Mục lục
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như xe tốc hành, trong đêm mưa phùn mờ mịt, lướt về phía trước! !

"Hàn Văn Hạo! ! Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh lái xe, đạp chân ga 180 km/h, lao thẳng về phía trước, bánh xe lướt qua bọt nước văng tung tóe, thậm chí lúc bánh xe lướt nhanh, nhẹ cách mặt đất, cô hoảng sợ run rẩy, nắm chặt tay vịn mui xe, xoay đầu nhìn hắn kêu to: "Anh bình tĩnh một chút cho em! ! Cho tới bây giờ anh cũng không phải là người không bình tĩnh, hôm nay anh làm sao vậy? Chúng ta đã xảy ra chuyện, con gái làm thế nào? Hàn Văn Hạo ……."

Hàn Văn Hạo giống như không nghe thấy, tiếp tục đạp lút chân ga, khiến cho vô số quỷ thần phía sau lưng cũng phải tránh xa mình, hắn cắn chặt răng, lái xe lao thẳng ra phía trước! !

"Hàn Văn Hạo! !" Hạ Tuyết vừa nhìn con đường phía trước, càng lúc càng hẹp, từ đường cao tốc xuống cầu, rồi đến con đường nhỏ vắng vẻ trong rừng, mưa phùn bay tán loạn, cuối cùng chạy qua vườn cây, chạy như bay qua đỉnh núi!

"Anh muốn đi đâu ? Em cho anh biết, mặc kệ anh làm chuyện gì, bây giờ em cũng không thể đi cùng với anh! !" Hạ Tuyết nhìn hắn, mặt lạnh nói.

Hàn Văn Hạo nghe những lời này, cảm giác lồng ngực vỡ tung ra một lần nữa, ánh mắt hắn đông cứng, cắn chặt răng, đạp chân ga 200 km/h nhanh chóng hướng đỉnh núi chạy như bay!

Hạ Tuyết bị hoảng sợ đến trừng to mắt, thở hốc vì kinh ngạc, cảm giác xe phóng nhanh được làm cho thân thể người ta trôi lững lơ, trong tai tiếng ô ô vang lên kinh khủng, nước mắt của cô lăn xuống, nắm chặt tay lái, gào lên: "Rốt cuộc anh muốn làm gì ? Anh đừng như vậy! ! Anh không thể bình tĩnh sao? Tại sao trở nên như vậy! ! Anh dừng xe cho em! Em cầu xin anh! !"

Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nắm chặt tay lái, đạp hết chân ga, hướng đỉnh núi bay vọt đi.

"Hàn Văn Hạo. . . . . . Em cầu xin anh đấy……....anh bình tĩnh một chút cho em! !" Hạ Tuyết khóc kêu to, nước mắt lăn xuống.

"Không muốn nghe nói chuyện! ! Đừng giải thích! ! Biện pháp như thế hữu hiệu nhất! !" Hàn Văn Hạo nắm chặt tay lái, cho xe vòng quanh đường núi, càng không ngừng chạy xoay tròn, chạy xoay tròn, sau khi chạy rất nhiều vòng, sau đó trực tiếp hướng đỉnh núi cuối cùng, cuối con đường nhỏ chạy tới, con ngươi Hạ Tuyết muốn nổ tung, mặc dù trong đêm tối, cô cũng biết đó là đỉnh núi cao nhất, trái tim của cô “phịch” một tiếng, vỡ tan, bị sợ đến hồn bay phách tán, ôm đầu. . . . . ."A…………”

Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nắm chặt tay lái, cắn răng, đạp thắng xe, chi ………… xe thắng gấp ở đường nhỏ bên vách núi, ngừng lại, chỉ còn lại ánh đèn đầu xe cùng không gian tịch mịch và mưa bay phất phới bên ngoài, trên đỉnh núi có rất nhiều rừng cây, còn có một vài loài hoa thật nhỏ ngày thu, chẳng qua tất cả bọn chúng cũng không có màu sắc, tĩnh lặng canh giữ ở nơi đó.

Hạ Tuyết ôm đầu, vẫn còn đang sợ hãi khóc rống lên, nước mắt lăn xuống, nhẹ giọng nức nở, lại không ngờ phát hiện thân thể mình ngừng đung đưa, cô cảm thấy mình còn sống, cô ngước đôi mắt đẫm lệ, bị dọa sợ ặt hoa biến sắc, nhìn phía trước xe, cư nhiên dừng ở bên đường núi cao nhất, dưới xe chính là vách đá vạn trượng, cô tức giận xoay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo! !

Hàn Văn Hạo cũng quay đầu nhìn Hạ Tuyết, lúc này vẻ mặt hắn cũng bình tĩnh nói: "Là chết đáng sợ hay đi cùng anh đáng sợ?"

"Đều đáng sợ! !" Hạ Tuyết tức giận đến cả người phát run, nước mắt lăn xuống, trừng mắt nhìn hắn nói: "Anh điên rồi! !"

Cô vừa nói xong, hai tay run rẩy muốn cởi bỏ dây nịt an toàn, rời khỏi người này!

Hàn Văn Hạo lại ôm chặt bả vai của cô, để cho cô ngã vào ghế, cắn răng, lạnh lùng cởi bỏ dây an toàn của mình, “soạt” một tiếng, giống như dã thú chồm lên, nhìn chòng chọc hai tròng mắt của cô nói: "Em tình nguyện chết cũng không muốn đi cùng với anh sao ? Rốt cuộc anh làm gì để em chán ghét vậy? Bất kể em làm ra chuyện gì, anh vẫn tin rằng em yêu anh! !"

"Trong cuộc đời của em, cho tới bây giờ, cũng không xem trọng tình yêu! !" Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt lăn xuống, tức giận nói: "Nếu em xem trọng tình yêu của mình, em đã không chùn bước mà thổ lộ với Bác sĩ Hàn! ! Nhưng mà lúc đó, ngay cả bản thân mình cũng hèn mọn, huống chi là tình yêu của em? Lúc đó em đã muốn chết! !"

Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc hai tròng mắt của cô!

Hạ Tuyết không muốn nói Tần Thư Lôi lấy chết uy hiếp, Hàn Trung Trí lấy tình huống hai nhà ép buộc mình, cô chỉ tức giận nói: "Anh biết rõ, lúc này em đang đứng giữa ngã tư đường, cho dù em lựa chọn đường nào cũng không thể trở lại được, em muốn vì con gái cất giữ một điểm cuối cùng, tại sao anh không thể thành toàn cho em ? Em muốn tất cả mọi người có thể sống tốt, tại sao anh không thể thành toàn cho em?"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, lập tức hỏi: "Ai lấy tánh mạng uy hiếp em?"

"Anh …….." Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn nói: "Lúc nảy anh lấy tánh mạng uy hiếp em! !"

Hàn Văn Hạo nhìn cô, lạnh lùng bá đạo hỏi: "Em nói mau! ! Rốt cuộc em có muốn sống bên anh hay không!"

"Không muốn! !" Cho tới bây giờ Hạ Tuyết cũng không phải là một người cố chấp, có thể nói, về tính cách cô tuyệt đối là một người ôn hòa, nhưng không biết vì sao, chỉ cần đụng phải Hàn Văn Hạo lạnh lùng, cô liền cắn răng nghiến lợi, muốn dùng sinh mạng chọi đến anh chết em sống!

"Không muốn ?" Tròng mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, cúi đầu hôn lên môi cô! !

"Ưmh. . . . . ." Lồng ngực Hạ Tuyết tỏa ra 1 luồng hơi nóng, cô cố sức kéo ống tay áo Hàn Văn Hạo, liều mạng tránh ra môi của hắn, cô thật không muốn vào lúc này, cùng hắn có mối quan hệ không rõ ràng! ! Cô dùng hết hơi sức toàn thân, quay mặt sang chỗ khác, tay liều mạng đẩy hắn ra, thừa dịp khe hở, mở cửa xe, cố sức bước ra ngoài, Hàn Văn Hạo từ trong xe nhanh chóng bước ra, nắm chặt cánh tay trắng như tuyết của cô, kéo thân thể của cô ném vào chỗ ngồi phía sau!

"Anh làm gì thế?" Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo quăng ngã vào chỗ ngồi phía sau xe, nhìn hắn đè lên thân thể của mình, cô cố sức kêu to, cả người mệt mỏi, đổ mồ hôi ròng ròng, vừa định nói đã bị Hàn Văn Hạo bao trùm lên đôi môi đỏ mọng, trái tim của cô nóng lên, hai tay vội nắm cổ áo của hắn, bất đắc dĩ đã kéo xuống vài cúc áo trước ngực hắn, lộ ra lồng ngực rắn chắc, da thịt khêu gợi, tay của cô đã nắm chặt bắp thịt rắn chắc của hắn, tức thì, thân thể càng bị hắn làm cho nóng lên!

Hàn Văn Hạo không ngừng mút môi của cô, thậm chí tay nắm chặt cằm của cô, buộc cô mở đôi môi, gấp gáp xông vào trong môi, quấn lấy đầu lưỡi của cô, trong hơi thở nóng bỏng, cũng trở nên rất hấp dẫn, trái tim Hạ Tuyết bị nụ hôn này làm ềm nhũn, tay nắm áo sơ mi của hắn, dần dần buông lỏng, lồng ngực phập phòng đón nụ hôn của hắn, loại cảm giác chìm đắm lại tràn tới, tình nguyện chết vào lúc này, nhưng trong đầu thoáng qua lời nói của Tần Thư Lôi: nếu cô còn dám đến gần Văn Hạo, chúng ta sẽ gặp nhau ở địa ngục!

Trong lòng của cô chợt lạnh, nước mắt lăn xuống, vừa bất đắc dĩ đón nhận nụ hôn của hắn, thừa dịp hắn thở dốc, cô lại kéo áo sơ mi của hắn, kêu to: "Chúng ta không thể như vậy! ! Tại sao muốn vào lúc này, làm chuyện loại này! ! Em cầu xin anh ! ! Bỏ qua cho em đi!"

Hàn Văn Hạo không để ý cô, chỉ nhanh chóng buông lỏng cúc áo âu phục của mình, kéo rơi âu phục của mình, ném tới trước xe, lại vừa hôn chặt Hạ Tuyết, vừa buông lỏng cúc áo áo sơ mi, lộ ra lồng ngực hoàn chỉnh, sau đó lập tức nâng Hạ Tuyết, buộc cô tựa vào ghế, dùng sức bứt đứt chuỗi ngọc trai, nhìn bầu ngực sữa lộ ra, trong màn đêm, cám dỗ như vậy, hắn nặng nề cúi đầu khẽ cắn!

"A …….." Hạ Tuyết xoay người, muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể giống như linh hồn, lại nổi lên cảm giác kích thích.

Hàn Văn Hạo cắn điểm hồng, cảm thấy bầu ngực đầy đặn của cô trong nháy mắt kích thích mình, không có phụ nữ nào giống như vậy, làm cho hắn mê muội, bất kể là tâm hồn hay thể xác, hắn càng không ngừng mút, một cái tay khác không ngừng xoa nắn!

"Hàn Văn Hạo! !" Hạ Tuyết nắm vai của hắn, thở phì phò, kêu to: "Đừng như vậy!"

"Em không muốn?" Hàn Văn Hạo gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt đè xuống thân thể của cô, lại nâng chân cô lên, quét bỏ giày cao gót của cô, hôn nhẹ mũi chân của cô, rồi đến bắp chân, rồi dọc theo bắp đùi đi lên, nụ hôn nóng bỏng, thậm chí ở giữa rốn của cô không ngừng mút, liếm, Hạ Tuyết thở phì phò, đành cam chịu, đầu hơi ngẩng lên, nước mắt lăn xuống.

Hàn Văn Hạo dọc theo rốn hôn lên, nụ hôn nóng bỏng, vừa hôn giữa hai chân ấm ướt của cô, tức giận nói: "Em là của anh! !"

"A ——" Hạ Tuyết đột nhiên giữa hai chân bị hắn mập mờ khẽ cắn tới cắn lui, lập tức bị kích thích, cả người bắt đầu tuôn ra từng dòng nước xiết, thân thể bắt đầu căng lên đáng sợ, máu đang nhanh chóng lưu chuyển.

Hàn Văn Hạo càng không ngừng mút vào thân thể của cô, cảm giác nơi thần bí của cô dẫn tới sự phấn khích chưa từng có của hắn, hắn chợt ôm lấy thân thể của cô, tựa vào bên cửa xe, vừa cúi đầu cắn bộ ngực sữa của cô, vừa cởi áo, nới dây lưng, cuối cùng nhắc lên hai chân tiêu hồn của cô, ở đầu gối của cô vừa hôn, thân thể cũng đã nhanh chóng hạ thấp xuống, trong nháy mắt liền tiến vào bên trong thân thể ấm áp!

"A ——" Thân thể Hạ Tuyết lập tức bị một trận tiến vào mãnh liệt, cả đại não tê dại, cảm giác máu trong người tăng cao, cấp tốc vọt lên, cô nắm chặt ghế da, kêu to: "Hàn Văn Hạo! !"

"Anh yêu em! !" Hắn cắn răng, ánh mắt nóng lên, mạnh mẽ đè xuống, nơi thần bí ẩm ướt đem đến cho thân thể hắn khoái cảm chưa từng có từ trước đến nay, đầu của hắn ngẩng lên, nhắm hai mắt, cố sức đè xuống, sau cùng tầng tầng tiến thẳng vào! !

"A —— a —— a ——" Hạ Tuyết nắm chặt ghế da, nhớ tới truyền thuyết liên quan đến Hàn Văn Hạo, hắn chinh phục dục vọng có thể làm cho phụ nữ sống mơ mơ màng màng, hai tròng mắt cô đột nhiên đục ngầu, thân thể trong từng trận trận rung động, rơi lệ kêu nhỏ ra tiếng!

"Kêu! anh muốn nghe em kêu! !" Hàn Văn Hạo vừa nói xong, lại nhấc chiếc váy dài của cô lên, nhắc chân lên, không gian ở bên trong buồng xe thật nhỏ, tầng tầng nặng nề xông về phía trước, từng đợt, từng đợt tiến vào, cô gái này cũng mang đến ình hưởng thụ vô hạn. . . . . .

"A ——"có lẽ trong lúc này, trong đầu Hạ Tuyết một mảnh tê dại, thân thể không ngừng rung động, rơi lệ đón nhận người đàn ông này, phía dưới thân thể mình bị kích thích và hưởng thụ cảm giác phấn chấn!

Bóng đêm dày đặc, mưa phùn vẫn mờ mịt, từng trận trận tiếng thở gấp, tiếng thở dài bên trong xe, nhẹ nhàng đung đưa, ước chừng đã là lúc nào ? Dường như trời đất tồn tại vĩnh cửu. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK