Ngay cả Hoàng hậu, cũng không dám dẫm lên ranh giới cuối cùng của Tạ Lâm Hành nhắc đến nửa chữ liên quan đến chuyện này, càng không dám nói đỡ cho những tội thần đó.
Nhưng Diêu Châu, ông ta đang làm cái gì vậy?
Ông ta có phải cho rằng, quyền lực trong tay ông ta đã lớn đến mức có thể khống chế cả Đông Lăng rồi không?
Hoàng hậu đau đầu như muốn nứt ra.
Bà ta dùng sức ấn đầu, tay kia chống lên bàn thờ tượng Phật, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Thu Hoa không dám hé răng.
Nhưng không lâu sau, Chu Thắng lại hấp tấp chạy vào, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
Hắn vội vàng nhìn về phía Hoàng hậu, "Nương nương, Hoàng thượng truyền chỉ, sai người đến hỏi, chuyện tội thần nhà họ Diêu gây ra, trước đó Nương nương có biết hay không?"
Hoàng hậu không phải kẻ ngốc.
Bà ta hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Nếu bà ta biết, bà ta cũng sẽ giống như toàn bộ nhà họ Diêu, bị liên lụy, tính mạng khó bảo toàn.
Trong Phật đường tĩnh lặng đến mức khiến người ta khó thở.
Ánh mắt Hoàng hậu trầm xuống như vực sâu, không biết bao lâu sau, mới từ kẽ răng gằn ra một câu:
"Bản cung——không biết!"
Chương 142: Tạ Lâm Hành, chàng biết về hương liệu?
Một khắc sau.
Toàn bộ ngự quân bao vây bên ngoài Trung cung đại điện, nghe thấy câu nói này của Hoàng hậu, liền như nước thủy triều rút đi.
Hoàng hậu giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, không còn chút nào hình tượng cao quý ngày trước, sắc mặt trắng bệch, suy sụp vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
Cửa Trung cung đại điện bị mở ra trong thoáng chốc, sau khi vô số ngự quân rút lui, lại bị người ta đóng lại.
Toàn bộ Trung cung, giống như một chiếc lồng giam bị người ta ấn chặt trong bùn lầy.
Hoàng hậu một mình quỳ gối trong điện, cho đến khi trời tờ mờ sáng.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi trời sáng, trong Trung cung đại điện, đột nhiên vang lên tiếng kêu la hoảng hốt của Thu Hoa và Chu Thịnh——
"Nương nương ngất xỉu rồi!"
"Mau! Mau truyền Thái y!"
—
Đêm đó, Trung cung hỗn loạn bất an, toàn bộ hoàng cung cho đến cả hoàng thành cũng không yên ổn.
Chỉ dụ xử lý nhà họ Diêu của Hoàng thượng, trước khi trời tối đã nhanh chóng lan truyền khắp trong ngoài hoàng thành.
Thế lực nhà họ Diêu ngày xưa hiển hách, chỉ trong một đêm, không hề báo trước, bị nhổ cỏ tận gốc.
Tước vị bị tước bỏ, tịch thu gia sản, lưu đày.
Diêu Trác và những nam nhân khác trong nhà họ Diêu làm quan trong triều, phàm là những kẻ liên quan đến vụ án Kim Lăng và tội thông đồng phản quốc, không một ngoại lệ, đều bị c.h.é.m đầu.
Tất cả nữ quyến, bao gồm cả trưởng nữ nhà họ Diêu được nâng niu như châu như ngọc, đều bị giáng xuống làm nô tỳ, lưu đày biên cương.
Cả đời này không được phép quay về.
Khi Nhược Cẩm và Tuế Hoan thuật lại chỉ dụ của Hoàng thượng cho ta nghe, ta cụp mắt xuống, không có phản ứng gì.
Chỉ trừ khi, nghe thấy mấy chữ "nhà họ Diêu cấu kết với kẻ thông đồng phản quốc", đáy mắt lặng lẽ gợn sóng.
Tuế Hoan không phát hiện ra sự khác thường này.
Đưa chén trà đến trước mặt ta, nàng ta nhướng mày hừ nhẹ nói:
"Nô tỳ sớm đã nhìn ả đích nữ nhà họ Diêu cao cao tại thượng kia không vừa mắt rồi, ả ta lúc nào cũng giả vờ đáng thương nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng mỗi lần nhìn về phía Công chúa, ánh mắt đều nham hiểm mờ ám, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì."
Trước mặt ta, Tuế Hoan nói chuyện, xưa nay không kiêng dè gì, thường là muốn nói gì thì nói.
Lần này cũng vậy.
Nói xong một tràng dài như vậy, nàng ta bĩu môi, lại lầm bầm nói:
"Hơn nữa bề ngoài thì treo biển hiệu tiểu thư khuê các cao quý đoan trang, sau lưng lại có thể làm ra loại chuyện hạ dược mê tình hương để bò lên giường người khác, haizz, bảo sao người ta là cháu gái của Hoàng thân quốc thích chứ? Cái tác phong này, thật sự không phải tiểu thư khuê các bình thường nào cũng có thể sánh bằng."
"Khụ khụ!" Nhược Cẩm ho khan một tiếng nặng nề.
Ám chỉ nàng ta hả giận là được rồi, đừng nói quá.
Dù sao đây cũng là trong cung.
Vị kia ở Trung cung, chỉ bị cấm túc, chứ không bị phế, câu "Hoàng thân quốc thích" này, nếu bị kẻ có lòng nghe được, lại rước thêm họa vào thân.