Mục lục
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tuyết một mình đứng trên sân cỏ, bầu trời dần dần sụp tối, khóc một lúc thật lâu, cuối cùng cảm xúc có chút bình tĩnh, lau nhẹ nước mắt, đi về phía trước, thật không ngờ, lúc cô đi qua sân cỏ, phải đi vòng qua khán đài màu trắng để đi vào đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo vừa tiễn đưa khách quý ra về, cũng muốn đi vào trong, Hạ Tuyết lập tức ôm vai, đứng tựa vào bên cạnh khán đài, mặt không chút thay đổi. . . . . .

"Chú ơi, giúp cháu lấy bong bóng kia có được hay không?" Một đứa bé trai nhẹ nhàng gọi.

Hạ Tuyết nghe tiếng nói này, tò mò, hơi xoay người lại, nhìn ra sân cỏ, Hàn Văn Hạo đứng trước mặt một đứa bé trai năm tuổi, liếc mắt nhìn một bong bóng treo trên ngọn cây bông gòn, anh nhìn đứa bé kia mỉm cười nói: "Bong bóng này bay rất cao, tay không với tới, chú bảo người mua cho cháu một cái khác!"

Hạ Tuyết nghe nói, tức giận vén chiếc váy dài đi tới, vừa nhìn vẻ mặt đứa bé trai đầy thất vọng, vừa cao giọng nói: "Anh thật không có đầu óc! Đứa bé thích một cái gì, thì chỉ một cái đó ! ! Anh có mua cho nó một vạn cái, nó cũng chỉ nhớ đến cái bong bóng này! !"

Hàn Văn Hạo quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết tóc dài phất phới đi tới, rất không khách khí nhìn anh chằm chằm, ánh mắt anh chớp lóe, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo cao gần 2 mét, cười lạnh nói: "Như thế nào? Cô muốn lấy xuống cho nó?"

Hạ Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn  anh, cúi xuống, ngồi xổm trước mặt đứa bé trai, mỉm cười nói: "Bảo bối! Đừng buồn, đừng nóng vội! Dì sẽ giúp cháu lấy lại bong bóng đó, được không?"

Đứa bé trai vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Hạ Tuyết, cười nói: "Thật vậy chăng?"

"Thật! !" Hạ Tuyết đột nhiên cười, sau đó quay đầu lại, rất không khách khí nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh vẫn còn đứng ngẫn ra đó làm gì? Nghĩ cách lấy bong bóng xuống đi? Nhìn bộ dáng này của anh, sau này kết hôn rồi làm cha, đứa trẻ sẽ thích anh sao?"

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi không cần cô quan tâm chuyện làm cha của tôi! Cô đồng ý lấy xuống, vậy thì cô lấy đi! Hiện tại nhân viên phục vụ đều ở trong đại sảnh, nếu xảy ra chuyện, ngã gãy chân, thì trở thành chim xanh thật sự!"

"Hừ! Lấy thì lấy! Không nhất thiết phải châm chọc như vậy ! Sáu năm rồi, anh một chút cũng không thay đổi! Vẫn phúc hắc một cách ghê tởm!"  Hạ Tuyết nói xong, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo trên ngọn cây, đang bay bay trong gió, cô nghĩ nghĩ, cắn môi dưới, liền cởi đôi giày thủy tinh đính kim cương vô giá . . . . . .

Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: "Cô muốn làm gì?"

"Trèo lên cây lấy bong bóng cho nó!" Hạ Tuyết xoay người nhìn  anh, trong trẻo nói.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng cười, có chút không thể tin nhìn cô nói: "Thật khó được, bây giờ là bạn gái tôn quý của Daniel, còn là ảnh hậu, lại vẫn giữ tâm hồn ngây thơ!"

Hạ Tuyết “hừ” một tiếng, chân trần đi tới trước mặt  anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Tại sao anh biết tôi là ảnh hậu?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn cô, gió biển thổi phất những sợi tóc trên eo cô, vài sợi tóc bay lên vướng vít trên mặt anh. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn anh, tức giận gằn từng tiếng, nói: "Ảnh hậu này là tôi cắn răng, dùng kinh nghiệm xương máu, đi tới ! Chỉ bằng trái tim đơn thuần, đi tới ! Tôi không giống anh, vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn!"

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo hơi nghiêng, trong đôi mắt lóe lên giống như con báo nhỏ, anh cong môi cười nói: "Nếu không lạnh lùng tàn nhẫn, có lẽ cô cũng không sống được đến bây giờ!"

Hạ Tuyết sửng sốt, nghe trong lời nói của anh có ý gì, nghi ngờ nhìn  anh, hỏi: "Anh có ý gì?"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, cười lạnh nói: "Nếu không lạnh lùng, tàn nhẫn vứt bỏ cô, hôm nay cô được phong quang như thế này sao? Không phải cô nên là cảm tạ tôi sao?"

Hạ Tuyết thở phì phò tức giận, không để ý đến  anh, chỉ xoay người nói: "Tôi chẳng muốn nói chuyện với người như anh!"

Hàn Văn Hạo tiến lên một bước, khom người xuống, ôm lấy cái mông của cô, đưa cả người cô lên cao!

"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết không tự chủ, ôm lấy cổ của  anh, tức giận hỏi!

"Nắm quả bóng đi! ! Lấy quả bóng xuống! Tôi không muốn cô ngã chết trong lễ đính hôn của tôi! Tôi và Daniel còn hợp tác buôn bán rất quan trọng! Không thể bị hủy trong tayngười phụ nữ này!" Hàn Văn Hạo tàn nhẫn nói.

"Hừ!" Hạ Tuyết không để ý  anh, lại phát hiện anh thật sự rất cao, mình bị ôm đưa lên, lại có thể duỗi tay ra, liền bắt được bong bóng nhiều màu trong tay, cô hưng phấn cười, nói với đứa bé trai: "Nhìn đi! Dì lấy được bong bóng cho cháu rồi này ?"

"Cám ơn dì!" Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết tay cầm bóng vui vẻ nói.

"Không cần khách khí!" Hạ Tuyết cười đối Hàn Văn Hạo nói: "Thả tôi xuống!"

Hàn Văn Hạo cố ý nhẹ buông tay, để cho cả người Hạ Tuyết nhanh chóng rơi xuống ……….

"A ……." Hạ Tuyết sợ hãi kêu lên, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ Hàn Văn Hạo, sợ tới mức mặt trắng bệch, thở phì phò. . . . . .

Hàn Văn Hạo hơi ngẩng đầu, ánh mắt bá đạo chớp lóe, tay dừng nơi phần xẻ chiếc váy dài của cô, tiếp xúc da thịt mềm nhẵn giữa hai chân cô, nhanh chóng quét lên trên, cách lớp vải mềm mại, trượt dọc theo cái mông hơi vểnh đến bên eo cô, hung hăng ôm vào, để cho cả người cô dí sát vào thân thể  anh, bộ ngực sữa đầy đặn duyên dáng dính vào trong lồng ngực  anh, trông rất mập mờ. . . . . .

Hạ Tuyết cắn răng, hai tay chụp vào vai của  anh, muốn đẩy anh ra. . . . . .

Hàn Văn Hạo lại bá đạo ôm chặt, cúi xuống gõ nhẹ trên trán của cô nói: "Tôi nói cho cô biết! Nếu trở lại thì phải sống cho tốt, làm bạn gái tôn quý của Daniel, đừng lượn vòng giữa anh em tôi! Nếu không, cô càng đau khổ hơn! Tôi cũng sẽ không buông tha cho cô!"

Hạ Tuyết cười, nhìn anh nói: "Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn là Hạ Tuyết của sáu năm trước? Tôi muốn cuộc sống của tôi như thế nào, không cần anh lắm miệng!"

Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi cười, nói: "Phải không?"

Anh vừa nói xong, nhanh chóng ôm lấy eo cô, xoay tròn một cái, hai người tựa vào tấm vải lụa mỏng màu trắng trên khán đài, ánh mắt của anh lạnh lùng, đem cả người cô đè lên vách tường khán đài, giữa cơn gió rét lạnh, lụa mỏng bay phất phới, anh đột nhiên cúi đầu muốn hôn lên cô môi ………..

"Anh dám! !" Hạ Tuyết tức giận đẩy anh ra!

"Tôi không dám? Thế giới này không có gì là Hàn Văn Hạo tôi không chiếm được ! Chỉ xem tôi có muốn hay không thôi!" ánh mắt chớp lóe giống như con báo nhỏ, siết chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, lại cúi xuống! !

Vẻ mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, tay nhanh chóng duỗi ra, rút một cây trâm bạch kim cài phía sau đầu, kề vào trên cổ Hàn Văn Hạo, tức giận toàn thân phát run nói: "Đừng đụng vào tôi ! Anh không có tư cách!"

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, cảm nhận cái trâm cài đầu lạnh băng, nhìn cô đầy thâm ý, nói: "Tốt! Làm tốt lắm! Phải như vậy!"

Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .

Hàn Văn Hạo lạnh lùng buông thân thể của cô ra, xoay người đi ra khỏi màn lụa mỏng, nhanh chóng rời khỏi …………Hạ Tuyết một mình đứng trên sân cỏ, bầu trời dần dần sụp tối, khóc một lúc thật lâu, cuối cùng cảm xúc có chút bình tĩnh, lau nhẹ nước mắt, đi về phía trước, thật không ngờ, lúc cô đi qua sân cỏ, phải đi vòng qua khán đài màu trắng để đi vào đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo vừa tiễn đưa khách quý ra về, cũng muốn đi vào trong, Hạ Tuyết lập tức ôm vai, đứng tựa vào bên cạnh khán đài, mặt không chút thay đổi. . . . . .

"Chú ơi, giúp cháu lấy bong bóng kia có được hay không?" Một đứa bé trai nhẹ nhàng gọi.

Hạ Tuyết nghe tiếng nói này, tò mò, hơi xoay người lại, nhìn ra sân cỏ, Hàn Văn Hạo đứng trước mặt một đứa bé trai năm tuổi, liếc mắt nhìn một bong bóng treo trên ngọn cây bông gòn, anh nhìn đứa bé kia mỉm cười nói: "Bong bóng này bay rất cao, tay không với tới, chú bảo người mua cho cháu một cái khác!"

Hạ Tuyết nghe nói, tức giận vén chiếc váy dài đi tới, vừa nhìn vẻ mặt đứa bé trai đầy thất vọng, vừa cao giọng nói: "Anh thật không có đầu óc! Đứa bé thích một cái gì, thì chỉ một cái đó ! ! Anh có mua cho nó một vạn cái, nó cũng chỉ nhớ đến cái bong bóng này! !"

Hàn Văn Hạo quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết tóc dài phất phới đi tới, rất không khách khí nhìn anh chằm chằm, ánh mắt anh chớp lóe, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo cao gần 2 mét, cười lạnh nói: "Như thế nào? Cô muốn lấy xuống cho nó?"

Hạ Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn  anh, cúi xuống, ngồi xổm trước mặt đứa bé trai, mỉm cười nói: "Bảo bối! Đừng buồn, đừng nóng vội! Dì sẽ giúp cháu lấy lại bong bóng đó, được không?"

Đứa bé trai vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Hạ Tuyết, cười nói: "Thật vậy chăng?"

"Thật! !" Hạ Tuyết đột nhiên cười, sau đó quay đầu lại, rất không khách khí nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh vẫn còn đứng ngẫn ra đó làm gì? Nghĩ cách lấy bong bóng xuống đi? Nhìn bộ dáng này của anh, sau này kết hôn rồi làm cha, đứa trẻ sẽ thích anh sao?"

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi không cần cô quan tâm chuyện làm cha của tôi! Cô đồng ý lấy xuống, vậy thì cô lấy đi! Hiện tại nhân viên phục vụ đều ở trong đại sảnh, nếu xảy ra chuyện, ngã gãy chân, thì trở thành chim xanh thật sự!"

"Hừ! Lấy thì lấy! Không nhất thiết phải châm chọc như vậy ! Sáu năm rồi, anh một chút cũng không thay đổi! Vẫn phúc hắc một cách ghê tởm!"  Hạ Tuyết nói xong, ngẩng đầu nhìn bong bóng treo trên ngọn cây, đang bay bay trong gió, cô nghĩ nghĩ, cắn môi dưới, liền cởi đôi giày thủy tinh đính kim cương vô giá . . . . . .

Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: "Cô muốn làm gì?"

"Trèo lên cây lấy bong bóng cho nó!" Hạ Tuyết xoay người nhìn  anh, trong trẻo nói.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng cười, có chút không thể tin nhìn cô nói: "Thật khó được, bây giờ là bạn gái tôn quý của Daniel, còn là ảnh hậu, lại vẫn giữ tâm hồn ngây thơ!"

Hạ Tuyết “hừ” một tiếng, chân trần đi tới trước mặt  anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Tại sao anh biết tôi là ảnh hậu?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn cô, gió biển thổi phất những sợi tóc trên eo cô, vài sợi tóc bay lên vướng vít trên mặt anh. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn anh, tức giận gằn từng tiếng, nói: "Ảnh hậu này là tôi cắn răng, dùng kinh nghiệm xương máu, đi tới ! Chỉ bằng trái tim đơn thuần, đi tới ! Tôi không giống anh, vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn!"

Vẻ mặt Hàn Văn Hạo hơi nghiêng, trong đôi mắt lóe lên giống như con báo nhỏ, anh cong môi cười nói: "Nếu không lạnh lùng tàn nhẫn, có lẽ cô cũng không sống được đến bây giờ!"

Hạ Tuyết sửng sốt, nghe trong lời nói của anh có ý gì, nghi ngờ nhìn  anh, hỏi: "Anh có ý gì?"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, cười lạnh nói: "Nếu không lạnh lùng, tàn nhẫn vứt bỏ cô, hôm nay cô được phong quang như thế này sao? Không phải cô nên là cảm tạ tôi sao?"

Hạ Tuyết thở phì phò tức giận, không để ý đến  anh, chỉ xoay người nói: "Tôi chẳng muốn nói chuyện với người như anh!"

Hàn Văn Hạo tiến lên một bước, khom người xuống, ôm lấy cái mông của cô, đưa cả người cô lên cao!

"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết không tự chủ, ôm lấy cổ của  anh, tức giận hỏi!

"Nắm quả bóng đi! ! Lấy quả bóng xuống! Tôi không muốn cô ngã chết trong lễ đính hôn của tôi! Tôi và Daniel còn hợp tác buôn bán rất quan trọng! Không thể bị hủy trong tayngười phụ nữ này!" Hàn Văn Hạo tàn nhẫn nói.

"Hừ!" Hạ Tuyết không để ý  anh, lại phát hiện anh thật sự rất cao, mình bị ôm đưa lên, lại có thể duỗi tay ra, liền bắt được bong bóng nhiều màu trong tay, cô hưng phấn cười, nói với đứa bé trai: "Nhìn đi! Dì lấy được bong bóng cho cháu rồi này ?"

"Cám ơn dì!" Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết tay cầm bóng vui vẻ nói.

"Không cần khách khí!" Hạ Tuyết cười đối Hàn Văn Hạo nói: "Thả tôi xuống!"

Hàn Văn Hạo cố ý nhẹ buông tay, để cho cả người Hạ Tuyết nhanh chóng rơi xuống ……….

"A ……." Hạ Tuyết sợ hãi kêu lên, hai tay không tự chủ ôm lấy cổ Hàn Văn Hạo, sợ tới mức mặt trắng bệch, thở phì phò. . . . . .

Hàn Văn Hạo hơi ngẩng đầu, ánh mắt bá đạo chớp lóe, tay dừng nơi phần xẻ chiếc váy dài của cô, tiếp xúc da thịt mềm nhẵn giữa hai chân cô, nhanh chóng quét lên trên, cách lớp vải mềm mại, trượt dọc theo cái mông hơi vểnh đến bên eo cô, hung hăng ôm vào, để cho cả người cô dí sát vào thân thể  anh, bộ ngực sữa đầy đặn duyên dáng dính vào trong lồng ngực  anh, trông rất mập mờ. . . . . .

Hạ Tuyết cắn răng, hai tay chụp vào vai của  anh, muốn đẩy anh ra. . . . . .

Hàn Văn Hạo lại bá đạo ôm chặt, cúi xuống gõ nhẹ trên trán của cô nói: "Tôi nói cho cô biết! Nếu trở lại thì phải sống cho tốt, làm bạn gái tôn quý của Daniel, đừng lượn vòng giữa anh em tôi! Nếu không, cô càng đau khổ hơn! Tôi cũng sẽ không buông tha cho cô!"

Hạ Tuyết cười, nhìn anh nói: "Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn là Hạ Tuyết của sáu năm trước? Tôi muốn cuộc sống của tôi như thế nào, không cần anh lắm miệng!"

Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi cười, nói: "Phải không?"

Anh vừa nói xong, nhanh chóng ôm lấy eo cô, xoay tròn một cái, hai người tựa vào tấm vải lụa mỏng màu trắng trên khán đài, ánh mắt của anh lạnh lùng, đem cả người cô đè lên vách tường khán đài, giữa cơn gió rét lạnh, lụa mỏng bay phất phới, anh đột nhiên cúi đầu muốn hôn lên cô môi ………..

"Anh dám! !" Hạ Tuyết tức giận đẩy anh ra!

"Tôi không dám? Thế giới này không có gì là Hàn Văn Hạo tôi không chiếm được ! Chỉ xem tôi có muốn hay không thôi!" ánh mắt chớp lóe giống như con báo nhỏ, siết chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, lại cúi xuống! !

Vẻ mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, tay nhanh chóng duỗi ra, rút một cây trâm bạch kim cài phía sau đầu, kề vào trên cổ Hàn Văn Hạo, tức giận toàn thân phát run nói: "Đừng đụng vào tôi ! Anh không có tư cách!"

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, cảm nhận cái trâm cài đầu lạnh băng, nhìn cô đầy thâm ý, nói: "Tốt! Làm tốt lắm! Phải như vậy!"

Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .

Hàn Văn Hạo lạnh lùng buông thân thể của cô ra, xoay người đi ra khỏi màn lụa mỏng, nhanh chóng rời khỏi …………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK