Tạ Lâm Hành không để ý: “Không gấp, chỉ cần đẹp hơn cái nàng làm cho Tống Kim Nghiên là được.”
Du Thính Vãn nhân cơ hội xin rời đi.
“Vậy ta xin phép về chuẩn bị trước.”
Ngày hôm sau.
Đông cung.
Mặc Thập nhanh chóng bước vào đại điện.
Nói với nam tử đang cúi đầu phê duyệt tấu chương bên cạnh bàn:
“Điện hạ, Cố An công chúa đến, nói muốn gặp ngài.”
Tạ Lâm Hành không ngẩng đầu, “Cho nàng ấy vào.”
Mặc Thập xoay người ra ngoài truyền lời.
Không lâu sau, Tạ Thanh Nguyệt từ ngoài điện bước vào.
Tạ Lâm Hành buông bút, tay đặt trên bàn.
Nhàn nhạt nâng mắt, ánh nhìn rơi trên người nàng.
“Thanh Nguyệt, sao vậy?”
Tạ Thanh Nguyệt cắn môi, ngón tay vân vê khăn tay, do dự hỏi:
“Hoàng huynh, mu muội muốn biết, hôn ước của Du Thính Vãn và Tống Kim Nghiên, bây giờ còn hiệu lực không?”
“Đương nhiên là không.”
Tạ Lâm Hành khẽ cụp mắt, “Trên đời này, có ai thừa nhận hôn sự của bọn họ?”
Tạ Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Lâm Hành liếc nhìn nàng, ánh mắt như có thể nhìn thấu lòng người.
“Hỏi chuyện này làm gì?”
Tạ Thanh Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Muội chỉ… tò mò, muốn hỏi một câu thôi.”
Tạ Lâm Hành khẽ nheo mắt.
“Thanh Nguyệt, muội thích Tống Kim Nghiên?”
Hắn dùng ngữ khí khẳng định.
Chứ không phải hỏi han.
Bị nói trúng tim đen, trên mặt Tạ Thanh Nguyệt lộ vẻ hoảng loạn.
Ngón tay siết chặt khăn tay hơn.
Tạ Lâm Hành dựa vào lưng ghế.
Giọng nói lạnh nhạt, “Tống Kim Nghiên có gì tốt, người này người kia đều thích hắn?”
Tạ Thanh Nguyệt cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới nói:
“Hoàng huynh, muội thích Tống Kim Nghiên từ rất lâu rồi.”
“Lúc đó, Kiến Thành đế còn tại vị.”
“Tống gia và hoàng thất quan hệ mật thiết, Tống Kim Nghiên lại được Kiến Thành đế yêu mến, sau đó thậm chí còn được chỉ hôn với Ninh Thư công chúa.”
Tạ Thanh Nguyệt nhớ lại những ngày tháng ba năm trước, giọng nói nhỏ dần.
"Nhà họ Tạ chúng ta vì ân oán đời trước, quan hệ với hoàng thất nhà họ Du rất căng thẳng, Tống Kim Nghiên được tiên đế chọn làm Phò mã, muội biết mình không bằng Du Thính Vãn, muội cũng biết dưới Thánh chỉ ban hôn, muội chung quy không thể gả cho người mình thích."
“Nhưng sau đó… Kiến Thành đế băng hà, hôn sự này cũng bị hủy bỏ, hoàng huynh, muội thật sự thích Tống Kim Nghiên, muội không quan tâm… người hắn thích có phải là muội hay không, muội chỉ cần có thể gả cho hắn, ở bên cạnh hắn là được rồi.”
Nghe xong những lời này, Tạ Lâm Hành chỉ hỏi một câu:
“Cho dù muội có thể gả cho hắn, nếu cả đời này trong lòng hắn chỉ yêu người khác, muội cũng cam tâm tình nguyện sao?”
Hơi thở Tạ Thanh Nguyệt cứng lại, trên mặt không kìm được lộ ra vẻ ghen tị.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn nghiến răng nói:
“Muội cam tâm tình nguyện.”
Tạ Lâm Hành cười nhạo một tiếng.
Hai huynh muội bọn họ, thật đáng thương.
Đều thầm thương trúng đôi uyên ương vốn nên là trời sinh một cặp.
“Về đi.” Tạ Lâm Hành lại cầm bút lên, cầm một tấu chương mới, không muốn nói thêm nữa.
Tạ Thanh Nguyệt đứng tại chỗ một lúc.
Cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi.
Ra khỏi đại điện Đông cung.
Ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu lên người.
Nàng dừng bước.
Vươn tay, đón lấy ánh nắng ấm áp.
Trước mắt hiện lên vài đoạn hồi ức…
Nàng quả thực ghen tị với Du Thính Vãn.
Ghen tị nàng có một người cha yêu thương chiều chuộng.
Ghen tị nàng tài hoa hơn người, là ánh trăng sáng trong lòng toàn bộ kinh thành.
Ghen tị nàng có dung mạo tuyệt sắc, bất kể ở đâu cũng có thể dễ dàng khiến người khác yêu thích.
Ghen tị nàng không cần làm gì cũng có thể khiến chàng thiếu niên năm đó khuynh tâm, ước hẹn trăm năm với nàng.
Quá nhiều rồi.
Trên người Du Thính Vãn có quá nhiều điểm sáng mà Tạ Thanh Nguyệt khao khát cả đời cũng không có được.
Nàng ghen tị đến phát điên.
Ghen tị đến mức hận không thể Du Thính Vãn biến mất khỏi thế gian này.
Những thứ nàng có, Du Thính Vãn sinh ra đã có.
Những thứ nàng không có, Du Thính Vãn cũng có.
Nực cười là, những thứ nàng không có, cho dù thân phận thay đổi, cho dù nàng hiện giờ là công chúa danh chính ngôn thuận của triều đại này, nàng vẫn không có được.
Còn Du Thính Vãn, cho dù đã thành chim trong lồng, những thứ từng có, vẫn không hề mất đi thứ gì.