Ngôi vị hoàng đế này, rất nhiều lúc, không giống như người ngoài nhìn thấy, tôn quý vô song.
Mà càng giống như đang giam cầm chính mình, cũng trói buộc người khác.
“Hoàng nhi, năng lực của con hơn hẳn phụ hoàng, là bậc đế vương trời sinh, Đông Lăng ở trong tay con, sẽ càng phồn vinh thịnh vượng hơn so với trong tay phụ hoàng.”
Nói xong, ông nghiêng người.
Nhìn Tạ Lâm Hành.
Trong đầu chợt lóe lên một kế sách tuyệt vời.
“Nói đi cũng phải nói lại, phụ hoàng có một cách.”
Tạ Lâm Hành nhìn sang.
Tạ Tuế nói: “Thái tử thành hôn là chuyện vui mừng của cả nước, chi bằng chúng ta song hỷ lâm môn, nhân ngày con và Ninh Thư thành hôn, đồng thời cử hành lễ truyền ngôi.”
Tạ Lâm Hành: “...?”
Tạ Tuế: “Như vậy, Thái tử kế vị, Thái tử phi tiếp nhận ngọc tỷ hoàng hậu, song hỷ lâm môn, hai chuyện lớn làm cùng một lúc, chẳng phải đỡ phiền phức hơn sao?”
Tạ Lâm Hành nhất thời không biết nói gì.
Thấy anh không nói, Tạ Tuế suy nghĩ một lát, quyết định dùng lại chiêu bài tình cảm.
Chỉ là, Tạ Lâm Hành đã sớm nhìn thấu tâm tư của ông, chưa để ông kịp lải nhải, đã lên tiếng trước:
“Nhi thần tuân chỉ.”
Tạ Tuế nhướng mày.
Tuy ngạc nhiên vì lần này lại dễ dàng thuyết phục anh như vậy.
Nhưng ông không chần chừ một giây phút nào.
Nhanh chóng bước đến trước bàn, lập tức lấy thánh chỉ, cầm bút bắt đầu viết chiếu thư thoái vị.
Động tác thành thạo đến mức, cứ như đã dự tính trước vô số lần.
Còn Tạ Lâm Hành đứng giữa Cần Chính điện, nhìn bộ dạng sốt sắng của phụ hoàng, nhất thời im lặng.
Bên này Tạ Tuế nhân cơ hội con trai kết hôn mà vui vẻ trút bỏ gánh nặng trên vai, còn bên kia, ở ngự hoa viên, Tư phụ với mấy đứa con trai lớn tướng rồi mà vẫn chưa ai thành gia, thì buồn bã thở dài liên tục.
Nhất là khi nghe nói, cô con gái út của nhà họ Tư cũng sắp kết hôn, ông không khỏi nhớ đến mấy đứa con trai đến cái bóng người yêu còn chưa thấy, trong lòng Tư phụ buồn bực đến mức nghẹn lời.
Nói với Tư Uyển vài câu, ông không thể ở lại thêm được nữa, quay người định rời cung.
Thấy ông không nói gì đã định đi, Du Thính Vãn khó hiểu gọi ông lại:
"Cậu, người không phải vào cung có việc sao?"
Chưa gặp Hoàng thượng và Thái tử đã muốn đi rồi?
Tư Phụ phẩy phẩy tay, buồn bực nói:
“Cữu cữu không sao rồi, nhà có việc! Phải về một chuyến.”
Du Thính Vãn: “?”
Thấy vậy, Tư Uyển - người hiểu rõ tính tình của huynh trưởng mình, không khỏi bật cười, bà nắm tay con gái bước về phía trước, nói:
“Ước chừng không đến mấy ngày nữa, cữu mẫu của con sẽ suốt ngày gửi thiếp mời tham gia các buổi yến tiệc của các nhà quyền quý thôi.”
Chương 244: Thánh chỉ
Du Thính Vãn cho lui thị nữ đi theo phía sau, cùng Tư Uyển nói về vấn đề nơi ở tiếp theo.
Nghe xong, Tư Uyển mỉm cười vỗ nhẹ tay con gái.
“Hậu cung này, người có thể ở đây, chỉ có thể là phi tần, sao có thể là Đế hậu tiền triều?”
“Vãn Vãn, tuy Đông Lăng vẫn là Đông Lăng, nhưng có nhiều chuyện, đã thay đổi thì chính là đã thay đổi rồi.”
“Mẫu thân là Hoàng hậu của tiên đế, cho dù ở trong hoàng cung này với thân phận gì cũng đều không thích hợp.”
Du Thính Vãn khẽ nhíu mày, “Hiện tại con gái còn chưa gả vào Đông cung, sống trong cung cũng không ổn, hay là mấy tháng này, con gái tiếp tục ở cùng mẫu thân.”
Tư Uyển trêu chọc nàng, “Con ở cùng mẫu thân thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng đến lúc đó, e là Đông cung cũng phải dọn ra biệt viện ngoài cung mất.”
Du Thính Vãn ôm lấy Tư Uyển, giọng nói có chút nghen ngào.
“Nhưng con gái không muốn xa mẫu thân.”
Tư Uyển ôm lại nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
“Chuyện này khó lắm sao? Mẫu thân ở biệt viện ngoại ô kinh thành, ngay bên ngoài hoàng cung, con nhớ mẫu thân lúc nào thì qua đó, chán rồi thì lại quay về, chẳng phải tốt hơn sao?”
Tạ Lâm Hành cầm thánh chỉ tứ hôn từ Cần Chính điện đi tới, vừa vặn nghe được câu này.
Hắn dừng bước, nhìn Tư Uyển và Du Thính Vãn đang ôm nhau trò chuyện phía trước, rồi lại cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay.
Một lát sau, hắn ngăn thị vệ đang quỳ xuống hành lễ.
Hắn không đến quấy rầy vào lúc này, mà quay người trở về Đông cung.
Vừa đến chính điện Đông cung, câu đầu tiên hắn hỏi là: