"Vai ta bị thương, không nhấc tay lên được."
Du Thính Vãn nhìn sang vai hắn: "Tối qua còn có thể tự mình uống trà, hôm nay lại không bưng nổi thuốc?"
Tối qua trước khi về phòng, nàng còn cố ý đến xem hắn một chút.
Lúc đó Mặc Cửu đang bẩm báo công việc, nên nàng không vào trong.
Chỉ đứng ở cửa nhìn một cái.
Nghe nàng nói vậy, đáy mắt Tạ Lâm Hành lóe lên một tia cảm xúc.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã mặt không đổi sắc nói:
"Tối qua Vãn Vãn không đến, ta chỉ cố gắng uống một chén trà, vốn tưởng hôm nay vết thương sẽ đỡ hơn, ai ngờ lại càng nặng hơn."
Nói xong, hắn cũng không dừng lại.
Rất thản nhiên, lại bổ sung thêm một câu:
"Nhưng cũng không sao, dù sao mạng này cũng là nhặt về, sống c.h.ế.t có số, nếu công chúa không muốn, cứ việc đặt thuốc xuống."
Đối với lời nói của vị Thái tử nào đó, Du Thính Vãn hoàn toàn không biết nên bày ra vẻ mặt gì: "..."
Chương 214: Tạ Lâm Hành, chàng thích ta ở điểm gì?
Nàng tiến lên vài bước, ngồi xuống mép giường, đến gần hắn.
Đút từng thìa một.
Lần này vị Thái tử nào đó ngược lại rất phối hợp.
Không chê đắng, cũng không chê vết thương đau nữa.
Nàng đút, hắn liền uống.
Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua khe cửa sổ.
Rọi xuống căn phòng một cách tĩnh lặng.
Bao trùm lấy hai người trên giường.
Ánh mắt Tạ Lâm Hành dừng trên người nàng.
Cho đến khi uống hết bát thuốc.
Du Thính Vãn đặt bát thuốc sang một bên, đang định đứng dậy, hắn lại đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.
Lực đạo của hắn không mạnh.
Nhưng cũng không nhẹ.
Hoàn toàn không giống như hắn nói, bị thương nặng đến mức không nhấc nổi tay.
Du Thính Vãn cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Khóe mắt như hơi nhướng lên, ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi:
"Chẳng phải điện hạ đau đến mức không nhấc nổi tay sao?"
Du Thính Vãn cảm nhận rất rõ ràng, câu nói này vừa dứt, ngón tay hắn liền cứng đờ, ngay sau đó, hắn thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn không buông tay, dù chỉ là nhẹ nhàng đặt trên cổ tay nàng.
"Hôm nay có sắp xếp gì không?" Hắn hỏi nàng.
Du Thính Vãn thành thật nói: "Không có."
Hắn mím môi, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Vậy thì ở lại, bầu bạn với ta."
Du Thính Vãn nhìn hắn.
Một lát sau, nàng nhớ đến chuyện trước đây.
Không trả lời hắn ngay mà hỏi trước:
"Điện hạ trước đây nói, lễ sắc phong Thái tử phi đã bị hủy bỏ?"
Tạ Lâm Hành khẽ động yết hầu, giọng nói trầm xuống.
"Ừ, chẳng phải nàng không thích ở trong hoàng cung sao?"
"Ta sẽ không ép nàng làm những chuyện nàng không muốn nữa, hôn ước của chúng ta cũng không tính nữa, sau này không cần phải trốn tránh ta, nhưng mà..."
Hắn dừng lại một chút, động tác nắm cổ tay nàng, vô thức siết chặt trong giây lát.
"Công chúa điện hạ có thể nể tình cứu mạng này, trước khi ta khỏi hẳn, hãy ở bên cạnh ta nhiều hơn một chút được không?"
Hắn như sợ nàng không đồng ý, vừa dứt lời, liền tiếp tục hứa hẹn:
"Bây giờ ta bị thương nặng, không làm được gì, cũng sẽ không làm gì nàng, đúng như nàng nói, chúng ta dây dưa lặp đi lặp lại lâu như vậy, sớm nên để mọi thứ trở lại quỹ đạo."
"Trước khi ta khỏi hẳn, nàng hãy ở bên cạnh ta, coi như là -- trả ơn này, được không?"
Du Thính Vãn im lặng nhìn hắn một lúc.
Bất ngờ hỏi: "Tạ Lâm Hành, chàng thích ta ở điểm gì?"
Hắn nhếch môi: "Thích một người, cần gì lý do? Trước đây nàng chẳng phải cũng thích Tống Kim Nghiên sao, nàng thích hắn ở điểm gì?"
Thích hắn ở điểm gì?
Câu hỏi này, khiến Du Thính Vãn im lặng.
Nàng có thích Tống Kim Nghiên không?
Lúc trước, nàng đồng ý hôn ước, gả vào Tống gia, thật sự là vì thích sao?
Trước khi mọi thứ thay đổi, cung biến cũng chưa xảy ra, trong khoảng thời gian Kiến Thành đế chọn phò mã cho nàng, nàng cũng từng nghĩ, phu quân tương lai của nàng sẽ như thế nào.
Lúc đó, nàng nghĩ, vị hôn phu tương lai của nàng, tốt nhất nên giống như phụ hoàng mẫu hậu của nàng, không có tam thê tứ thiếp, không có vợ chồng bất hòa, phu thê ân ái, bên nhau trọn đời.
Khi đó quyết định chọn Tống Kim Nghiên, nàng không có phản ứng gì quá lớn.
Tống Kim Nghiên là đích tử của Tống Thái phó, tướng mạo tốt, tính tình tốt, học vấn uyên bác, trong số các công tử thế gia, nổi tiếng là khiêm tốn nho nhã.