa đến trước mặt, đã bị Hoàng hậu giơ tay hất xuống đất.
Thu Hoa lập tức quỳ xuống: “Nương nương bớt giận.”
Diêu Châu Ngọc hung hăng vỗ bàn, đáy mắt tràn đầy vẻ oán độc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Một lúc lâu sau, bà ta mới miễn cưỡng đè nén lửa giận xuống.
Liếc mắt nhìn Thu Hoa đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình bên cạnh, hỏi.
“Hai ngày nay Thái tử có động tĩnh gì không?”
Thu Hoa lập tức nói: “Bẩm Nương nương, tạm thời chưa có.”
Hoàng hậu không ngồi yên được, đột nhiên đứng dậy.
Đi qua đi lại trong điện một hồi lâu, bà ta dừng lại, đã có đối sách.
“Thu Hoa, truyền lệnh xuống, nói bản cung đột nhiên mắc bệnh nặng, từ hôm nay trở đi, sẽ tĩnh dưỡng ở Trung cung, bất cứ ai cũng không được đến quấy rầy.”
Thu Hoa lập tức hiểu ý chủ tử nhà mình.
Nịnh nọt nói: “Nương nương sáng suốt, như vậy, cho dù Thái tử điện hạ có nghi ngờ gì, cũng không thể đến Trung cung chất vấn người.”
Hoàng hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Dù sao, bản cung cũng là mẹ ruột của Thái tử. Ân nghĩa sinh thành, nặng hơn tất cả, cho dù Thái tử có truy cứu chuyện này thế nào, cũng phải lấy hiếu làm đầu!”
Đông cung.
Tạ Lâm Hành xử lý xong chuyện của Tống Kim Nghiên, phân phó Mặc Cửu đến Trung cung, nhưng chưa đến nửa chén trà, hắn đã quay trở lại.
Lúc này Thẩm Tri Việt vẫn chưa xuất cung, thấy Mặc Cửu trở về nhanh như vậy, gõ cây quạt xếp vào lòng bàn tay, xem náo nhiệt hỏi hắn:
“Mặc Cửu, ngươi bay qua đó à?”
Mặc Cửu ngượng ngùng, liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình, nói:
“Thuộc hạ vừa ra khỏi Đông cung, liền nghe nói… Hoàng hậu nương nương mắc bệnh nặng, không tiếp khách, không gặp ai cả.”
Chương 110: Vẫn không thể buông bỏ hắn sao?
“Ồ?” Thẩm Tri Việt kinh ngạc, “Trùng hợp vậy sao?”
Mặc Cửu: “…”
Thẩm Tri Việt nghiêng người nhìn Tạ Lâm Hành, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Ngươi vừa điều tra ra chuyện nhà họ Tống có liên quan đến nhà họ Diêu, Hoàng hậu nương nương liền đổ bệnh?”
Hắn sờ sờ cằm, ra vẻ trầm tư, “Tin tức này, từ Đông cung truyền đến Trung cung, cũng chỉ mất khoảng thời gian này thôi, Hoàng hậu nương nương vừa nghe nói đến nhà họ Diêu liền đổ bệnh, thật là khiến người ta bất ngờ.”
Tạ Lâm Hành buông tấu chương xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhìn về phía Mặc Cửu, “Đến Thái y viện truyền Thái y, mẫu hậu thân thể bị bệnh, bảo Thái y tận lực chữa trị.”
Mặc Cửu lĩnh mệnh, “Vâng, thuộc hạ đi ngay.”
Sau khi Mặc Cửu rời đi, nụ cười cợt nhả trên mặt Thẩm Tri Việt cũng giảm bớt.
Đáy mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo.
Cầm chén trà lên, thong thả hớt lớp bọt trà, nói đầy ẩn ý:
“Nhà họ Diêu này, gần đây động tĩnh không nhỏ a.”
“Chuyện bên Kim Lăng còn chưa giải quyết xong, chuyện của Ninh Thư và Tống Kim Nghiên, bọn họ cũng muốn nhúng tay vào, thật sự không sợ cuối cùng, sẽ bị vạ lây sao.”
Nói xong, Thẩm Tri Việt nhìn Tạ Lâm Hành vài lần.
—
Tuy chuyện nhà họ Tống đã được điều tra rõ ràng, nhưng vụ án ở Kim Lăng liên quan đến rất nhiều quan lại vẫn chưa tra ra manh mối, ngày hôm sau vừa tan triều, mấy vị đại thần liền cùng nhau đến Đông cung.
Lại một lần nữa bàn bạc về vụ án Kim Lăng.
Nhưng chưa bàn bạc được bao lâu, mấy vị đại thần liền thấy thị vệ thân cận của Thái tử điện hạ là Mặc Thập vội vã chạy vào, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng cứng nhắc kia lại căng thẳng như trời sắp sập, vội vàng nói:
“Điện hạ, Ninh Thư công chúa bệnh rồi, hôn mê bất tỉnh.”